Huyền một lúc, vô tình nhìn thấy một bóng
người vụt qua cánh cửa.
Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô ta đang
nắm ra.
Cô ta mới vừa ngủ chắc cũng chưa tỉnh
lại ngay được, sau đó xoay người bước ra
ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài phòng bệnh, một người đang
ẩn mình trong bóng tối, khuôn mặt không có
chút biểu cảm nào, đôi mắt sắc lạnh.
“Sao anh lại ở đây?”
Mạc Du Hải giật mình, sau đó nhẹ giọng
hỏi.
“Cậu chủ, không có ai mà tôi không tìm
được cả”
Giọng nói của người có vẻ mặt lạnh lùng
kia vừa trầm vừa khàn, không phải đang
khoe mà chỉ đang nói sự thật.
Mạc Du Hải hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì
không?”
“Chuyện mà cậu chủ bảo tôi điều tra, có
manh mối rồi.”
Khi “Thiết Diện” đang nói, ánh mắt sắc
như chim đại bàng của anh ta cẩn thận quan
sát xung quanh.
Mạc Du Hải suy tư một lúc rồi nói: “Đây
không phải nơi để nói chuyện, đi theo tôi.”
Hai người một trước một sau đi, trên
đường như chỉ là người xa lạ, cứ như vậy mà
bước vào thang máy đi xuống tầng dưới, vào
trong xe của Mạc Du Hải.
“Phát hiện được gì rồi, ông trùm buôn
thuốc phiện giấu mặt kia có phải là Hạ Minh
Viễn không?”
Mạc Du Hải khẽ nhíu mày hỏi.
“Đêm qua cảnh sát thành phố đã hành
động, bắt được hai kẻ buôn bán ma túy. Mà
địa điểm giao dịch của chúng, là gần xưởng
đóng tàu của Hạ Minh Viễn.”
“Thiết Diện” không trả lời câu hỏi của
Mạc Du Hải mà chỉ đem những gì anh ta điều
tra được, để anh tự đánh giá.
Làm việc cho nhà họ Mạc nhiều năm rồi,
“Thiết Diện” biết trách nhiệm của mình là gì
và anh ta sẽ không đi xa hơn.
Mạc Du Hải lẩm bẩm một mình: “Tất cả
các mũi nhọn đều nhắm vào Hạ Minh Viễn,
nhưng ông ta gần đây không có động tĩnh gì
cả. Cái này có phải hơi kỳ lạ không?”
“Cậu chủ, tôi đã điều tra, tài khoản của
Hạ Minh Viễn có vấn đề.”
“Thiết Diện” vẫn không có chút biểu cảm
nào, giọng nói lạnh lùng.
Mạc Du Hải hỏi: “Vấn đề gì?”
“Từ ngày hôm qua, xưởng đóng tàu của
Hạ Minh Viễn bắt đầu chở hàng đi. Tôi đã
cho người đến điều tra. Hàng là của Lục
Hằng, báo với hải quan là vật liệu xây dựng.
Người của tôi đã kiểm tra, đó đúng là vật liệu
xây dựng, nhưng Hạ Minh Viễn đã nhận tiền
vận chuyển cao hơn nhiều so với giá của vật
liệu xây dựng.”
“Thiết Diện” nói rất chậm, không cho
phép mình được nói sai một chữ nào cả.
Mạc Du Hải suy nghĩ một chút, nói: “Hạ
Minh Viễn muốn rửa tiền ư?”
“Thiết Diện” không trả lời câu này: “Tôi
không rõ lắm, số tiền vận chuyển có trong tài
khoản của Hạ Minh Viễn đủ để mua hơn
mười thuyền vật liệu xây dựng nữa, Lục Hằng
không phải ngu đến nỗi không hiểu số tiền
này.
Mạc Du Hải gật đầu: “Tôi chưa gặp Lục
Hằng bao giờ, nghe nói ông ta rất thích làm
từ thiện, làm ăn cũng rất giỏi, luôn biết lợi
dụng, chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Ông
†a sẽ không ngu đến mức trả nhiều tiền cho
Hạ Minh Viễn vậy. Cho nên, Hạ Minh Viễn đã
lợi dụng việc vận chuyển của xưởng để rửa
số tiền có được nhờ buôn bán ma túy.”
“Thiết Diện” không nói gì cả, anh ta chỉ
cung cấp thông tin, không cho ý kiến chủ
quan.
“Cảm ơn anh. Đêm nay tôi sẽ tự mình
đến cảng một chuyến. Nếu Hạ Minh Viễn
buôn bán ma túy thật thì trong khi chở hàng,
ông ta có thể sẽ tuồn một ít ra nước ngoài.”
Mạc Du Hải quyết định, nói.
“Thiết Diện” lạnh lùng nói: “Cậu chủ, tổ
chức ma túy đang ẩn nấp trong thành phố
này rất nguy hiểm, cậu phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, ông chú “Thiết Diện” ạ.”
Mạc Du Hải cười nói.
Đáy mắt của “Thiết Diện” thoáng hiện lên
sự lo lắng, nhưng lại trở về lạnh lùng rất
nhanh: “Cậu chủ cẩn thận, có tin gì tôi sẽ báo
lại cho cậu.”
Nhìn “Thiết Diện” rời đi, Mạc Du Hải cau
mày suy nghĩ, hành động tiếp cận Hạ Nhược
Vũ có lẽ vẫn phải tiếp tục.
Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh! Chương 58: Đố t
Văn phòng Chủ tịch.
Lục Hằng nhìn Tiền Phong, ân cần cười
hỏi: “Nghỉ ngơi ổn chưa?”
“Chủ tịch, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, ngài muốn
tôi làm gì?”
Tiền Phong bình tĩnh hỏi, anh ta đã ở
trong phòng tối hai ngày qua, so với sự
hoảng sợ trước đây thì giờ anh ta bình tĩnh
hơn nhiều.
“Tiền Phong, cậu cảm thấy tôi đối xử với
cậu thế nào?”
Lục Hằng lại chơi lá bài tình cảm, và đối
với những người như Tiền Phong thì thường
rất hiệu quả.
Vẻ mặt Tiền Phong nghiêm nghị: “Chủ
tịch đối xử rất tốt với tôi, vì vậy tôi sẵn sàng
làm bất cứ chuyện gì cho chủ tịch.”
“Không nghiêm trọng vậy đâu. Đêm nay
†ôi muốn cậu đưa một lô hàng đến bến tàu
mà không bị phát hiện. Cậu có làm được
không?”
Lục Hằng cười hỏi.
Tiền Phong suy nghĩ một chút, nói: “Chủ
tịch yên tâm, tôi làm được.”
“Tiền Phong, cậu không hỏi tôi muốn cậu
chuyển hàng gì sao?”
Lục Hằng ngoài miệng thì cười nói,
nhưng trong mắt lại hiện lên sự lạnh lùng.
Chỉ cần Tiền Phong tỏ ra có chút tò mò với lô
hàng đó, ông ta sẽ lập tức rút súng ra bắn
chết anh ta.
Ông ta không tin tưởng những ai có tính
†ò mò.
May là Tiền Phong đã lắc đầu: “Không
quan trọng, tôi sẽ đưa nó đến nơi mà ngài
yêu cầu.”
“Tốt lắm, cậu nghỉ ngơi chút đi để tối còn
lên đường.”
Lục Hằng rất hài lòng, tiện tay đưa khẩu
súng lục đến trước mặt Tiền Phong: “Cậu
cầm khẩu súng này đi để tự vệ. Dù sao bây
giờ cậu cũng là tội phạm bị truy nã, mang
theo nó bên mình sẽ an toàn hơn một chút.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Tiền Phong cảm nhận được sự tín
nhiệm, thề nhất định phải trung thành với Lục
Hằng.
“Ông chủ, ngài bảo Tiền Phong đi giao
hàng thì nguy hiểm quá. Gần đây đang điều
tra gắt gao, nhỡ anh ta bị bắt, liệu có thế khai
ngài ra không?”
Vệ sĩ riêng rất ngạc nhiên với quyết định
của Lục Hằng.
Lục Hằng mỉm cười, xua tay nói: “Đừng
lo, đây là thử nghiệm dành cho Tiền Phong,
nếu anh ta có năng lực thì sẽ chẳng sao đâu
mà. Cho dù anh ta bị bắt cũng có sao đâu.
Tôi đã lắp thiết bị điều khiển từ xa trên xe rồi,
một khi bị phát hiện thì cho nổ thôi, không ai
tra được tôi cả.”
Vệ sĩ cẩn thận nói: “Ông chủ, về chuyện
của Tiền Phong, không ít cảnh sát đã đến
công ty của chúng ta rồi, tôi luôn cảm thấy
có vấn đề.”
Lục Hằng cười nói: “Cậu có biết tại sao
tôi để Tiền Phong đi không? Đương nhiên là
để đánh lạc hướng sự chú ý của người khác
rồi. Hàng đưa đi là loại tốt nhất, không có ai
ngu đến nỗi mà bảo nhân viên của công ty
mình đi bán ma túy cả. Vậy chẳng phải tôi tự
kéo nghỉ ngờ về phía mình sao, hiển nhiên là
cảnh sát cũng nghĩ thế. Tiền Phong mà bị
bắt sẽ càng giúp tôi an toàn hơn.”
Vệ sĩ mãi mới nhận ra, thán phục nói:
“Ông chủ luôn có những ý nghĩ thật tuyệt vời
mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới được.”
Lục Hằng hừ một tiếng, nói: “Nếu không
nghĩ nhiều hơn người khác, tôi chắc chết lâu
rồi. Mà bỏ đi, đừng nói nhảm nữa, cậu cho
người đi tìm hiểu xem ai là người chặn bảy
tám chuyến của chúng ta. Điều này thật
không bình thường chút nào.”
Vệ sĩ gật đầu: “Ông chủ, tôi đã cho người
đi tìm hiểu rồi. Theo tin tức từ cảnh sát thì
không phải do cảnh sát tìm ra được mà do
có người tố giác, khiến chúng ta chịu thiệt
hại nhiều như vậy.”
Sắc mặt Lục Hằng thay đổi: “Nếu là cảnh
sát thì dễ rồi, có quy luật phải tuân theo, tôi
cũng có thể có biện pháp đối phó nhanh thôi.
Nhưng nếu không phải cảnh sát thì phiên
phức đấy. Kẻ đó trốn trong bóng tối, tôi thậm
chí còn không biết là ai thì trò chơi này phải
chơi tiếp thế nào đây?”
Vệ sĩ vội nói: “Ông chủ đừng lo, tôi sẽ tìm
ra người đó trong thời gian sớm nhất.”
“Chuyện này giờ chưa phải quá quan
trọng. Quan trọng là đêm nay Tiền Phong sẽ
đưa hàng tới bến. Khi ấy tôi có thể ngồi nghỉ
ngơi thư giãn, còn mọi người sẽ đổ hết nghỉ
ngờ vào Hạ Minh Viễn.”