Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô bé không phải chúng tôi không

muốn chở cô mà các cô cũng nhìn

thấy chiếc xe phía sau kia rồi đấy,

không phải là những người thường như

chúng tôi có thể đắc tội được đâu”

Người tài xế cũng rất khó xử lên tiếng.

Vẻ mặt của Hạ Nhược Vũ bình thản

nói: “Bác tài ơi, bác cứ lái đi, chúng tôi

có quen biết với người phía sau”

“Cô bé, cô chắc chứ?” Người tài xế

không phải là không tin mà chỉ là cảm

thấy có chút kỳ lạ, nếu như đã quen

biết tại sao không ngôi chiếc xe sang

trọng của người ta còn đi bắt xe taxi

làm gì, hơn nữa nhìn bộ dáng của chiếc

xe đắt tiên kia rõ ràng là đang bảo vệ

bọn họ.

Thấy cô gật đầu đầy chắc nịch ông

ta cũng không hỏi thêm gì nữa, miễn

không phải đến trả thù là được.

Chiếc xe chạy êm ru trên đường.

Có chiếc xe hộ tống phía sau nên

rất nhiều xe khác không dám lại gân,

người tài xế cũng là lần đầu tiên hưởng

đãi ngộ như vậy, lộ trình hơn ba mươi

phút đã trực tiếp giảm đi một nửa.

Sau khi trả tiên rôi xuống xe, Hạ

Nhược Vũ nhìn chiếc xe dừng lại bên

ngã tư đường cách đó không xa, lại

không có rời đi ngay.

Cô không nói gì theo bạn thân của

mình lên lầu, có một trực giác mãnh

liệt nói cho cô rằng Mạc Du Hải đang

ngồi trên chiếc xe đó.


“Nhược Vũ cậu làm sao vậy?” Trần

Hạ Thu Phương thấy cô vẫn đứng yên

tại chỗ vẻ mặt khó đoán nhìn xa xăm.

Khi cô ấy nhìn sang thì Hạ Nhược

Vũ đã thu lại ánh mắt: “Không có gì,

muộn rồi bọn mình lên lầu đi”

“Ừ” Trần Hạ Thu Phương cũng

cảm thấy hơi mệt mỏi nên đỡ cô lên

lầu.

Trở lại căn hộ chung cư nhỏ chật

chội của cô ấy, chim sẻ tuy nhỏ nhưng

chắc cũng có thịt, tuy rằng trông hơi

lộn xộn một chút.

“Khu khụ vậy không cần để ý tới

những chỉ tiết vụn vặt này, nơi ở của

những người độc thân đều như thế

này.’

“..” Chẳng lẽ thừa nhận mình lười

biếng cũng rất khó hay sao? Hạ Nhược

Vũ cũng không bận tâm đến những

chuyện nhỏ nhặt này: “Để mai rồi hẵng

dọn dẹp đi, tối nay tôi ngủ ở phòng đó”

“Ồ ồ phòng ngủ chính ở kia mà”

Trần Hạ Thu Phương chỉ về phía Nam.

Hạ Nhược Vũ lắc đầu: “Tôi đến đây

là đã làm phiền cậu rồi, sao còn dám

chiếm phòng của cậu chứ, tôi ngủ ở

phòng nhỏ là được rồi”

“Không sao đâu, dù sao…” Cô ấy

suýt chút nữa thuận miệng nói ra

chuyện đó, sau đó thoáng thấy ánh

mắt khó hiểu của Hạ Nhược Vũ nên

bình tĩnh nói: “Dù sao chúng ta đều là

người mình, cậu còn khách sáo gì với

tôi chứ mau đi ngủ thôi, tôi cũng buồn

ngủ rồi ”

Cô ấy nói xong còn làm bộ ngáp

một cái: “Nếu như dọn đi dọn lại đến

mai cũng chưa được ngủ đâu”

“Thôi được rồi vậy tôi cứ ở tạm

một đêm trước đã” Hạ Nhược Vũ cũng

không có rối rắm với vấn đề này.



Trần Hạ Thu Phương vội vàng gật

đầu: “Được, được rồi ngày mai lại bàn”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm khi đưa

người vào phòng, suýt chút nữa bại lộ

bí mật của mình, chiều này khi cùng

bạn thân đang đi mua sắm thì chủ nhà

bỗng gọi điện thông báo có một khoản

tiền lớn bí ẩn đã trả hết tiền thuê nhà

trong hai năm, còn trả trước một trăm

bảy mươi năm triệu tiền điện nước.

Bọn họ phải dùng lãng phí đến

mức độ nào thì mới tiêu hết được số

đó chứ?

Đây không phải là vấn đề mà là

chủ nhà nói với cô ấy đầy sâu xa rằng

làm người phải chân thực trầm ổn một

chút, đừng có bị thế giới phồn hoa bên

ngoài làm mờ mắt rồi đưa ra quyết

định gì đó khiến mình phải hối hận.

Làm như cô ấy đang được người

bao dưỡng vậy.

Cô ấy vội vàng hỏi đại gia kia là ai

nhưng kết quả chủ nhà cũng không

biết nên chỉ đành lấp liếm đôi câu rồi

cúp máy.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả

năng, đó chính là ông chủ của cô ấy,

biết người phụ nữ mình yêu muốn đến

ở cùng cô ấy nên trực tiếp vung tay tiêu

một số tiền lớn, chỉ trả toàn bộ chỉ phí.

Cô ấy chỉ là dính chút hào quang

mà thôi, tiền thuê phòng và điện nước

đều đã có người khác chỉ trả, nên tất

nhiên sẽ nhường ra phòng ngủ chính,

nếu như để ông chủ biết được chắc

chắn sẽ trừ lương ý chứ.

Hạ Nhược Vũ không biết Trần Hạ

Thu Phương suy nghĩ nhiều như vậy, cô

đứng dậy khỏi giường rồi chống vào vị

trí bên mép giường, sau đó nhích dân

đến bên cạnh cửa sổ thân hình nấp

Sau rèm cửa, qua tấm màn mỏng vẫn

có thể thấy được chiếc Maybach sang

trọng đang đậu dưới ánh đèn đường

vàng nhạt.

Anh đây là có ý gì? Muốn đẩy cô ra

rồi lại tỏ vẻ quan tâm, định làm điều đó

cho ai xem đây?

Trái tim Hạ Nhược Vũ bỗng cảm

thấy từng đợt đau nhói, buộc mình phải

rời ánh mắt sang chỗ khác, sau đó dựa

lưng vào bức tường lạnh lẽếo, xung

quanh tối đen như mực giơ năm ngón

tay đều nhìn không rõ, mà trong lòng

cô cũng là một mảnh trống rỗng.

Dường như giữa họ có một tấm

kính trong suốt, cho dù cô cố gắng phá

vỡ nó như thế nào đi chăng nữa, khi cô

tưởng rằng sắp nhìn thấy tia hi vọng lại

bị bật trở lại rồi ngã nhào xuống đất.

Thời gian cứ thế trôi đi nhưng

chiếc xe kia vẫn đậu ở đó không hề di

chuyển.

Phần lưng dựa vào tường của cô

đã cứng đờ, trong mắt mơ hồ có chút

bực bội, cô cắn chặt răng tiện tay bật

chiếc đèn ban công.

Vài phút sau chiếc xe dưới lầu đột

nhiên nổ máy, hai ngọn đèn chiếu sáng

rọi chẳng mấy chốc đã biến mất trong

màn đêm sâu thẳm.

Anh nhìn cô lên lầu rồi mới chịu rời

khỏi sao?

Đôi tay Hạ Nhược Vũ dùng sức siết

chặt tấm rèm, lồng ngực bỗng trở nên

ngột ngạt, cuối cùng biến thành một nụ

cười chế giếễu rồi nới lỏng ngón tay



từng chút một, tấm rèm trong tay

nhanh chóng rơi xuống mà không hề

có một nếp nhăn nào cả.

Cũng giống như cô hoàn toàn

không để lại dấu vết nào trong lòng

anh.

Trong xe bầu không khí trở nên

lạnh lẽo và tăm tối.

Tinh Giang ngồi ở phía trước bất

giác dựng thẳng thắt lưng, mở miệng

nói với giọng điệu đầy cung kính và

trịnh trọng: “Cậu chủ, bây giờ trở về sao

a?

“Trong vòng một ngày tôi nhất định

phải nhìn thấy người” Đôi mắt sâu

thẳm của Mạc Du Hải là một mảnh

băng giá như thể anh là sứ giả của địa

ngục, toát ra hơi thở chết chóc và đáng

Sợ.

Giọng điệu của Tinh Giang lại trở

nên căng thẳng hơn đôi chút: “Vâng ạ,

thưa cậu chủ.”

Đây mới là gương mặt thật của cậu

chủ, rất hiếm khi lộ ra ở trước mặt của

người khác.

Chỉ khi cậu chủ vô cùng tức giận

thì mới biểu hiện ra.

Mà lúc này người chọc giận cậu

chủ kia tốt nhân nên cầu nguyện đừng

để cậu chủ tìm thấy được, nếu không

kết cục thê thảm sẽ không đơn giản

như vậy.

Hết thảy những điều này chỉ vì một

người, Hạ Nhược Vũ.

Rồng có vảy ngược chạm vào sẽ bị

giết chết, Hạ Nhược Vũ chính là điểm

yếu duy nhất của cậu chủ.

Nhưng cùng lúc trong lòng anh ta

cũng lo lắng, cậu chủ người trước đây

chưa từng có điểm yếu, là vị vua thờ ơ

với tất cả không hề có bất kỳ nhược

điểm nào. Tuy nhiên chỉ cần có người

để bận tâm thì sẽ bị hạn chế mọi nơi

cũng lộ ra điểm yếu của mình.

Từ tận đáy lòng anh ta cũng không

chấp nhận Hạ Nhược Vũ, nhưng bởi vì

cậu chủ để ý nên anh ta mới quay lại

bảo vệ, bảo vệ cô chính là bảo vệ cậu

chủ.

Nếu một ngày nào đó nhiệm vụ

bảo vệ này sẽ trở thành mâu thuẫn,

dẫu cho cậu chủ không đồng ý thì xuất

phát từ trách nhiệm anh ta cũng sẽ…

Đương nhiên anh cũng không

mong muốn ngày này sẽ xảy ra.

“Bên phía Lục Hằng gần đây có

hành động gì không?” Mạc Du Hải nếu

như biết được suy nghĩ này trong lòng

của Tinh Giang, tương lai không lâu sẽ

khiến anh suýt chút nữa mất đi Hạ

Nhược Vũ thì bây giờ nhất định sẽ giết

chết anh ta.

Nói đến chuyện chính biểu cảm

trên khuôn mặt của Tinh Giang cũng

trở nên nghiêm túc: “Khoảng thời gian

trước Lục Hằng đột nhiên cử rất nhiều

người ra ngoài tựa hồ đang tìm người

nào đó.”

“Chúng tôi cũng đã cử vài nhóm

người theo sau nhưng đều bị người

của ông ta cắt đuôi, gân đây ông ta

cũng không có động tác gì đều ở công


ty, nếu không thì đi dự tiệc”


Ánh mắt của Mạc Du Hải hơi tối


sầm lại: “Bến tàu bên kia cũng không


có tin tức gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK