Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Du Hải liếc nhìn anh ta cũng không nói gì, đi về ghế chủ trì còn chừa lại, khi anh đi bên cạnh Hạ Nhược Vũ có chút dừng lại không dễ nhận ra sau đó như không có chuyện gì tiếp tục đi ngang qua cô.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông trông giống như hoàng đế. Anh ta cứ ngồi như vậy. Mọi người cảm thấy không rõ lắm làm thế nào một người đàn ông không rõ danh tính có thể ngồi vào ghế chính nhưng lại cảm thấy rằng vị trí đó là của anh.

Không ai đủ tư cách ngồi đó hơn anh.

Chỉ cần ngồi xuống cũng đủ trở thành trung tâm.

Trịnh Hùng cũng ngơ ngác nhìn anh ngồi xuống, không nhớ tới phải ngăn cản, anh ta đang muốn mở miệng ra nói liền nhìn thấy Kiều Duy Nam tự nhiên ngồi vị trí bên cạnh.


Trong lòng đột nhiên đập thình thịch, không lẽ anh ta đoán sai, thân phận người bên cạnh Kiều Duy Nam không đơn giản.

Kiều Duy Nam vẫn ở đó chán đông ghét tây, một hồi nói sô pha không thoải mái, sau đó lại nói mùi phấn son quá nồng nặc, một hồi lại nói rượu ở đây quá kém.

Với thân phận của bọn họ thì quán bar Ca Duyệt quả thật không xứng để đến, chỉ có thể lâu lâu mới tới cho vui thôi.

Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông đang ngồi đó, trong lòng không biết đang có cảm giác gì nữa, mới hôm qua hai người còn lăn lộn trên giường, bây giờ lại gặp nhau có chút thấy bực bội.

Người đàn ông này đúng là âm hồn bất tán mài! Cô không tin vào những sự trùng hợp. Trên đời này ở đâu có nhiều sự trùng hợp vậy. Dù không biết bằng cách nào họ biết cô ở đây nhưng cô ấy vân quyết định chờ xem.

Hạ Nhược Vũ không muốn thừa nhận mình cảm thấy có chút thở dài a.

“Anh Hùng, để em dẫn người lên trước nhé?” Sỏa Cầu thì thầm.



Trịnh Hùng không định đến sớm như vậy nhưng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Kiều Duy Nam nhìn chằm chằm Hạ Nhược Vũ, trong lòng không khỏi reo lên một hồi báo động, nếu thân phận của anh ta không giống như bọn họ.

Tất nhiên anh ta sẽ không sợ anh nhưng nhìn thái độ của Kiều Duy Nam đối với anh ta, anh ta cảm thấy có chút bối rối.

“Đi gọi người qua đây.” “Dạ vâng” Sỏa Cẩu chạy đi ngay lập tức.

Những người phụ nữ vốn ghen tị với Hạ Nhược Vũ đều nhìn về phía Mạc Du Hải và Kiều Duy Nam với ánh mắt si mê, ai là rồng ai là trùng liếc mắt một cái liền nhìn được ngay.

Ngay cả Trịnh Hùng còn phải cười nịnh nọt thì chắc chắn người này không tầm thường, đây là cơ hội tốt để bọn họ xoay người.

“Anh Nam, dạo này anh làm ăn phát đạt, vậy sao không liên lạc với chúng tôi.” Trịnh Hùng trước tiên nói vài câu xã giao, sau đó liếc nhìn Mạc Dư Hải giả vờ thản nhiên hỏi: “Không biết anh xưng hô thế nào” “Anh ấy, cậu không đủ tư cách để biết, vậy nên đừng làm phiền” Kiều Duy Nam muốn cười mà cười không được nhìn Trịnh Hùng, người rõ ràng đang thăm dò.

Trịnh Hùng bị nói như vậy, mặt mũi có chút khó coi, nghĩ lại mình còn có việc nhờ người ta: “Là tôi nhiêu chuyện rồi” Nói xong, anh ta uống cạn ly rượu trên tay: “Anh Nam, anh chơi trước đi, tôi sẽ cho người đổi rượu mới” Mau đi đi” Kiều Duy Nam lại khôi phục bộ dáng cà lơ cà phất giống như người vừa nói không phải anh.

Trịnh Hùng bước ra, nhìn thấy Hạ Nhược Vũ và Trần Hạ Thu Phương vẫn đứng trên, không đi vào quấn lấy Kiều Duy Nam, trong lòng có phần an ủi, người phụ nữ có giáo dưỡng liền khác xa với mấy tiện nhân trong kia.

Đừng nghĩ rằng anh ta không biết, những người phụ nữ đó không thể chờ đợi để vồ lấy họ và liếm chân họ nhưng điều đó không quan trọng, nếu họ có khả năng trèo lên giường của người ta, điều đó có lợi và vô hại đối với anh ta.

“Nhược Vũ, cậu có thấy ở đây hơi nhàm chán không? Cậu có muốn đi với tôi ra đằng sau nhìn xem chút không?” Hạ Nhược Vũ nhìn một lượt rồi tiếp tục nhìn sang bên Kiều Duy Nam, nhưng lúc cô nhìn qua bọn họ liền quay đi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn xem trước mặt một người đàn ông mặt mũi tràn đầy dữ tợn, đối với anh ta ngọt ngào cười một tiếng, thanh âm kia phải có bao nhiêu dính người liền có bao nhiêu dính người, chính cô nghe đều cảm thấy buồn nôn.



“Tốt lắm” Cô cảm thấy ghê tởm, nhưng Trịnh Hùng lại rất hưởng thụ, nhìn cô nhếch mép, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hạ Nhược Vũ, anh ta đã thấy thích rồi nhưng cô không phải phụ nữ bình thường, cho dù thích cũng không thể ép buộc cô được.

Hôm nay không dễ dàng đợi được cơ hội này, anh ta làm sao có thể không cao hứng, mà lại còn là con gái rượu của Hạ Minh Viễn.

Nếu Hạ Nhược Vũ thành đôi với anh ta thì sau này Hạ thị còn không phải công ty của anh ta sao.

Âm thanh quán bar quá lớn, mặc dù đều ngồi trên một cái ghế dài nhưng Kiều Duy Nam vẫn là không nghe được hai người bọn họ nói chuyện gì nhưng có thể dựa vào nét mặt của bọn họ nhìn ra, Hạ Nhược Vũ cùng con chó kia nói chuyện có vẻ rất “Vụi vẻ.” Kiều Duy Nam bị suy nghĩ của mình dọa sợ, Nhược Vũ làm sao lại đặt vào kim cương Vương lão ngũ không muốn mà muốn chọn một con chó, bất quá nhìn xem tư thế cũng giống như muốn đi theo người ta lắm.

Còn có người bên cạnh tỏa ra hơi lạnh dày đặc khiến anh ta đều muốn lạnh run luôn rồi.

Để bản thân không bị chết cóng anh ta vội đứng dậy nói: “Ôi Trịnh Hùng, cậu đây là muốn tay phải ôm một cái, tay trái ôm hai cái sao, diễm phúc không tệ nha” Trần Hạ Thu Phương cũng sợ hãi giật mình nhìn theo, không biết tại sao Nhược Vũ lại đột nhiên biểu hiện rất vui vẻ, nghe thấy ý của Kiều Duy Nam, cô ấy lập tức hiểu ra, giả bộ ngượng ngùng nói: “Nhược Vũ, cậu ở đâu, tôi ở đó” Trịnh Hùng cũng muốn để Trần Hạ Thu Phương đi chỗ khác. Nghe cô ấy nói như vậy, anh ta cũng không thể ép buộc cô ấy. Mặc khác lại không muốn bỏ qua cơ hội một mình với Hạ Nhược Vũ. anh ta đang cân nhắc lợi hại hai bên.

anh ta lập tức liên đem Hạ Nhược Vũ đẩy đi ra, phụ nữa so với quyền thế thì quyền thế càng thêm mê người một chút, huống chỉ Kiều Duy Nam đối với Hạ Nhược Vũ cũng không có hứng thú, anh ta cũng trực tiếp không để ý đến tồn tại của Mạc Du Hải.

“Nhược Vũ, cậu qua chào khách trước đi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Hạ Nhược Vũ cười nói: “Anh Hùng, anh thực sự để tôi đi tiếp người đàn ông khác sao.” Trịnh Hùng có chút mất tự nhiên trước ánh mắt của cô: “Nhược Vũ, anh Nam không phải khách thường, anh ta là khách quý của chúng ta, huống chỉ anh ta chỉ muốn làm quen bạn của cô, với lại nếu cô quen biết anh ta, còn sợ công ty Nhật Hạ sau này không có lợi nhuận sao” Đây có phải là đang bảo cô đi làm mai không? Hạ Nhược Vũ tức giận cười: “Được rồi, anh Hùng đã nói như vậy rồi thì chịu thôi. Không cho người khác mặt mũi cũng phải cho anh Hùng mặt mũi nha” “Cô nghĩ được vậy là tốt rồi” Trịnh Hùng thấy cô ngoan ngoãn như vậy trên mặt lộ ra hài lòng.


Hạ Nhược Vũ ôm lấy Trần Hạ Thu Phương mặc kệ người đang cố gắng nháy mắt ra hiệu với cô Kiều Duy Nam, muốn cô tiếp đúng không, được thôi, chỉ cần anh ta không hối hận là được.


Kiều Duy Nam lúc đầu rất vui vẻ nhưng nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt Hạ Nhược Vũ, nụ cười trên mặt anh ta chút cứng nhắc.


Bà cô này khí thế hung hăng như vậy không biết đang tính toán cái gì nữa.


“Thu Phương, một lát cậu ngồi giữa, tôi ngồi bên cạnh Kiều Duy Nam” Hạ Nhược Vũ nhìn về phía trước, nhưng lại mở miệng nói với người bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK