con mà thôi” Lục Khánh Huyền tỏ vẻ
không nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của
Hàn Công Danh, vẻ mặt bình thản trả
lời.
Lý Thấm thấy tâm trạng của Mạc
Du Uyên đột nhiên đi xuống, bà ta bất
mãn khiển trách: “Công Danh, con làm
sao vậy? Du Uyên quan tâm con đến
thế, sao con có thể đối xử lạnh nhạt với
con bé như vậy?”
“Dì à, cháu không sao, có lẽ Công
Danh đang không khỏe, dì đừng nói
anh ấy nữa”
Mạc Du Uyên cho rằng biểu hiện
rộng lượng của mình sẽ được người
đàn ông đó tán thưởng, nhưng ngoại
trừ việc giữ lấy chiếc bánh bao trong
†ay, anh ta không nói câu gì.
Đột nhiên, cô giống như đã nhìn
thấy thứ gì đó, không nhịn được đưa
tay cầm lấy, quan tâm nói: “Hàn Công
Danh, bánh bao của anh sao lại có tro
vậy? Bánh này là ai mua cho anh? Mau
đem vứt đi, để em đi…”
Những từ phía sau “Mua cho anh
cái khác” còn chưa kịp nói ra.
Một tiếng “bốp” vang lên, cánh tay
đã bị người đó gạt xuống một cách
không thương tiếc.
Người đàn ông lạnh nhạt, ánh mắt
ghét bỏ nói: “Đừng có động vào đồ của tôi.
Một cô gái con nhà quyền quý như
Mạc Du Uyên từ trước đến nay luôn là
người khác phải nịnh nọt, lấy lòng cô,
nhưng hiện giờ, chỉ vì muốn quan tâm
đến anh mà phải chịu sự chê bai,
ruồng rẫy đến thế, chỉ trong vài giây
ngắn ngủi, vành mắt cô đã ngập tràn nước mắt.
Cô không thể tiếp tục bày ra bộ
dáng ngoan ngoãn, nghe lời được nữa,
tức giận hét lên: “Hàn Công Danh, chỉ vì
một cái bánh mà anh đánh tôi.”
“Du Uyên, cô đừng tức giận, trong
chuyện này nhất định có hiểu lầm gì
đó” Lục Khánh Huyền đảo mắt, lập tức
nảy ra một ý, nói: “Cái bánh này hình
như là do Nhược Vũ mua cho anh ấy… Những lời phía sau
không cần nói cũng rõ.
Là vì Hạ Nhược Vũ mua cho anh ta,
cho nên anh ta mới trân trọng, nâng niu
đến thế sao? Vẻ mặt Mạc Dư Uyên
trong chốc lát trở nên vô cùng khó coi,
nói: “Chỉ cần là đồ của con tiện nhân
đó mua cho, cho dù có bị bẩn anh
cũng vẫn sẵn lòng ăn đúng không?”
“Cô không được phép nói Nhược
Vũ như vậy” Đôi mắt lạnh lùng của Hàn
Công Danh quét qua ánh mắt chột dạ
của Lục Khánh Huyền, rồi dừng lại trên
người Mạc Du Uyên, không chút cảm
xúc nói.
Trong lòng người phụ nữ đó có ý
đồ gì, anh hiểu rõ, nhưng nếu muốn
dùng Nhược Vũ làm bàn đạp thì phải
hỏi ý kiến của anh có đồng ý hay
không?
Quả nhiên là con tiện nhân Hạ
Nhược Vũ, Mạc Du Uyên nhìn vào đôi
mắt đào hoa mà lạnh lùng của người
đàn ông đó, cô vừa giận vừa buồn, cô
có thể làm gì anh chứ? Ai bảo cô thích
anh làm gì, chỉ có thể giận chính bản
thân mình.
Sớm biết như thế cô sẽ không
thích một ai đó, thích một người quả
thực rất khổ, rất mệt mỏi.
“Hàn Công Danh, anh sẽ phải hối
hận vì đã đối xử với tôi như vậy!”
Cuối cùng tức giận quay người đi.
“Du Uyên, cô đừng đi nhanh thế,
cẩn thận kẻo ngã” Lục Khánh Huyền
giả bộ quan tâm nói, trước khi đi cô ta
nở một nụ cười đầy ẩn ý với Hàn Công
Danh.
Cô ta tin rằng không bao lâu nữa,
Hàn Công Danh nghĩ thông suốt rồi sẽ
đồng ý hợp tác với cô. “Du Uyên, cô Khánh Huyền,
hai người đừng đi mà”
Lý Thấm đã chậm một bước, đợi
bà ta có phản ứng lại thì hai người đã
đi xa rồi.
Chỉ có thể sốt ruột dậm chân:
“Công Danh à, con đang làm gì vậy? Du
Uyên có chỗ nào không tốt mà con nói
như thế? Hơn nữa Du Uyên nói cũng
không sai, cái con bé sao chổi Hạ
Nhược Vũ rốt cuộc định làm cái gì mà
lại đưa cho con cái bánh bao dính tro.”
“Lần sau nếu mà để mẹ gặp được
cô ta, mẹ sẽ xé nát miệng của cô ta”
“Mẹ!” Hàn Công Danh trầm giọng
hét: “Nếu như mẹ muốn gây khó dễ
cho Nhược Vũ, thì mẹ quay về quê
trước đi”
Lý Thấm sững sờ, chắc bà ta
không thể ngờ rằng đứa con trai hiếu
thảo, luôn nghe lời của mình có thể nói
ra những lời “đại nghịch bất đạo” như
thế, bà ta dừng lại một lúc sau mới tiếp
tục nói: “Con nói cái gì? Vì một đứa
sao chổi như nó mà con muốn đuổi
mẹ về quê?”
“Nghiệp chướng mà, quả thật là
nghiệp chướng mà, bố nó chết sớm,
một mình mẹ vất vả chăm sóc nó từng
chút một mới có thể nuôi lớn thành
người, kết quả thì sao? Nó hiện giờ vì
một đứa con gái muốn đuổi mẹ nó đi”
Lý Thấm vừa nói vừa khóc, bà ta
khóc thực sự rất có bản lĩnh, bà ta ôm
lấy mặt bắt đầu khóc đến long trời lở
đất, mặc dù biểu cảm vô cùng bi
thương, nhưng khóe mắt lại không có
một giọt nước mắt nào.
Dường như đây không phải là lần
đầu tiên bà ta giả vờ như thế.
Trước đây, mỗi lần bà ta làm như
vậy, chỉ chưa đầy hai phút sau con trai
bà nhất định sẽ an ủi bà ta, tỏ ý sau
này anh sẽ không như thế nữa, bà ta
mới miễn cưỡng dừng lại.
Nhưng lần này, bà ta gào khóc sắp
được năm phút rồi, con trai bà không
những không có ý mở lời khuyên giải,
an ủi bà, còn cứ thế nhìn chằm chằm
vào bà.
Làm bà ta không thể tiếp tục khóc
được nữa.
Cố ý sụt sịt mũi, bà ta vừa nhún vai
nức nở, vừa uất ức nói: “Con trai à, con
thực sự vì một đứa con gái, đến mẹ
của mình cũng không cần nữa sao?
Con có biết năm đó, để nuôi con khôn
lớn mẹ đã vất vả đến thế nào không?”
“Mấy người chú, bác ở nhà ngoại
con đều coi thường mẹ, mấy cô, mấy dì
của con đều muốn đuổi mẹ đi. Một
mình mẹ, một góa phụ đem theo con
trai nhỏ, đến tên què quặt họ Vương ở
cuối đường cũng bắt nạt cô nhi, quả
phụ chúng ta.”
“Nếu như không phải vì con, mẹ
sớm đã đập đầu tự vẫn rồi, không dễ
dàng gì mới nuôi con khôn lớn, hiện giờ
con có tiền đồ rồi, không cần đến
người mẹ vô dụng này nữa, là mẹ làm
cản trở cuộc sống của con”
“Mẹ sẽ đi, mẹ sẽ không bao giờ
xuất hiện trước mặt con nữa”
Lý Thấm nói những lời nói đau lòng
xong, không nhịn được bật khóc.
Hàn Công Danh nhăn mặt, nhìn
bóng dáng sắp rời đi của mẹ, bất lực
thỏa hiệp, anh thở dài nói: “Mẹ, mẹ
thực sự muốn ép chết con trai mình
sao? Từ trước đến nay con chưa từng
nói những lời nói đó ”
Những gì mẹ anh đã bỏ ra, trong
lòng anh đều hiểu rõ, chính vì vậy mà
trước đây cho dù mẹ anh làm sai, anh
vẫn lựa chọn để Nhược Vũ chịu uất ức.
Khi đó, Nhược Vũ luôn ngốc
nghếch cười nói “Không sao”, vẫn
trước sau như một, đối xử tốt với mẹ
anh.
Nhưng anh giống như bị ma xui
quỷ ám muốn đi tìm kiếm sự kích thích,
mà làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với
co.
Lý Thấm lấy tay lau nước mắt, nói:
“Không phải con muốn mẹ đi sao?”
“Mẹ, mẹ đừng nói những chuyện
đó nữa. Con chưa từng có ý muốn
đuổi mẹ đi, con nghe lời mẹ là được rồi
chứ gì.” Hàn Công Danh bi thương
nhắm mắt lại nói.
Lý Thấy thấy anh như vậy, trong
lòng bà cũng không thoải mái, không
dám nói thêm những lời kích động anh,
anh là đứa con trai duy nhất của bà,
nếu như anh thực sự xảy ra chuyện gì,
bà cũng không muốn sống nữa.
Bà ta lập tức dịu giọng, dịu dàng
nói: “Được rồi, được rồi, mẹ không nói
cô ta nữa, đời này mẹ chỉ mong con có
thể một bước lên mây, cá chép hóa
rồng, để những người trước đây coi
thường chúng ta thấy, nhà họ Hàn
chúng ta đã khác xưa rồi”
“Mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ
ngơi chút”
Hàn Công Danh mệt mỏi nói, cả
thân thể lẫn tinh thần của anh đều rất
mệt rồi.
Nếu như không phải do mẹ anh
ngăn cản, anh sớm đã đưa Hạ Nhược
Vũ về rồi, cứ trì hoãn rồi lại trì hoãn,
cuối cùng tạo thành tình trạng như bây
giờ.
Từ nhỏ anh đã biết có bao nhiêu
gánh nặng đang đè lên vai anh, vì vậy,
khi những đứa trẻ nhà người khác
đang chơi đùa, thì anh liều mạng học
tập.
Khi những đứa trẻ khác cùng bố
mẹ đi dạo chơi, anh đang liều mạng
học tập, khi người khác trở về kế thừa
sự nghiệp của gia đình, anh vẫn đang
cố gắng nỗ lực.
Cũng may là tất cả những nỗ lực
của anh đều không thành công cốc,
mà đã giúp anh có được như ngày
hôm nay, anh chưa từng lơ là một phút
giây, tất cả những thành tựu hiện tại
đều là do bản thân anh nỗ lực mà có được.
Trong lòng anh không hề cảm thấy
bản thân thua kém Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải chỉ có xuất thân tốt
hơn anh mà thôi.