Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người còn lại đều vô cùng ngoan ngoãn khi Hạ Nhược Vũ “hỏi „ thăm. “Thôi, cũng tốn quá nhiều thời gian của mọi người rồi, mọi người đi làm việc đi” Tất cả nghe được câu này giống như nghe được tiếng trời. Mọi người nhanh chóng đi ra ngoài, cảm giác nếu không ra ngoài nhanh chóng thì thì sẽ bị đuổi việc vậy. Không đến một phút đồng hồ, tất cả mọi người đã đi hết không còn một ai.

Hạ Nhược Vũ chớp chớp đôi mắt, vô tội nói với bóng người duy nhất còn lại trong phòng: “Tôi đáng sợ như vậy hả?” Sao lại chạy nhanh như thế chứ? Phượng Cửu kiềm chế giơ khoé miệng lên, lại là một người giả vờ làm heo ăn thịt hổ.

“Thôi nào, đừng có khách sáo, ngồi đi, coi đây như phòng làm việc của mình vậy” Hạ Nhược Vũ Nhướng mắt chỉ về một phía.

Thấy Phượng Cửu không nhúc nhích, cô bất lực thở dài: “Không lẽ cô cũng cảm thấy tôi giống người nó không có đạo lý chứ? Con người tôi tính cách không tệ đâu, ngược lại là cô đó, nếu cứ lạnh lùng như vậy thì làm sao mà có bạn bè được chứ” Sau vài giây im lặng, Phượng Cửu hờ hững nói: “Tôi không cần bạn bè.” Cô ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo mà thôi.


Trên đời này thật sự có những người không cần bạn bè, nhưng nhìn khí chất của Phượng Cửu, thì đúng là cô ta không cần bạn bè thật. Bởi vì trên người cô ta toát ra một điều “tôi là nữ hoàng, nếu muốn kết bạn với tôi, phải trải qua vài vòng phỏng vấn”. Người bình thường đâu ai muốn như vậy chứ? Cũng may là Hạ Nhược Vũ đã bị một tên “biến thái” cho biết thế nào là lạnh lùng, nên khí chất của Phượng Cửu cô vẫn có thể chịu đựng được.

“Nếu cô cứ đứng nói chuyện với tôi thế này, tôi cảm thấy áp lực lắm đó, không lẽ cô bảo tôi phải ra đó đứng cùng với cô thì hai ta mới nói chuyện được sao?” Nghe được câu nói này, Phượng Cửu do dự một chút, sau đó xoay người đi về phía ghế sofa, thần thái lưu loát ngồi xuống. Chỉ một chữ để có thể miêu tả hành động này, ngầu! Nếu thêm một từ nữa, thì sẽ là, ngầu vãi! Phong Cửu quả thật đúng chuẩn là thần tượng của Hạ Nhược Vũ, lạnh lùng, khí phách, năng lực mạnh mẽ, điều quan trọng nhất là dù cho tình huống có ra sao, trời có sập đi chăng nữa thì vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng.

Đây là thứ mà Hạ Nhược Vũ đã nỗ lực rất lâu mà không thể làm được.

“Cô uống trà, cà phê, hay nước trái cây” Phượng Cửu liếc nhìn Hạ Nhược Vũ đang mở mắt hỏi mình, miệng chậm rãi phun ra vài chữ: “Tôi uống nước lọc” “Được, vậy thì tôi cũng uống nước lọc” Hạ Nhược Vũ bấm bấm nút gọi điện thoại, sau đó dập máy lười biếng tựa lưng vào ghế sofa: “Phượng Cửu, sao cô không cảm thấy tức giận khi người khác nói như vậy với mình?” Ái chà, đúng là người đẹp máu lạnh.

“Tại sao tôi phải tức giận?” Phượng Cửu thờ ơ mà nói.

Hạ Nhược Vũ nói một cách đương nhiên: “Bị người ta đặt điều, nói xấu thì đương nhiên phải tức giận rồi, đúng không?” Nếu chuyện này rơi vào bản thân Hạ Nhược Vũ, cô đã sớm làm ầm lên rồi, sao có thể để cho bọn họ ở đây tự tung tự tác, muốn nói gì cũng được như vậy chứ? “Vậy thì tại sao cô lại tin tôi thay vì tin họ chứ?” Cho dù cô ta có năng lực thì cũng chỉ mới đến công ty này được bảy, tám tháng. Không thể bằng những nhân viên kỳ cựu đã ở đây bảy, tám năm được.



Hạ Nhược Vũ nhún nhún vai nói: “Cái này cần phải nói sao, cô chắc chắn là coi thường ba tôi” Nhìn điều kiện của Phượng Cửu, đừng nói là ba của Hạ Nhược Vũ, mấy trưởng phòng đã là quá sức rồi.

Hạ Nhược Vũ quá ngay thẳng, làm cho Phượng Cửu không thể phản bác được điều này, cô ta không khỏi cong khoé miệng lên: “Quản lý, để tôi ở lại là để nói với tôi những lời này à?” “Tất nhiên là không.” Hạ Nhược Vũ lắc lắc ngón trỏ trước mặt cô: “Trong thời gian tôi vắng mặt ở đây, công ty có việc gì không? Ba tôi có gặp ai gần đây không? Hoạt động của công ty thế nào?” “Quản lý muốn tôi trả lời vấn đề nào?” Phượng Cửu hỏi lại.

Hạ Nhược Vũ thong thả nói: “Tất cả cả các vấn đề trên, bắt đầu từ vấn đề đầu tiên đi. Tôi có rất nhiều thời gian” “Nếu quản lý muốn hỏi về chủ tịch, thì nên hỏi những người thuộc bộ phận trợ lý sẽ tốt hơn. Tôi không biết gì ngoài tình hình hoạt động của công ty đâu” Các hành xử của Phượng Cửu làm người ta có chút phát điên.

“Cô không mệt mỏi sao?” Hạ Nhược Vũ đột nhiên hỏi, không thấy Phượng Cửu trả lời, cô nói thẳng: “Cô ngồi thẳng lưng như vậy từ nãy đến giờ không thấy mệt sao?” Cô hoài nghi, không biết Phượng Cửu có phải là người của quân đội không. Tư thế ngồi thẳng tắp như cây cùng, hai chân co lại một góc chuẩn chín mươi độ, cảm giác như đang gặp phải các lãnh đạo nhà nước vậy. Hạ Nhược Vũ mà ngồi như vậy, chỉ hai phút thôi là không chịu được rồi.

“Ừm” Điều này đã trở thành thói quen tự nhiên của Phượng Cửu, cô ta không hề cảm thấy phiền phức hay mệt mỏi chút nào.

Thế nhưng là một người bình thường, Hạ Nhược Vũ cảm thấy hơi hơi kỳ diệu: “Hồi trước cô đã từng được huấn luyện trong quân đội sao?” Phượng Cửu không trả lời, trong mắt chỉ loé lên tia cảnh giác.

“Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi mà thôi, thật sự không phải đúng là như vậy chứ?” Hạ Nhược Vũ chỉ nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Phượng Cửu, thì có vẻ như là cô đã đoán trúng rồi.

Nó khiến cho Hạ Nhược Vũ cảm thấy tò mò.

“Đây là chuyện riêng của tôi” Đại ý là không muốn trả lời vấn đề này.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy bản thân mình có hỏi hơi quá: “Vậy hãy nói về tình hình hoạt động kinh doanh đi. Cô đã sắp xếp một số dự án mà công ty đã thực hiện gần đây. Hãy tóm tắt các hoạt động của bộ phận kinh doanh cho tôi đi” “Được” Nói đến công việc, Phượng Cửu lại thôi đổi sang vẻ mặt lạnh lùng vốn có, lấy một số văn bản trong túi đựng tài liệu đã chuẩn bị từ trước ra.



Nhìn người đối diện sắp xếp tài liệu một cách trật tự, Hạ Nhược Vũ hài lòng gật đầu, cô thích làm việc với những người thông minh, mọi việc đều có thể chuẩn bị trước, không cần tốn nhiều thời gian.

Không có gì ngạc nhiên khi ba của Hạ Nhược Vũ lại sử dụng Phượng Cửu cho nhiều việc, đến mức khiến cho cô con gái là cô đây hoạt động kém hơn một chút là bị nghỉ việc.

“Cộc cộc cộc” “Quản lý, nước lọc mà chị yêu cầu đến rồi” Giọng nói của An Nguyên từ cửa truyền đến.

“Vào đi” Hạ Nhược Vũ cầm một tập tài liệu lên rồi đọc.

An Nguyên nhìn thấy hai người có vẻ như đang bàn chuyện công việc quan trọng, cô ấy sững người một chút rồi cúi đầu xuống mang khay đi đến.

Khi đặt nước xuống, không biết là chân vô tình đá phải chỗ nào, đột nhiên cả người ngã về phía trước.


Hai chén nước trong tay bỗng nhiên bị hất về phía tập tài liệu trên bàn. Nếu bị đổ nước vào, chắc chắn những tập tài liệu này sẽ phải làm lại.


“A, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi, tôi, để tôi..” Trước khi An Nguyên lắp bắp xong, Phượng Cửu đã phản ứng rất nhanh, thu lại toàn bộ tài liệu trên bàn, trừ một trang đầu bị bắn vài giọt nước ra, thì tất cả những tài liệu còn lại đều không xảy ra vấn đề gì.


Cả hai cốc nước đều bị đổ trên bàn, chảy xuống dưới thảm một cách nặng nề. Tấm thảm màu trắng xám nhanh chóng bị thấm ướt.


“An Nguyên, có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Cũng may là Phượng Cửu phản ứng nhanh, nếu không thì tất cả tài liệu ở đây cũng bị huy bỏ rồi” Hạ Nhược Vũ cau mày. An Nguyên lập tức cúi đầu lo lắng nói: “Quản lý, tôi, tôi thật sự không cố ý. Tôi, tôi biết mình sai rồi. Hay để tôi giúp chị đi xử lý những tài liệu này nhé” Hạ Nhược Vũ định gật đầu, nhưng Phương Cửu lại nhanh chóng nói trước: “Không cần” Nhìn biểu cảm bình tĩnh của Phượng Cửu, An Nguyên có cảm giác như bị người ta nhìn xuyên thấu, lập tức rời mắt đi chỗ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK