Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng khách rộng lớn, hai cô gái ngồi đối diện nhau không nói tiếng nào, không gian yên tĩnh tựa như có thể đông lại bất cứ lúc nào.

Trần Hạ Thu Phương cố hết sức kìm nén tâm tình phức tạp của bản thân, ngước lên liền thấy Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm ra ngoài khung cửa sổ bằng đối mặt vô hồn. Dáng vẻ như một con búp bê không có linh hồn ấy khiến cho cô ấy rất đau lòng.

“Thu Phương, cảm ơn cậu hôm nay đã đến đây với tôi.” Hạ Nhược Vũ lấy lại tinh thần, cố gắng nặn ra một nụ cười, trong khoảnh khắc cô chợt cảm nhận được sự chua xót, nụ cười không khỏi xen lẫn vài phần tự giễu. Trần Hạ Thu Phương mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng, lại chợt nghe một tiếng “Đoàng” vang dội, trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ khó hiểu không kìm nén được

Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó, Hạ Nhược Vũ đã đoán được đó là tiếng sủng, sự lo sợ hiện rõ trên mặt cô. Cô vươn tay kéo người bên cạnh, nhanh nhẹn chạy đến chỗ tủ bếp.

“Trốn trong đó, đừng lên tiếng cũng đừng chạy ra” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn Trần Hạ Thu Phương ngồi trong đó đầy kinh sợ rồi nhanh chóng đóng cửa lại, quay lưng bước đến chỗ ghế sô pha.

Hồi ức kéo đến như từng đợt lũ trong đầu Hạ Nhược Vũ, từ sau khi đi theo Mạc Du Hải, cô đã trải qua rất nhiều đợt mưa bom bão đạn nhưng chưa từng một lần thấy hối hận, giờ nghĩ lại sao thật giống một trò cười.


Những tiếng động lũ lượt vang lên trong sân nhà, một giọng nói quen thuộc chợt khiến Hạ Nhược Vũ biến đổi sắc mặt, khi nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một lần, cô lập tức chạy ngay đến sau cánh cửa.

“Hạ Nhược Vũ”

Mạc Du Hải đẩy cửa chạy vào chỉ thấy một phòng khách trống không, ánh. sáng trong mắt lập tức lụi tất giống như bầu trời vốn còn trong xanh lại chợt có đám mây đen kéo đến.

Theo tầm mắt của Mạc Du Hải, Phong Ngữ Hiên cũng nhìn một lượt trong phòng khách, khóe miệng bất giác cong lên, một ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, tay bóp cò trực tiếp khiến cho đám người mặc đồ đen sau lưng buông bỏ hết sủng trên tay.

Hạ Nhược Vũ trốn sau cửa chỉ thấy được một góc quần áo của Mạc Du Hải nhưng cô không khỏi thừa nhận, một khắc nghe thấy giọng nói khàn khàn gọi tên cô của anh, trong lòng vẫn không khỏi rung động.

“Anh Hải, xem ra người anh muốn tìm không có ở đây rồi” Phong Ngữ Hiên đi đôi giày da đen bóng loáng, bước chân từ tốn đến trước ghế sô pha, ưu nhã nâng trà trên bàn lên uống

Mạc Du Hải cau mày, đôi mắt phượng nông dài hơi nhằm lại, chẳng lẽ nào tin tức anh có được lại là sai hay sao?

Mạc Du Hải mở mắt lạnh lùng nhìn Phong Ngữ Hiện đang vô cùng ung dung, mũi chợt rung rung ngửi thấy một mùi hương đã chẳng thể quen thuộc hơn, lúc này trên mặt anh mới xuất hiện chút ấm áp.



Anh lập tức nhanh nhẹn bước đến ghế sô pha. Phong Ngữ Hiện đang thưởng trà trông thấy Mạc Du Hải chăng chút khách khi ngồi xuống cạnh mình nhất thời có chút cứng họng:

“Anh Hải vẫn thật thoải mái nhỉ, còn có nhã hứng ngồi xuống uống trà cùng với một ông thầy như tôi sao?”

Thoáng nghe còn cho là Phong Ngữ Hiện đang tâng bốc Mạc Du Hải nhưng câu nào cũng là sự châm chọc đầy lộ liễu. Mạc Du Hải chỉ hừ lạnh một tiếng, nén giận không đáp lời.

Một người thầy, một vị bác sĩ đều là nghề nghiệp với tính chất vì dân phục vụ, không nói đến trò chuyện muốn ở cùng một chỗ cũng khó, Hạ Nhược Vũ đứng trong chỗ trốn yên lặng liếc nhìn, cố gắng kìm nén sự căng thẳng của bản thân.

“Hạ Nhược Vũ, với tư cách là chồng em, anh có nghĩa vụ nhắc nhở, anh biết em đang ở đây, anh cho em một phút. Nếu em không tự đi ra thì anh sẽ lôi em ra.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh tanh của Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ chợt hít thở không thông thiếu chút nữa bật ra tiếng ho khan cũng may cô kịp thời lấy tay bịt miệng lại, chỉ có trong lòng đã thầm hỏi thăm hết mười tám đời tổ tông nhà anh rồi.

Lời nói bị coi nhẹ như gió thoảng qua, anh khó chịu nhìn người đang ung dung ngồi đối diện: “Anh Hải, tạm không nói người anh đang tìm có ở đây hay không, cho dù có ở đây thì anh công khai cưỡng ép một cô gái như vậy có phải mất mặt lầm không?”

Hóa ra vòng vo nửa ngày lại đang ở đây đợi anh. Mạc Du Hải lạnh mắt liếc nhìn Phong Ngữ Hiên đang treo lên mặt nụ cười giả tạo nói:

“Tôi và Hạ Nhược Vũ có quan hệ vợ chồng, hữu danh hữu thực, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào đâu.”

Thật không ngờ đường đường là cậu lớn nhà họ Mạc mà lại bị một người phụ nữ chi phối tâm trạng, xem ra quả đúng như lời đồn, Hạ Nhược Vũ chính là chiếc xương sườn mềm duy nhất của Mạc Du Hải.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa khép nửa theo âm thanh ấy mở ra. Hạ Nhược Vũ hai tay chống nạng đứng thẳng ở góc tường nhìn Mạc Du Hải với ánh nhìn tóe lửa: “Mạc Du Hải!”

Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt sự đắc ý của Mạc Du Hải đã bị Hạ Nhược Vũ tóm được, lúc này cô mới ý thức được bản thân lại trúng kế rồi, quả là một chiêu khích tướng với hiệu quả khó tin.

“Cuối cùng cũng ra đây rồi hả?” Mạc Du Hải cất giọng đầy quyến rũ. Sau khi trông thấy lớp vải thưa băng bó trên người cô, anh khẽ nhíu mày, mặt cũng lạnh đi vài phần.



Là kẻ nào? Kẻ nào dám động vào người phụ nữ của anh? Đúng là không muốn sống nữa rồi.

Hạ Nhược Vũ nở nụ cười tiến lên, cả thân mình thiếu chút nữa đã ngã nhào đến trước, hai chân giống như dẫm lên bông vải, cảm giác tê dại kích thích từng dây thần kinh trong cô.

Hai người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên sô pha đều nhất thời kích động, đợi khi thấy Hạ Nhược Vũ bình ổn trở lại mới khôi phục trạng thái cũ. “Anh Hải, còn chưa đến chúc mừng đám cưới của anh đây, giờ mới vừa qua đêm động phòng hoa chúc anh lại chạy đến đây tìm người con gái khác, cô vợ nhỏ của anh có biết không vậy?”

Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nhìn Mạc Du Hải, từng câu từng chữ thoạt nghe chỉ như đang nói chuyện phiếm những chân tâm thật ý chỉ sợ cũng chỉ có cả hai là hiểu thấu được. Mạc Du Hải không khỏi thở dài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Nhược Vũ đang đứng giữa phòng khách. Anh vô cùng nghiêm túc hỏi: “Nhược Vũ, em có tin anh không?”

Chỉ cần cô nói cô tin thì tất cả hoài nghi của cô anh đều sẵn lòng giải thích nhưng nếu như không thì dù anh có nói bao nhiêu cũng chẳng có ích gì, nếu cô vốn chẳng tin thì anh sẽ chỉ nói ngắn gọn thôi.

Vất vả lắm mới cảm nhận được chút tri giác, Hạ Nhược Vũ lập tức bước lên trước, muốn thẳng thừng đoạt tuyệt, chỉ có mình cô hiếu, mỗi bước chân đi là từng lần cào xé vết thương nơi tim mình.

“Anh Hiên, để tôi rót thêm cho anh một chén” Phong Ngữ Hiên vẫn ung dung ngồi một bên. Hạ Nhược Vũ cảm nhận rất rõ ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh ta, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng đã giảm đi mười mấy độ.

Khóe miệng Phong Ngữ Hiên khẽ giật giật, anh ta nhìn đầu ngón tay có phần run rẩy của cô cũng đã ngầm hiểu ý, trong mắt ánh lên sự thưởng thức hứng thú, cô gái này đúng là thú vị.

Phong Ngữ Hiên chia tay nhận lấy chén trà Hạ Nhược Vũ đưa cho, ánh mắt đầy hàm ý dịu dàng nhìn cô thêm một cái: “Ngoan, đi rót cho cả anh Hải đi chứ.”

Mạc Du Hải nhìn bộ dạng thân mật của hai người họ mà đáy mắt chợt cuộn sóng, anh hơi híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhược Vũ: “Hạ Nhược Vũ, đừng quên thân phận của em.”


Hạ Nhược Vũ khẽ cười, nhìn Mạc Du Hải với ánh nhìn phừng phừng lửa


giận: “Không phải chỉ là một cô vợ trên danh nghĩa thôi sao, anh nghĩ là tôi quan tâm à?”.


Thời gian như ngưng đọng ngay khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa cả ba đã rơi xuống âm độ trong phút chốc, ngay cả mấy tên áo đen ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.


“Xem ra anh Hải không cần chấm trà rồi” Móng tay Hạ Nhược Vũ đâm sâu vào da thịt nhưng cô lại chẳng thấy đau, cô tự họa cho mình một gương mặt đầy vui vẻ, cung kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK