sẽ ra ngoài chơi.” Hạ Nhược Vũ sợ Mạc Du
Hải đợi lâu nên định bụng rời đi.
Trên ghế salon, Trần Hạ Thu Phương bật
người đừng dậy, ân cần nói: “Đi, tôi tiễn cậu
xuống lầu.”
“Thôi đừng giả vờ…’ Tất cả biểu cảm trên
gương mặt đều được trưng ra.
“Khụ khụ, tôi sợ cậu lạc đường.”
Hạ Nhược Vũ nhếch miệng: “Thang máy
dẫn xuống lầu một, đi ra ngoài chính là cổng
chính, làm sao tôi có thể lạc được?”
“Tôi lo lắng thôi mà!”
Không thể từ chối người bám dai như đĩa
này, cô cứ mặc kệ để Trần Hạ Thu Phương đi
theo mình xuống lầu.
Mạc Du Hải khiêm tốn đứng ở trước
cổng.
Dáng người anh cao lớn đứng dựa vào
cửa xe, trong tay cầm một điếu thuốc, một
làn khói nhàn nhạt bay quanh anh.
Dưới ánh đèn màu vàng, người đàn ông
có khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong
làn khói mờ, nhìn từ xa như một cảnh đẹp
nao lòng.
Với sự cám dỗ chết người từng bước dẫn
người ta đến vực thẳm của địa ngục.
“Mẹ kiếp, sao lại đẹp trai như vậy, tôi
muốn có một người bạn nóng bỏng như vậy.”
Trần Hạ Thu Phương tức đến không thở nổi,
kích động cầm tay cô, giống như fan gặp
thần tượng mà không thể nào kiềm chế được.
Tuy không muốn thừa nhận là cuối cùng
Hạ Nhược Vũ cũng bị Mạc Du Hải làm cho
rung động, nhưng do cô thường xuyên nhìn
thấy anh ta nên đã có miễn dịch, bình tĩnh
nói: “Chậc, đúng là vô liêm sỉ”
Trong lòng cô thầm mắng anh một câu,
lẳng lơ!
“Đúng là cực phẩm, bụng tám múi, cao
một mét chín, chân dài, eo thon, vừa nhìn đã
thấy thích.” Nếu không phải đây là chồng của
bạn, bọn tôi đã nhào tới rồi.
Hạ Nhược Vũ nghỉ ngờ không biết có
phải mắt bạn mình là tia X hay không, đến
múi bụng cũng nhìn thấy được.
“Lên xe đi.” Dường như Mạc Du Hải cũng
nhìn thấy hai người họ, anh vứt điếu thuốc
xuống đất, đưa tay ra mở cửa ghế phụ.
“Quý anh, đẹp trai, giàu có, Nhược Vũ,
cậu hỏi xem anh ấy có anh em gì không giới
thiệu với tôi đi.” Cô ấy muốn cưới trai đẹp.
Hạ Nhược Vũ tức giận nói: “Sự rụt rè của
cậu đâu mất rồi hả?”
“Hì hì, một người đẹp trai như vậy đứng
†rước mặt, rụt rè làm cái gì?” Tuy Trần Hạ Thu
Phương nói như vậy, nhưng vẫn rất nghiêm
túc lên tiếng chào hỏi: “Chào anh đẹp trai, tôi
là bạn tốt của cô ấy, gọi tôi là Thu Phương là
được.”
Đúng là không có một chút ngại ngùng
nào.
Ánh mắt Mạc Du Hải dừng lại một chút,
khóe miệng cong lên nở một nụ cười làm
điên đảo lòng người: “Xin chào!”
Đẹp trai bùng nổ, Trần Hạ Thu Phương bị
nụ cười của Mạc Du Hải cướp mất trái tim
rồi, nhưng đương nhiên là cô ấy chỉ thích một
cách đơn thuần thôi, chứ không có ý đồ gì
khác.
Mi mắt Hạ Nhược Vũ giật giật, người đàn
ông xấu xa này dám dùng mỹ nam kế với bạn
cô: “Thu Phương, tôi đi trước, có thời gian
chúng ta trò chuyện.”
Nói xong cô khom người ngồi lên xe.
“Tôi đi trước.” Mạc Du Hải bất đắc dĩ nói.
Trần Hạ Thu Phương vội vã vẫy tay chào:
“Không sao, không sao, hai người mau đi đi.”
Ngồi trên xe, Mạc Du Hải lấy lại vẻ mặt
bình thản, chậm rãi khởi động xe.
“Đạo đức giả!” Dối trá!” Cuối cùng Hạ
Nhược Vũ cũng không nhịn được châm biếm
một câu: “Trước mặt người khác là một bộ
mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.”
rồi, nhưng đương nhiên là cô ấy chỉ thích một
cách đơn thuần thôi, chứ không có ý đồ gì
khác.
Mi mắt Hạ Nhược Vũ giật giật, người đàn
ông xấu xa này dám dùng mỹ nam kế với bạn
cô: “Thu Phương, tôi đi trước, có thời gian
chúng ta trò chuyện.”
Nói xong cô khom người ngồi lên xe.
“Tôi đi trước.” Mạc Du Hải bất đắc dĩ nói.
Trần Hạ Thu Phương vội vã vẫy tay chào:
“Không sao, không sao, hai người mau đi đi.”
Ngồi trên xe, Mạc Du Hải lấy lại vẻ mặt
bình thản, chậm rãi khởi động xe.
“Đạo đức giả!” Dối trá!” Cuối cùng Hạ
Nhược Vũ cũng không nhịn được châm biếm
một câu: “Trước mặt người khác là một bộ
mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.”
“Không phiền sao?” Mạc Du Hải chăm
chú nhìn đường, không rảnh để nhìn vào mắt cô.
Hạ Nhược Vũ miễn cưỡng quay đầu lại,
buồn bực nói: “Không.”
“Biết vậy thì tốt.” Nói xong, Mạc Du Hải
không nói gì thêm nữa.
Bên trong chiếc xe được lấp đầy bằng sự
yên tĩnh đến nghẹt thở.
Hạ Nhược Vũ ngồi suy nghĩ đến cả người
bức bối, nhưng lại không muốn mở miệng tỏ
ra yếu đuối, cô đưa tay kéo cửa kính xuống,
gió vi vu thổi giúp cô cảm thấy phần nào bớt
phiền não.
Đột nhiên có một tiếng rung lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, vốn
định tắt máy, nhưng không biết vì sao lại
bấm nghe máy.
“Hàn Công Danh, trễ như vậy rồi còn gọi
tôi làm gì?”
Đầu dây bên kia, Hàn Công Danh không
ngờ là cô sẽ nghe điện thoại dễ dàng như
vậy, anh ta sửng sốt một giây, sau đó mở
miệng nói: “Nhược Vũ, anh rất nhớ em.”
“Anh lại uống rượu à?” Hạ Nhược Vũ cau
mày, nghe được giọng nói mơ hồ của Hàn
Công Danh lập tức biết anh ta đang uống
rượu.
Hàn Công Danh uống một hơi cạn sạch,
nói: “Anh còn tưởng em không quan tâm đến
anh”
“Anh muốn uống thì uống, nhưng đừng
đến tìm tôi.”
Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông bên
cạnh, trên mặt anh ta không có một biểu
cảm dư thừa nào, cơ thể tựa vào cửa xe, mái
tóc bị gió thổi nên có chút rồi, khung cảnh
này khiến cô rung động.
“Hạ Nhược Vũ, không lẽ lòng dạ của em
làm băng sắt đá?” Bây giờ hai cặp mắt của
Hàn Công Danh đỏ bừng, cứ như một con dã
thú đang gầm thét.
“Hàn Công Danh, chúng ta đã chia tay rồi.
“Anh chưa đồng ý, Hạ Nhược Vũ, em vô
tình như vậy sao?”
Giọng nói của người đàn ông này đột
nhiên mềm nhũn: “Nhược Vũ, anh ở dưới lầu
đợi em, em không xuống, anh sẽ không đi.”
Trong lòng Hạ Nhược Vũ nghĩ không biết
đây là tình huống gì, nếu như vậy thì tại sao
ban đầu lại phá vỡ trái tim cô, bây giờ là đang
giả bộ tình cảm à.
Ánh mắt cô hiện lên một tia tắm tối, mở
miệng nói: “Tôi không có ở nhà.”
“Em đang ở đâu, em có quay về nhà họ
Hạ không, không sao, anh chờ em, anh vẫn
luôn chờ.” Hàn Công Danh khẩn cấp nói.
Hạ Nhược Vũ nhắm mắt lại, nói rõ cho
anh ta biết: “Hàn Công Danh, anh nên hiểu ý
của tôi.”
“Không, Nhược Vũ, em đang lừa anh
đúng không?”
“Đừng có ngu ngốc như vậy, bây giờ tôi
đang ở cùng anh ấy, nếu không tin, tôi sẽ để
anh ấy nghe máy.” Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng
nói.
Người đàn ông trong điện thoại đột
nhiên yên lặng, chỉ có tiếng thở dốc, chứng tỏ
Này Bác Sĩ Hư Hồng,
anh ta còn chưa cúp điện thoại.
Một lúc sau, Hàn Công Danh như bùng
nổ, nói lớn: “Hạ Nhược Vũ, anh không tin, dù
em có nói gì đi nữa anh cũng không tin, anh
vẫn sẽ chờ em ở đây, chờ đến khi em quay về
mới thôi.”
“Có chờ tới mai thì tôi cũng không quay
về, anh dẹp cái ý nghĩ đó đi.”
Rụp một tiếng, Hạ Nhược Vũ tắt điện
thoại rồi ném sang bên cạnh, trong ánh mắt
có gì đó rất phức tạp.
Từ đầu tới cuối Mạc Du Hải vẫn chưa
từng mở miệng, nói: “Nếu đã như vậy sao
không trở về xem một chút?”
“Anh đồng ý để bạn gái của mình đi gặp
người yêu cũ à?” Cô phản bác.
Mạc Du Hải không nói nữa, thậm chí đến
ánh mắt dư thừa cũng không có, giống như
chuyện cô đi gặp người đàn ông khác không
liên quan đến anh ta vậy.
Hai tay trên vô lăng cứ siết chặt tới mức
gân xanh lộ ra thì mới từ từ thả lỏng.
Hạ Nhược Vũ chỉ muốn giữ mặt mũi
†rước mặt Mạc Du Hải, không ngờ là Hàn
Công Danh lại nói với cô những thứ này,
khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Trong xe yên tĩnh đến bất thường, nhưng
chỉ có họ mới biết có mạch nước ngầm đang
chảy dưới sự yên tĩnh này.
Xe dừng lại, hai người xuống xe không
nói lời nào, một trước một sau đi vào cổng.