Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hẹn Hạ Minh Viễn gặp nhau ở tiệm trà

cuối phố.”

Lục Hằng lệnh cho vệ sĩ chuẩn bị xe, đến

tiệm trà, chờ một lúc thì Hạ Minh Viễn cũng

đã đến như đã hẹn.

“Chủ tịch Viễn đến rồi à, mau ngồi đi.”

Lục Hằng nhiệt tình đứng dậy chào hỏi.

Sau khi bắt tay, hai bên ngồi vào chỗ.

“Chủ tịch Viễn à, chúng ta trước đây

chưa từng nói chuyện với nhau nên hôm nay

tôi đặc biệt mời ông đến đây trò chuyện một

lúc.

Lục Hằng cố ý né tránh ánh mắt của Hạ

Minh Viễn, ông ta sợ rằng sẽ bị Hạ Minh Viễn

nhìn ra kẽ hở của mình.

Được phẫu thuật thẩm mỹ kỹ càng, sau

khi tăng cân, Lục Hằng so với trước đây thì

trông như hai người khác nhau vậy. Sau khi

phẫu thuật dây thanh quản, giọng nói của

ông cũng thay đổi luôn, ông ta tin chắc rằng

sẽ giấu được Hạ Minh Viễn nhưng ông ta lo

chỉ riêng ánh mắt của ông ta thôi cũng có thể

làm mọi chuyện bại lộ.

May mắn thay, Hạ Minh Viễn không nhìn

trực diện Lục Hằng mà chỉ cầm tách trà lên

nói: “Chúng ta có làm ăn qua lại với nhau,

nhưng mà cũng chưa đến mức để chủ tịch

Hẳng đây phải đích thân hẹn gặp thế này,

chủ tịch Hằng chỉ đơn giản muốn mời tôi đến

uống trà nói chuyện thôi sao?”

Lục Hằng bật cười: “Chủ tịch Viễn thật là

người thẳng thắn mà, vậy tôi cũng không

vòng vo nữa, tôi hẹn chủ tịch Viễn tới đây là


muốn bàn chuyện làm ăn.”

Hạ Minh Viễn đã bôn ba ngoài thương

trường nửa cuộc đời rồi, sóng to gió lớn gì

cũng đã từng trải qua, ông khẽ hỏi: “Công ty

của tôi với chủ tịch Hằng hình như không có

chuyện làm ăn gì có thể bàn bạc, tôi làm

†rong ngành công thương nghiệp, đối với vấn

đề tài chính thì cũng chỉ ù ù cạc cạc mà thôi.”

Lục Hằng cười và nói: “Chủ tịch Viễn

khiêm tốn quá rồi! Xét về phương diện làm

ăn, ai có thể sánh với chủ tịch Viễn chứ? Có

phải là ông cho rằng công ty Cảnh Thái quá

nhỏ, không đủ tầm để lọt vào mắt của ông

không?”

Hạ Minh Viễn xua tay: “Tôi không có ý

đó, lời nói này của chủ tịch Hằng tôi không

dám nhận, vậy chúng ta bàn việc làm ăn thôi.”

“Được rồi, tôi cũng không giấu gì chủ tịch

Hạ, là như thế này, tôi nghe nói bên trong

công ty của chủ tịch Viễn có tàu sao?” Lục

Hằng hỏi.

Hạ Minh Viễn gật đầu, đây cũng không

phải là bí mật kinh doanh gì cả.

Lục Hằng gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi,

thực ra dạo gần đây tài chính không mấy

khởi sắc, tôi cũng muốn làm một số ngành

tay trái, không biết chủ tịch Viễn đã biết

chưa, dạo giờ thuế ngày càng cao, gần đây

công ty tôi chi tiêu không nổi, thế nên tôi

muốn nhờ chủ tịch Viễn giúp đỡ.”

Hạ Minh Viễn khẽ nhíu mày, lão giang hồ

này nghe phát đã hiểu ngay ý của Lục Hằng:

“Cậu muốn dùng thuyền của tôi để buôn lậu?”

Lục Hằng vội vàng xua tay: “Sao ông lại

nói vậy chứ, tôi là công dân tuân thủ pháp

luật, sao có thể buôn lậu chứ, tôi chỉ mong

ông giúp tôi vận chuyển một lô hàng ra biển,

giá cả thì nể mặt sự hợp tác giữ công ty

Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ, ông có thể

tính rẻ một chút được không?”



Hạ Minh Viễn suy nghĩ một hồi: “Chủ tịch

Hằng muốn tôi vận chuyển hàng hóa gì vậy?”

“Là ngọc thạch thô, còn có cả một số đá

quý, đều là những hàng hóa khá nặng, vận

chuyển bằng đường biển không phải sẽ tiết

kiệm chỉ phí hơn sao?” Lục Hằng cười nói.

Hạ Minh Viễn không nghi ngờ Lục Hằng,

loại hàng hóa ngọc thạch thô, vận chuyển

bằng đường biển đúng thật là sẽ tiết kiệm

nhiều chỉ phí. Hơn nữa công ty ông trước đây

cũng từng tiếp nhận loại hình kinh doanh này.

“Chủ tịch Hằng tìm tôi giúp việc này,

chắc hẳn số lượng hàng hóa cũng không ít

phải không?”

Lục Hằng giả vờ tính một lúc: “Ít nhất là

có ba trăm tấn hàng, chủ tịch Viễn sẽ không

chê số lượng hàng của tôi ít chứ?”

Hạ Minh Viễn thầm kinh ngạc, ba trăm

tấn ngọc thạch thô không phải con số nhỏ,

thực lực kinh tế của Lục Hằng vượt xa so với

tưởng tượng của ông.

“Chỉ cần thủ tục hải quan hoàn tất, tôi sẽ

cho chủ tịch Hằng mượn tàu.”

Hạ Minh Viễn thẳng thắn đáp, dẫu sao

công ty Cảnh Thái và công ty Nhật Hạ cũng

đang có quan hệ hợp tác, làm gì có ai chê

tiền ít chứ, nói là rẻ nhưng số lượng nhiều

như vậy, ắt hẳn sẽ thu về một khoản không

nhỏ.

“Vậy tôi xin cảm ơn chủ tịch Viễn trước,

đợi đến khi việc kinh doanh xong xuôi, tôi sẽ

mời anh bữa cơm.”

Lục Hằng đứng dậy, bắt tay Hạ Minh Viễn

một lần nữa.

Trong lúc bắt tay, Hạ Minh Viễn có cảm

giác quen thuộc, nhưng ông không thể nhớ

ra cảm giác này từng xảy ra khi nào.

“Sau khi chủ tịch Hằng soạn hợp đồng,

chúng ta ký kết xong là có thể đem hàng lên

tàu rồi, sau khi tôi quay về sẽ nhắn ông một

tiếng.”

Hạ Minh Viễn không nghĩ gì nhiều, nói

xong liền rời đi.

Nhìn xe trở Hạ Minh Viễn rời đi, ánh mắt

Lục Hằng liền trở nên u ám.

“Ông chủ à, công ty chúng ta làm gì có

ngọc thạch thô gì chứ?”

Vệ sĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Lục Hằng lạnh lùng cười: “Cậu tìm vài

người đáng tin cậy chuyển ba trăm tấn đá từ

núi xuống đây, đó chính là ngọc thạch thô,

sau đó bỏ tất cả vào thùng container.”

Vệ sĩ càng thêm kinh ngạc: “Ông chủ, đây

là ý gì vậy?”

“Muốn vu oan giá họa cho Hạ Minh Viễn

phải làm chút mánh khóe với vốn của ông ta,

khi vạch ra hợp đồng này, đơn thông hải

quan phải ghi là đá xây dựng, hiểu không?”

Lục Hằng lạnh lùng nói.

Vệ sĩ suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối

cùng cũng hiểu được ý đồ của ông chủ: “Ông

chủ à, ngài thật đúng là quá thông minh! Khi

hải quan phê duyệt sẽ ghi là đá xây dựng, Hạ

Minh Viễn sẽ cho rằng ngài chỉ muốn tiết

kiệm chỉ phí mà ghi vậy, nhưng thực ra chỗ

đá vỡ kia sau đó sẽ được chuyển cho Hạ

Minh Viễn và tính theo phí vận chuyển của

ngọc thạch thô. Vậy là nguồn tiền của ông ta

sẽ không rõ lai lịch.”

Lục Hằng nở nụ cười: “Cuối cùng thì cậu

cũng đã thông minh lên chút rồi! Tôi cảm

thấy vẫn luôn có đôi mắt nhìn chằm chặp lấy

tôi trong bóng tối, thế nên một lần là chưa

đủ, nhất định phải đẩy họa này đi cho người



khác, để mà kẻ đang nhằm vào tôi sẽ nghỉ

ngờ Hạ Minh Viễn, ngay khi lô đá này cập

bến, tự khắc sẽ có người nhằm vào, đến lúc

đó Hạ Minh Viễn có nhảy xuống sông Hoàng

Hà cũng không thể rửa sạch tội.”

Vệ sĩ không ngớt lời khen: “Không chỉ

vậy, Tiền Phong còn muốn giết chết Hạ

Nhược Vũ, nếu như biết cô con gái yêu quý

của mình sắp xảy ra chuyện, hẳn là sẽ rối bời

không yên, không chừng ông ta sẽ không

cần nhìn bản hợp đồng này, như vậy chúng ta

lại càng dễ thừa nước đục thả câu hơn.”

Lục Hằng gật đầu: “Đây là cục diện lý

tưởng nhất, ngoài ra, buổi tối sẽ có lô hàng

cuối cùng chuyển đi, tạm thời ngừng việc

kinh doanh ma túy lại.”

“Dạ vâng thưa ông chủ.”

Lục Hằng nhấc tách trà lên cười nói:

“Nền móng công trình hy vọng mình quyên

tặng ngày hôm nay, mình vẫn còn phải tham

gia. y! Thực sự quá mệt mà.”

Tòa cao ốc Cánh Thái.

Đến giờ tan làm rồi, Tiền Phong cúi

người chậm rãi bước ra khỏi văn phòng, cậu

†a đã giấu sẵn một khẩu súng lục trong

người.

Cậu ta mím chặt môi, có chút căng

thẳng, nhưng niềm hưng phấn dường như

chiếm nhiều hơn, hai năm qua, hạt giống hận

thù trỗi dậy trong lòng cậu ta, nảy mầm, lớn

thành cây cổ thụ vươn lên bầu trời, sẽ không

ngừng lớn lên cho đến khi đạt được mục tiêu.

“Tiền Phong, sao bảng báo cáo anh làm

lại làm lộn xộn thế này? Mang về làm lại đi!”

Lục Khánh Huyền chặn cậu ta lại, ném

cho cậu ta một xấp tài liệu, lạnh lùng nói.

Tiền Phong cau mày, cũng không nhặt

xấp tài liệu rơi vương vãi trên mặt đất lên,

cậu ta chỉ liếc nhìn Lục Khánh Huyền sau đó

quay người rời đi.

Tiền Phong là một người hiền như khúc

gỗ, lúc nào cũng luôn nói lời chân chất thật

thà, hôm nay bỗng nhiên coi thường cô ta,

Lục Khánh Huyền không chỉ cảm thấy tức

giận mà còn cảm thấy không vừa ý.

Dáng vẻ lúc nấy của Tiền Phong cứ như

muốn giết người vậy, nghĩ lại, Lục Khánh

Huyền lại muốn rùng cả mình. Vừa nghĩ

xong, cô ta liền đuổi theo Tiền Phong.

Tiền Phong lái chiếc xe cổ cũ kỹ, rất dễ

nhận ra, Lục Khánh Huyền cũng lái xe bám

theo sau. Cô ta thực sự muốn biết Tiền

Phong định đi đâu, đi làm gì.

Lái xe được một lúc, Lục Khánh Huyền

nhận ra đây chính là con đường dẫn tới chỗ

công ty của Hạ Nhược Vũ, trong đầu cô ta

bật ra suy nghĩ, Tiền Phong chắc hẳn sẽ

không tìm đến Hạ Nhược Vũ gây sự đâu.

Tiền Phong cũng giống như cô ta, đều là

nhân viên cấp thấp xuất thân từ lớp bình dân,

xét về logic chắc chắn sẽ không có gì liên

quan tới Hạ Nhược Vũ. Nhưng lần này, không

hiểu sao cô ta lại có linh cảm mạnh mẽ rằng

Tiền Phong muốn tìm đến Hạ Nhược Vũ để

gây chuyện.

“Mình có nên nói với Nhược Vũ không?”

Nhìn thấy xe của Tiền Phong đỗ ở bãi đỗ

xe của công ty Hạ Nhược Vũ, Lục Khánh

Huyền có chút do dự.


Lúc này hình ảnh của Hạ Nhược Vũ và


Mạc Du Hải ở bên nhau đột nhiên hiện ra


trong tâm trí của cô ta, cô ta nhấc điện thoại


lên nhưng rồi lại bỏ nó vào trong túi xách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK