Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì cái gì mà Hạ Nhược Vũ lại biết đến nhà họ Trịnh, lại không muốn biết nhiều như vậy.

Vừa lúc thang máy cũng đã lên đến tâng cao nhất.

Những người khác cũng không nói chuyện nữa, nối đuôi nhau mà đi ra.

Nhìn thoáng qua trong hội trường có thể thấy được rất nhiều người, quy mô của bữa tiệc rượu hôm nay xem ra là không nhỏ rồi.

Tới nơi này không thể nào tránh được việc bắt buộc phải xã giao một chút, Hạ Nhược Vũ đi xung quanh một vòng, phát hiện đều là gương mặt xa lạ, xem ra người còn chưa tới đủ.

Không muốn đi qua đi lại trong đám đông, cô dự định tìm một chỗ ngồi xuống trước.


Còn không đi được hai bước đã bị người ta đụng trúng, xuất phát từ lễ phép cô vẫn sẽ nói lời xin lỗi với đối phương.

Chỉ là lời đối phương nói ra khiến cho cô trực tiếp bỏ qua cái ý tưởng này.

“Cô đi đường kiểu gì vậy, có biết đụng trúng người ta rôi không?” “Mai Vy, bỏ đi em không có việc gì mà” Hạ Nhược Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn các cô gái kia: “Tôi đụng trúng người? Cô chắc chắn chứ?” Thân mình cô gái run lên một chút, hai tròng mắt ướt long lanh, sợ hãi nhìn Hạ Nhược Vũ: “Xin, xin lỗi, là tôi không có chú ý nên đụng trúng cô.’ “Bảo Nhi, em có làm gì đâu mà phải xin lỗi người ta như vậy chứ, cô ta cũng quá bất lịch sự rôi” Cho dù là mấy người cô ta không cẩn thận đụng trúng cô thì thế nào, cũng không có mất miếng thịt nào hà cớ gì phải hung hăng doạ người như vậy.

Mai Vy không cảm thấy thái độ của chính mình có chút vấn đề nào.

Bảo Nhi lôi kéo tay cô ta nói: “Chị Mai Vy đừng nói như vậy, là em đụng vào người ta trước mà.” Vốn dĩ Hạ Nhược Vũ có chút tức giận, thấy cô gái tên Bảo Nhi này lại dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình, liền không muốn nghiêm túc đi thông não cho cái cô Mai Vy kia: “Bỏ đi, hy vọng bạn của cô thông minh giống như Cô vậy.” “Xin lỗi” Tân Bảo Nhi kéo Du Mai Vy đi chỗ khác.

Hạ Nhược Vũ còn có thể nghe được âm thanh nói chuyện của hai người đó.

“Bảo Nhị, tại sao em lại muốn ngăn cản chị chứ, chị nhất định phải dạy dỗ con nhỏ đó một phen, thế mà lại dám nói chị như vậy.” “Thôi bỏ đi, chị Mai Vy vốn dĩ là do chúng ta không đúng mà.” “Theo chị thấy em chính là quá dễ tính nên mới bị bắt nạt đó, hôm nay em mới là vai chính mà….

Một câu cuối cùng Hạ Nhược Vũ không nghe rõ lắm, cũng không có tâm trạng nghe tiếp, bởi vì cô nhìn thấy một người rất không muốn nhìn thấy, bị người vây quanh đang từ ngoài cửa lớn đi vào.



Thân hình cao lớn thẳng tắp của anh xuất hiện trong hội trường, tựa như ánh mặt trời chói lọi nhất hành tinh, lan toả ra ánh hào quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, lại càng không thể bỏ qua.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng bay lượn trên bầu trời, nhìn một vòng xung quanh hội trường, rồi lại nhìn trực tiếp về phía cô, ánh mắt nhìn chăm chú không che giấu chút nào.

Bản thân mỗi người đối với việc anh đến liền cảm thấy khiếp sợ không thôi, lại thấy anh nhìn chằm chằm về một hướng, tất cả đều không tự giác theo tâm mắt của anh tìm về cái hướng mà anh vẫn luôn chú ý.

Hạ Nhược Vũ thấy vậy, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ khác, đi đến một chỗ mà người khác không chú ý đến.

Không nhận thấy ở chỗ cách cô không xa hai cô gái lẽ ra đã đi xa, ánh mắt đang dán chặt vào người đàn ông giống như thần kia.

“Bảo Nhị, chị đã nói là hai người có duyên phận mà, em còn không tin” Du Mai Vy có chút phấn khích đẩy đẩy cô gái đang sững sờ ở bên cạnh.

Đôi mắt long lanh của Tân Bảo Nhi như bám chặt lên người của Mạc Du Hải, không có cách nào dời đi được, trong mắt trừ bỏ thân hình to lớn của anh lại không thể chứa thêm bất cứ ai khác, bạn thân ở bên cạnh gọi cô ta vài lần, cô ta đều không có đáp lại.

“Bảo Nhi, Bảo Nhi, em đây là nhìn thấy người mình thích mìn đến ngây người à” Du Mai Vy cũng nhận thấy hành động khác thường của cô ta, giọng trêu đùa nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Bảo Nhi đỏ lên, hoảng loạn nói: “Chị Mai Vy này, chị đừng có trêu chọc em nữa, em không có mà” “Còn nói không có vậy sao khuôn mặt nhỏ của em lại đỏ lên rồi” Du Mai Vy cười ha hà, kiểu đàn ông bà khí như vậy ai lại không động lòng cơ chứ, ngay cả trái tim nhỏ của cô ta cũng không ngừng đập nhanh liên hồi.

Dù cho rất muốn có được người đàn ông đó, nhưng bởi vì một số nguyên do, cô ta không thể không nhường lại người này, người đàn ông đi bên cạnh anh ta cũng không tệ lắm.

Nếu như hai người bọn họ mỗi người chinh phục được một người, vậy cũng coi như cả hai cùng vui vẻ rồi.

“Em, em, em chỉ là có hơi nóng mà thôi” Khi Tân Bảo Nhi nói lời này, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông đó, nhưng anh đã không còn nhìn về phía bên này nữa rồi.

Ngày hôm đó sau khi nhìn thấy anh ấy trong quán bar, trong lòng cô ta luôn nhớ mãi không quên, cũng có lén đi hỏi về danh tính của người đàn ông đó, nhưng người trong quán bar không ai biết anh ấy, hoặc cho dù có biết, cũng không ai dám tiết lộ thân phận của anh ấy.

Xét cho cùng ở thành phố Đà Nẵng, nhà họ Mạc đại diện cho quyền lực, cho dù là nhà họ Tân của bọn họ cũng phải nhún nhường ba phần.

Du Mai Vy nháy mắt với cô ta: “Khi nãy chị vừa mới nghe em nói lạnh, nhanh như vậy đã nóng rồi à, là cơ thể nóng, hay là trái tim nóng ấy nhỉ” “Chị Mai Vy, đáng ghét quá, không nói với chị nữa, em phải qua đó đây, chắc là ba đang tìm em rồi.” Da mặt của Tần Bảo Nhi mỏng, bị cô ta nói vậy nhiệt độ trên mặt như sắp bốc khói, trước khi bước đi còn nhìn thoáng qua hướng của Mạc Du Hải.



Trong ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và thẹn thùng, hôm nay anh ấy đã đến rồi, thì bọn họ chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau.

Chỉ là có một điều khiến cô ta rất để ý, vừa rồi người đàn ông đó dường như đã nhìn thoáng qua hướng bọn họ, cô có thể tuyệt đối chắc chắn không phải vì nhận ra mình, mà là bỏ qua hai người bọn họ để nhìn người nào đó đang đứng phía sau bọn họ.

Lế nào trong bữa tiệc có người nào đó rất quan trọng sao? Du Mai Vy biết cô ta xấu hổ rồi, cũng không trêu chọc nữa: “Chị đi cùng em nhé” Ở cửa, Kiều Duy Nam cố ý mặc một bộ vest màu trăng để phân biệt anh ta với bộ vest màu đen của Mạc Du Hải, nếu anh ta trông như một hoàng tử bạch mã quyến rũ, thì Mạc Du Hải sẽ là hiệp sĩ bóng đêm trong bộ vest màu đen.

“Anh có nhìn thấy, con hamster nhỏ của nhà anh không” Có một lần trong lúc hai người họ đang trò chuyện, sau khi anh ta nghe bạn thân mô tả về Hạ Nhược Vũ, anh ta cũng thường gọi biệt danh này khi họ †rò chuyện với nhau.

Tất nhiên là nhìn thấy rồi, khóe miệng Mạc Du Hải nhếch lên: “Nhiều chuyện” Không biết hamster nhỏ đã chạy đi đâu rồi.

“Ôi, cái giọng điệu này, chua ê răng” Có bạn gái thì ngon lắm sao? Anh ta sắp toát ra mùi thơm của một con chó độc thân rồi nè.

Mạc Du Hải không thèm để ý đến anh ta, lướt qua anh ta đi thẳng vào bên trong.

“Ê đợi tôi với” Kiều Duy Nam cũng không có cách nào đành đi theo.

Người tổ chức buổi tiệc lần này có quan hệ khá tốt với nhà bọn họ, với tư cách là người đại diện cho nhà họ Kiều, anh ta chỉ có thể căng da đầu mà tới.

Nhưng tại sao anh ta lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, chắc là ảo giác thôi nhỉ.


Hai người bọn họ lớn lên thật nổi bật, gia thế cũng hiển hách, giống như hai viên kim cương biết đi, đôi mắt sáng lấp lánh của những người phụ nữ độc thân đó đều như những con sói, những vị phu nhân trung niên đã lập gia đình, bắt đầu suy nghĩ xem bên cạnh mình có cô gái nào chưa kết hôn, có thể giới thiệu.


Cho dù như thế nào, chỉ cần có thể tóm được một người, điều này chỉ có trăm lợi mà không có hại.


“Sao tôi lại cảm thấy, hai người chúng ta giống như miếng thịt ba chỉ thượng hạng thế nhỉ” Đúng thật là một đám phụ nữ như hổ rình mồi, người trải qua đủ loại sóng gió cũng có chút choáng ngợp.


Mạc Du Hải liếc anh ta một cái, giọng trầm thấp mang theo vài phần chán ghét nói: “Cậu thật biết so sánh đó.” Làm cái gì không làm, lại muốn làm một miếng thịt ba chỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK