quá muộn rồi”
Hạ Nhược Vũ mắt ngấn lệ nhìn
người đàn ông trước mặt liên tục bóp
cò súng năm lần.
Mỗi một tiếng “cạch” đều làm lồng
ngực cô như bong bóng vỡ tung, tim
đập dồn dập. May mà thần may mắn
cũng đứng về phía Mạc Du Hải.
Nhìn thấy anh bình an vô sự đứng
trước mặt, nước mắt trong mắt cô cuối
cùng cũng rơi xuống, không biết là vì
vui mừng hay là vì tức giận.
Trong khoảnh khắc đó, cô hoảng
hốt thấy sự hờ hững trong mắt Mạc Du
Hải, giống như anh đã chuẩn bị kĩ tâm
lý rằng bản thân có thể chết ngay tại
đây.
Tại sao anh có thể điên cuồng đến
như vậy?
“Xem ra tôi may mắn hơn rồi” Mạc
Du Hải nhìn khẩu súng trong tay, nụ
cười trên mặt vẫn không mất đi nhưng
sự lạnh lùng trong mắt anh lại làm cho
Ảnh Tử rùng mình.
“Bây giờ đến lượt anh”
Ảnh Tử biết người đàn ông trước
mặt hắn ta rất can đảm, nhưng hắn ta
không ngờ rằng anh sẽ dứt khoát bắn
liên tục năm phát súng như vậy. Nhìn
khẩu súng đen lạnh lẽo trên tay anh,
trong lòng hắn ta lần đầu tiên có cảm
giác e ngại và sợ hãi. Ánh mắt Ảnh Tử
tối lại, nghiến răng đón lấy khẩu súng
Mạc Du Hải đưa qua.
Hắn ta chậm rãi đưa nòng súng lên
thái dương, không giống như Mạc Du
Hải thong dong bình tĩnh, ngón tay để
trên cò súng của hắn ta có chút run
rẩy. Bỗng nhiên hắn ta cười một tiếng,
dùng sức bóp cò súng.
Chỉ có một tiếng “cạch” khẽ vang
lên, không có tiếng đạn được bắn ra.
“Không có đạn” Hạ Nhược Vũ lẩm
bẩm.
Ngón tay trỏ đặt trên cò súng của
Ảnh Tử động đậy, đôi mắt sắc bén của
hắn khẽ nheo lại: “Đương nhiên là
không có đạn. Tôi nghĩ bác sĩ Hải đã
đoán được từ lâu rồi nên mới dám nổ
súng như vậy”
Hắn ta không tin đứng trước
khoảnh khắc sinh tử lại có người thong
dong trấn định đến như vậy. Mạc Du
Hải chắc chắn đã biết được tất cả rồi.
..
“Để cô ấy đi” Mạc Du Hải không trả
lời hắn ta, giữa lông mày phảng phất ý
kinh thường. Không quá rõ ràng nhưng
ai nhìn qua cũng có thể thấy anh đang
xem thường sự rụt rè và sợ hãi của hắn.
Ảnh Tử siết chặt nắm tay, khuôn
mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra biểu cảm dữ
tợn nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng
bình thản: “Bác sĩ Hải có phải anh đang
hiểu lầm gì không? Tôi chỉ nói cùng anh
chơi một trò chơi, chứ không nói cô Vũ
đây sẽ là phần thưởng.”
Hắn ta cúi đầu liếc cô đầy ẩn ý: “Cô
nói xem có đúng không, cô Vũ?”
“Hèn hạ, vô liêm sỉ” Hạ Nhược Vũ
nghiến chặt răng nói.
Ảnh Tử nhún vai thờ ơ: “Tôi sẽ xem
đó là lời khen của cô Vũ. Còn bác sĩ
Hải, không biết ý anh thế nào?”
Hắn ta lại đưa mắt nhìn Mạc Du
Hải, tựa như mèo đang vờn với chuột.
Nhưng hắn ta vẫn đang đánh giá
bản thân quá cao. Ai là mèo ai là chuột
vẫn không biết được đâu.
Mạc Du Hải cũng không để ý đến
lời nói của hắn ta. Anh đưa tay để lộ
chiếc đồng hồ giá trị trên cổ tay, ngón
tay thon dài gõ gõ lên mặt đồng hồ
phát ra tiếng vang nhỏ, anh cất tiếng
trầm thấp: “Hết giờ rồi”
Giờ? Hết giờ gì?
Ảnh Tử sững sờ, bỗng sau lưng có
một trận gió ập đến, một luồng gió
mạnh mẽ lướt qua, đá văng con dao
hắn ta đang cầm trên tay, vươn tay kéo
Hạ Nhược Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình
hình ra ngoài.
Chờ đến khi hắn ta kịp phản ứng
muốn vươn tay kéo Hạ Nhược Vũ lại thì
người vừa tấn công đã lao thẳng đến,
một nắm đấm mạnh mẽ đập thẳng vào
xương sườn của Ảnh Tử. Ảnh Tử thấy
người đó là phụ nữ lại gầy yếu mảnh
mai nên không hề phòng bị, vậy mà bị
đánh một cái. Hắn đau đớn ôm ngực
lùi về sau mấy bước, không nhịn được
chửi: “Chết tiệt”
Hạ Nhược Vũ xoay người mấy
vòng, cho đến khi đụng vào một cơ thể
cứng rắn như bức tường thì cô mới
dừng lại. Mùi vị quen thuộc lập tức tràn
ngập, thân thể cô cứng đờ không biết
phải phản ứng như thế nào.
Từ khi nào cô lại ở trong ngực Mạc
Du Hải, còn cô gái muốn cứu cô là ai?
Vì sao cô ấy cũng che mặt?
Mạc Du Hải rất tự nhiên ôm cô vào
trong lòng, không vui nhìn cô gái ở
trước mặt: “Cô đến trễ”
Cô gái không lên tiếng, nhưng
trong mắt toát lên vẻ cung kính và phục
tùng.
Cái nóng không nghĩ đến cô gái
này lại giỏi võ như vậy, bùa hộ mệnh
của hắn là Hạ Nhược Vũ đã không còn,
quân chỉ viện lại không đến, hắn ta còn
đang nghĩ lén lút chạy đi. Thế nhưng
một âm thanh lạnh lùng lại làm cho cả
người hắn đông cứng tại chỗ.
“Tôi đã nói anh trốn không thoát
được”
Ảnh Tử cứng ngắc xoay người lại,
nhìn người đàn ông đang nhìn hắn ta
từ trên cao, phía sau lưng hắn ta đã
ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Ngay khi
hắn nghĩ bản thân không thể thoát ra
được, thì tiếng ồn ào từ ngoài cửa vọng
vào.
Sắc mặt hắn ta vui mừng, giọng
điệu nhẹ nhàng thờ ơ nói: “Bác sĩ Hải,
chuyện này không phụ thuộc vào anh
rồi. Có duyên sẽ gặp lại”
Nói xong, Ảnh Tử dùng cùi chỏ đập
vỡ cửa kính thuỷ tinh gần nhất, “loảng
xoảng” thuỷ tinh rơi đầy đất. Hắn ta
dẫm lên cửa sổ. Chỉ cần nhảy được ra
ngoài thì bên ngoài sẽ có người đón
hắn ta.
Rõ ràng tự do đã ở trước mắt, thế
nhưng hắn ta bỗng thấy sau chân đau
nhói. Cúi đầu nhìn hắn ta phát hiện đùi
đã bị đạn bắn xuyên qua.
Mà người kia lại thốt lên giọng bất
mãn: “Bắn trượt rồi”
Ảnh Tử không quan tâm đến vết
thương đang đau đớn dữ dội, cắn răng
xoay người nhảy ra ngoài, khập khiêng
biến mất rất nhanh trước tầm mắt mọi
người.
Người phụ nữ im lặng từ đầu đến
giờ lần đầu tiên lên tiếng: “Có muốn
đuổi theo hay không?”
“Sẽ có người chăm sóc anh ta”
Mạc Du Hải cũng không phải bắn trượt,
anh chỉ muốn Ảnh Tử nghĩ rằng hắn ta
đã trốn thoát được, để anh ta làm mồi
dẫn rắn rời hang.
“Đuổi theo”
Một người đàn ông từ phía sau đi
lên cung kính đáp lại rồi nhanh chóng
từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Còn lại một số tên nhãi nhép cũng
bị đưa đi xử lý.
Người phụ nữ đeo mặt nạ liếc nhìn
Hạ Nhược Vũ, sau đó cũng rời đi.
Trong chớp mắt cũng chỉ còn hai
người bọn họ ở lại nhà kho.
Hạ Nhược Vũ thở dài, không muốn
bắt chuyện, cũng không biết nói gì với
anh. Cô sợ nếu nói chuyện thì sẽ không
kìm được nước mắt, cô không muốn
mất mặt trước Mạc Du Hải.
Lại là một sự im lặng kéo dài.
Tất cả sự bất lực, ngột ngạt hoá
thành một tiếng thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài của anh,
mũi Hạ Nhược Vũ có chút khó chịu,
suýt nữa thì rơi nước mắt. Cô cố gắng
trừng mắt để nước mắt không rơi
xuống.
Cô không muốn khóc trước mặt
anh, tuyệt đối không được.
Nhưng khi hai cánh tay cường
tráng của anh nhẹ ôm cô vào lòng, lắng
nghe nhịp tim đều đặn mà mạnh mã
“thình thịch” truyền từ lồng ngực của
anh, dây thần kinh căng thẳng của cô
như bị kéo căng rồi đột ngột đứt đoạn.
Không kiềm chế được đưa tay nắm
lấy áo sơ mi của anh, khuôn mặt nhỏ
chôn trong lồng ngực anh, hai vai run
nhè nhẹ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt,
tiếng khóc nhỏ bé lớn dần, đến cuối
cùng không thể khống chế được nữa.
Nỗi bất bình của cô, nỗi sợ hãi của
cô, giờ phút này đã được giải toả.
Lúc nãy cô tưởng rằng Mạc Du Hải
sẽ thật sự chết, nỗi đau như thấu tim
kia cô không bao giờ muốn trải qua
nữa. Cũng từ lúc đó, cô hiểu ra, sự xa
lánh và thờ ơ của mình hoá ra buồn
cười đến vậy.
Cô hoàn toàn không thể bỏ mặt
người đàn ông này được nữa.
Mạc Du Hải không nói lời nào, đôi
tay vụng về vừa có chút ngượng ngùng,
lại rất ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng cô.