nổi giận, không hề có dáng vẻ đùa giỡn: “Ai
bảo cô không chịu đưa tôi đến, tôi chỉ có thể
dùng thân phận bạn bè để đến đây thăm thôi.
“Hôm nay tôi còn gặp bạn gái của anh nữa.
Hạ Nhược Vũ hít sâu một hơi. Cô cố
gắng nén cơn tức giận của mình xuống, sợ là
giọng nói của mình quá lớn người ở bên
ngoài sẽ nghe thấy được.
Cô bước đến trước mặt anh, nói bằng
một giọng uy hiếp: “Lần sau anh còn làm
mấy chuyện không báo trước như thế này thì
tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho cô ấy.”
“Tùy cô thôi.” Mạc Du Hải tỏ vẻ không
quan tâm đảo mắt nhìn đồ đạc trong nhà.
Cô nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Du
Hải, cô lập tức biến thành một con gà mái
đang bảo vệ ổ của mình. Cô dang hai tay
chắn trước mặt anh: “Mạc Du Hải, anh đang
nhìn cái gì thế?”
“Không có gì, chỉ là không ngờ cô lại
quá…” Anh dừng lại một chút, khóe miệng
hơi nhếch lên, chậm rãi nói ra hai chữ “trẻ
con.
Cả căn phòng cô đều được trang trí màu
hồng nhạt, còn có rất nhiều gấu bông, trên
tường cũng dán kín những bức tranh hoạt
hình.
Gương mặt Hạ Nhược Vũ bỗng đỏ rực
lên. Cô thẹn quá hóa giận nói: “Anh quan tâm
làm gì, mấy đồ này không phải do tôi sắp xếp
đâu. Tất cả là mẹ tôi đấy, mẹ tôi ép tôi phải
trang trí như vậy.”
Cô không hề bánh bèo như vậy, chắc
chắn không.
Có gì đó sai sai. Bây giờ không phải là
lúc nói về mấy chuyện này: “Mạc Du Hải, anh
vừa mới nói gì cơ?”
“Tùy cô thôi.”
Dường như Mạc Du Hải vừa nhìn thấy
một đồ vật nào đó rất thú vị. Anh đưa tay ra
cầm một cái khung ảnh lên. Trong bức ảnh là
một cô gái khá trẻ cầm trong tay một bó hoa
hướng dương, buộc một kiểu tóc đuôi ngựa
rất buồn cười.
Cô cái cười rất vui vẻ, lộ ra hai hàm răng
trắng nhỏ.
Vừa ngây thơ vừa trong sáng…
Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ ý trong lời
nói của anh. Vừa không chú ý một cái là anh
đã cầm khung ảnh lên mất rồi. Lúc này cô
giống như một con mèo nhỏ bị đạp vào đuôi,
vội vàng cướp lấy khung ảnh trong tay anh, lo
lắng giấu ra sau lưng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng
lên: “Anh không biết rằng đến phòng của
người khác thì không được tùy tiện động vào
đồ đạc của người ta hay sao?”
“Cô không phải là người khác.” Mạc Du
Hải nói một câu làm cô không thể phản bác
lại được.
Không phải người khác? Là vợ sao? Hạ
Nhược Vũ nghĩ như thế, toàn thân cô cảm
thấy khó chịu. Anh luôn biết cách làm cho
đầu óc cô nổ tung dù là những chuyện nhỏ
nhặt như thế này: “Chẳng phải anh luôn nhớ
mãi không quên người bạn gái cũ của anh
sao? Không sợ cô ấy đau lòng đến chết sao?”
“Nói hay không cũng là việc của cô.”
Quả nhiên đàn ông rất vô tình! Hạ Nhược
Vũ bắt đầu cảm thấy có chút thương hại Lục
Khánh Huyền. Nhưng mà cô vẫn nên lo
chuyện của bản thân mình trước đã. Cô hắng
giọng nói: “Tôi không quan tâm chuyện của
anh với cô ta nữa. Lát nữa xuống dưới nhà
ăn cơm thì anh đừng có mà nói linh tinh cái
gì đấy”
“Ừ” Lần này anh thản nhiên đồng ý.
Nhưng bởi vì anh quá thản nhiên nên Hạ
Nhược Vũ có chút không yên tâm: “Anh đừng
có mà gây ra rắc rối gì nữa đấy nhé. Cơ thể
ba tôi vẫn chưa khỏe lại đâu.”
“Cô càng ở đây lâu hơn nữa thì hai người
họ càng nghi hờ hơn đấy.” Mạc Du Hải tốt
bụng nhắc nhở cô.
Hạ Nhược Vũ kêu lên một tiếng: “Chết
rồi, nói chuyện với anh lâu như vậy chắc
chắn mẹ tôi sẽ nghĩ linh tinh cho mà xem.
Mau lên, chúng ta mau ra ngoài đi.”
Tất cả là tại anh, làm cho đầu óc cô rối
tung lên.
Nhưng anh lại chẳng nói gì cả, chỉ có
mình cô khoa chân múa tay.
Quả nhiên lúc Hạ Nhược Vũ dẫn Mạc Du
Hải Mạc Du Hải xuống dưới nhà thì được mẹ
cô nhìn bằng một ánh mắt vô cùng “quan
tâm”, chỉ có thể đánh trống lảng để lấp liếm:
“Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về thế?”
“Đang trên đường về rồi!”
Hạ Nhược Vũ thấy trong mắt Đường
Hồng Xuân vẫn còn chút nghi ngờ cô. Cô bèn
đi đến khoác tay bà ấy lấy lòng: “Mẹ, có cần
con vào bếp giúp mẹ không?”
“Không cần đâu, con ở đây nói chuyện
với Du Hải đi.”
Con gái mình như thế nào, trong lòng
Đường Hồng Xuân hiểu rất rõ ràng.
“Vâng ạ.” Hạ Nhược Vũ biết rằng bản
thân mình vào bếp chỉ ngáng đường làm mẹ
bận bịu hơn mà thôi. Cô ấm ức đi ra phòng
khách.
Thế nhưng Mạc Du Hải lại đi đến: “Dì
Xuân, để con giúp dì một tay, khi ở nhà con
cũng hay vào bếp.”
“Không cần đâu, không cần đâu, con cứ
ngồi ở đây là được.” Đường Hồng Xuân nghe
được Mạc Du Hải còn biết nấu ăn, ánh mắt
bà nhìn anh càng trở nên vui vẻ hơn.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ âm thầm gào
thét: “Mẹ à, mẹ tuyệt đối không được để vẻ
bề ngoài của anh ta lừa gạt. Lòng dạ người
này rất đen tối.”
“Vâng ạ.” Mạc Du Hải cũng không cố
chấp.
Đường Hồng Xuân vừa vào phòng bếp
xong, Hạ Nhược Vũ lập tức nói một cách
chua ngoa: “Có một số người rất giỏi giả vờ,
chẳng cần làm gì cũng thu phục được người
khác nhỉ”
“Cô cũng có cái khả năng này mà.” Mạc
Du Hải đi vòng qua người cô, ngồi lên ghế sô
pha.
Hạ Nhược Vũ bị lời nói của anh làm cho
tức nghẹn họng, một lúc lâu sau cũng không
nói được câu gì. Sau đó cô lạnh lùng nói:
“Bạn gái anh có biết anh là người xấu tính
như vậy không?”
“Vậy bạn trai cũ của cô có biết cô nhỏ
nhen như vậy không?” Mạc Du Hải nhẹ
nhàng phản kích.
…” Cô cảm giác bị anh làm cho tức chết
rồi.
Một lát sau, có tiếng mở cửa. Hạ Đông
Hải bước vào nhà. Ông thấy trong phòng
khách chỉ có hai người thì ánh mắt hơi dừng
lại một chút, sau đó ho nhẹ một tiếng:
“Nhược Vũ, con đang ngồi cái kiểu gì thế, còn
ra thể thống gì nữa?”
“Ba…’ Hạ Nhược Vũ phát hiện thì ra
khoảng cách của cô với anh lúc này khá gần,
vội vàng chột dạ đẩy anh ra.
Ngược lại Mạc Du Hải lại rất thản nhiên,
lễ phép chào ông một tiếng: “Chào chú Viễn.”
“Chào cậu Hải.” Hạ Minh Viễn gật đầu với
anh một cái coi như là đáp lại lời chào của
anh.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy bầu không khí có
chút không được tự nhiên, cô cười không
được tự nhiên: “Ba, con đến phòng bếp một
chút xem mẹ đã làm xong cơm chưa. Mọi
người cứ trò chuyện tự nhiên nha.”
Nói xong cô cắm đầu cắm cổ chạy.
Hạ Minh Viễn cũng không nói gì. Ông cởi
áo khoác ra treo lên móc áo rồi đi vào trong
phòng khách.
Hạ Nhược Vũ ở trong phòng bếp thập
thò như một tên trộm, cô luôn ngó đông ngó
†ây về phía phòng khách. Nhưng khoảng
cách hơi xa nên cô không hề nghe được hai
người bọn họ đang nói chuyện gì.
“Con khẩn trương như vậy chỉ bằng ra đó
nghe luôn đi.” Đường Hồng Xuân có chút
buồn cười.
Hạ Nhược Vũ chột dạ sửa sang lại mái
tóc, làm bộ bình tĩnh trả lời: ‘Mẹ, mẹ nói cái
gì thế. Con với Mạc Du Hải cũng chỉ là bạn bè
bình thường mà thôi.”
“Được, được, chỉ là bạn bình thường thôi.”
Giọng điệu của mẹ cô lúc này tỏ rõ bà
không hề tin lời cô nói.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, bọn con…”
“Nhược Vũ, mẹ biết con với cậu ấy chỉ là
bạn thôi mà.”
Nhưng mà mẹ à, nếu mẹ tin thì tại sao lại
bày ra cái vẻ mặt “tôi hiểu hết mà” cơ chứ.
Không biết trong đầu mẹ cô đã tự biên tự
diễn ra cái kịch bản gì rồi.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy rất mệt mỏi. Cô
cũng không muốn giải thích nhiều nữa,
chuyện này càng tô sẽ càng đen thôi.
Dù cô không muốn nói nhưng không có
nghĩa là Đường Hồng Xuân không hỏi:
“Nhược Vũ, con với Hàn Công Danh….”
“Chia tay rồi!” Cô không suy nghĩ gì buột
miệng nói ra.
Vẻ mặt Đường Hồng Xuân tỏ vẻ “quả
nhiên là như vậy”. Bà nói: “Lúc đầu mẹ cũng
không phản đối con yêu Hàn Công Danh. Có
điều cái cậu Hàn Công Danh này không được
trầm ổn với kiên định lắm. Ngược lại mẹ thấy
mọi phương diện của Du Hải đều khá tốt. Có
điều chủ yếu vẫn là con có thích hay không.”
… Mẹ, mẹ đừng nói nữa thì hơn.
Trong lúc ăn cơm, Hạ Nhược Vũ không
biết Mạc Du Hải đã cho ba cô uống bùa mê
thuốc lú gì mà hai người trò chuyện với nhau
rất vui vẻ. Thái độ của ba cô với anh cũng rất
khác thường, vô cùng thân thiết. Cô cảm
giác chính bản thân mình mới là người ngoài
vậy.
Trong lòng cô cảm thấy có chút ghen tị.
Cô nghĩ không biết ba mẹ có nhớ cô mới là
con gái ruột trong cái nhà này không, sao
mới một lúc mà hai người đã bị quân địch
mua chuộc rồi, không có lập trường kiên
định gì cả.
“Nhược Vũ, mấy ngày nay con đi đâu vậy,
cũng chẳng đến công ty làm việc?” Hạ Minh
Viễn hình như cảm thấy sự oán trách trong
mắt cô thì mở miệng hỏi.
Hạ Nhược Vũ yên lặng cúi thấp đầu
xuống: “Ba à, ngày mai con sẽ đi làm mà.”