nhà họ Hạ ở đây, cô ta không chạy
được đâu.” Tiểu Quyên kéo áo Lý Thấm
nói.
“Với cả, anh họ đang ở bên trong,
nếu không có người trông chừng thì
sao mà được.’
Lý Thấm là một người ba phải,
nghe vậy thì lập tức bỏ ý nghĩ, mặc dù
đi theo Tiểu Quân nhưng ánh mắt vẫn
nhìn chăm chú vào Trần Hạ Thu
Phương.
Giống như chỉ cần nhìn như vậy,
người sẽ không trốn được.
Thu Phương không khỏi bĩu môi
một cái.
Hạ Nhược Vũ bị bế đi, toàn bộ con
đường đều im lặng, mặc cho người
đàn ông đưa cô đi.
Mạc Du Hải đưa người đó đến một
phòng nghị, trong đó có các loại thuốc
điều trị vết thương phù hợp, đặt người
đó lên ghế, như thể cô chỉ là vật trang
trí, rồi bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết
thương.
Không khí yên tĩnh ngột ngạt.
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu
khắp người, mím môi chịu đựng.
“Ngẩng đầu” Giọng nói lãnh đạm
lạnh lùng của người đàn ông vang lên
trên đầu.
Hạ Nhược Vũ vô thức siết chặt
lòng bàn tay, cứng ngắc ngẩng đầu lên,
ánh mắt không đối mắt với anh, dưới
vẻ bình tĩnh trái tim cô lại đập loạn xạ.
Không phải lần đầu tiên hai người
thân thiết như vậy, nhưng lần nào cô
cũng rất hồi hộp, giống như học sinh
tiểu học chờ cô giáo kiểm tra bài tập,
biết mình đã làm xong nhưng vẫn sợ
làm sai.
Cô thầm an ủi mình rằng Mạc Du
Hải không phải người bình thường,
căng thẳng là điều khó tránh khỏi đúng
không?
Nhưng khi ánh mắt anh rơi lên mặt
cô, trái tim của cô như bị xách lên, xử lý
vết thương mà cân nhìn chằm chằm
vậy sao!
Hạ Nhược Vũ không dám nhìn anh,
nên cũng bỏ qua tia đau lòng xẹt qua
trong mắt anh.
Mạc Du Hải.
Chết tiệt, anh không nên buông tha
cho người phụ nữ độc ác đó.
Đôi mắt tinh tường của Mạc Du Hải
nhìn làn da trắng nõn và mềm mại của
cô sưng tấy, đỏ lên, đặc biệt là làn da
non nớt của cô tương đối nghiêm trọng
hơn, nhưng cô không cảm nhận được,
còn có thái độ thờ ơ.
Ở trước mặt anh thì là một con
mèo rừng nhỏ suốt ngày giương nanh
múa vuốt, còn ở trước mặt người
không liên quan thì lại chịu bị thương.
Môi mỏng mím lại thành một
đường, vốn tính cho cô ăn chút đau
khổ, có điều nhìn đôi mắt hạnh trong
sáng của cô, lực trên tay lại nới lỏng đi.
Làm sạch vết thương cho cô mà
không nói một lời.
Động tác mà Mạc Du Hải cho là rất
nhẹ nhưng đối với Hạ Nhược Vũ sợ
đau lại rất nặng, cô cảm thấy mặt mình
còn đau hơn cả cái tát của Lý Thấm,
nơi lau thuốc khử trùng lúc đầu còn
man mát, nhưng sau đó thì lại đau rát.
Nếu không phải Mạc Du Hải có thái
độ lạnh lùng, cô còn muốn hoài nghi
liệu có phải anh đang tính trả thù cô
hay không.
Mạc Du Hải liếc nhìn vẻ mặt vì nhịn
đau mà giật giật của cô, khóe miệng co
lại, động tác chậm hơn một chút.
Một người cố gắng chịu đựng cơn
đau, người kia lại xử lý vết thương một
cách từ từ.
Cô cảm thấy cực kỳ khó khăn, mặt
của cô là mô hình quả địa cầu lớn à,
cần gì phải xoa lâu như vậy?
Đây còn cho cô một bài học nhớ
đời, không nên tùy tiện rồi bị người ta
bắt nạt.
Cuối cùng, Hạ Nhược Vũ không thể
chịu đựng được nữa, cô hất tay anh ra,
trừng mắt: “Mạc Du Hải, anh làm gì vậy,
mặt em đâu phải đất xi măng mà cứ
tùy tiện xoa như vậy.”
Cô đau muốn chết rồi có được
không?
Người sợ đau chính là như vậy, chỉ
một chút xíu đau cũng sẽ phóng đại nó
trong lòng.
Anh bình tĩnh nhìn chăm chú cô,
nhưng không nói lời nào, nhìn Hạ
Nhược Vũ hoảng sợ trong lòng: “Em
không muốn anh làm, anh đi bảo Kiều
Duy Nam đến đi'”
Cái nhìn của anh như thể cô đã
làm sai điều gì đó.
“Nếu biết đau, đừng để bị thương”
Giọng nói lạnh lùng của Mạc Du
Hải không hề dao động.
“Ý của anh là gì” Hạ Nhược Vũ
nhìn lại, anh đã thay thuốc, nếu không
phải giọng nói của anh quá lạnh lùng,
cô sẽ nghi ngờ anh đang quan tâm đến
cô.
Ôi, cô đúng là nghĩ nhiều rồi.
Mí mắt Mạc Du Hải không nhấc lên
tí nào, nhấc chân cô lên.
Hạ Nhược Vũ không chuẩn bị, lung
lay một chút mới miễng cưỡng chống
đỡ bàn, không để mình ngã sấp xuống:
“Cái anh này!”
Cô không còn biết dùng từ ngữ nào
để diễn tả.
“Đừng nhúc nhích” Mạc Du Hải liền
phát hiện chân cô có gì đó không ổn,
lúc này mặt mày sa sầm lại, mắt cá
chân của cô đã đỏ bừng sưng tấy, nếu
không bôi thuốc thì ngày mai cô sẽ bị
bầm tím.
Cô thực sự không coi trọng thân
thể của mình!
“Này này, Mạc Du Hải, anh giết
người à, đau đau đau!” Hạ Nhược Vũ
không chịu nổi sức mạnh tay của anh,
khi anh xoa, cô cảm thấy chân mình
sắp phế, trong mắt lập tức có một tâng
sương mù.
Ánh mắt cực kỳ đáng thương.
Dường như anh quyết tâm cho cô
một bài học, tiếp tục xoa xoa vết bầm
cho cô một cách vô cảm, Hạ Nhược Vũ
thì đau đến không chịu nổi.
Cô không phải là loại người bụng
đói được mời ăn mà to mồm từ chối,
có điều không biết vì sao cứ đụng phải
anh là chịu ấm ức.
“Anh đi ra đi, em không cần anh lo”
Hạ Nhược Vũ tức giận vung chân,
mắt cá chân vốn đau, dùng sức như
vậy khiến cô càng đau thêm, nhưng lúc
này cô lại không quan tâm chỉ muốn
thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt kia.
“Đừng nhúc nhích” Người đàn ông
hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay to đè
chặt bàn chân nhỏ của cô không cho
cô động đậy
Hạ Nhược Vũ bị vẻ nghiêm túc của
anh làm cho giật mình, thật sự ngoan
ngoãn ngồi yên ở đó, Mạc Du Hải cúi
đầu tiếp tục động tác trên tay, nhưng
nhẹ hơn so với lần đầu.
Cảm giác không thể giải thích
được này khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy
bối rối, không dám vội vàng rút chân
lại, chỉ có thể để anh xoa nắn.
Mặc dù trong lòng biết anh đang
giúp cô đánh tan máu bầm, nhưng cứ
xoa như vậy, cảm giác của cô liền thay
đổi.
Có vài lần, cô cảm thấy ngón tay
Mạc Du Hải vuốt ve lòng bàn chân cô
không biết là cố ý hay vô ý!
Đáng lẽ nên chạm vào mắt cá chân
bị sưng chứ không phải lòng bàn chân.
Mu bàn chân trắng nõn xinh đẹp
của cô đặt vào lòng bàn tay anh, còn
nhỏ hơn cả tay anh, một tay là nắm
gọn. Năm ngón chân giống như củ cải
được rửa sạch, trắng nõn mượt mà,
khiến người ta nhìn mà vui vẻ.
Mạc Du Hải xoa tương đối rồi lại
bắt đầu không nỡ buông tay.
Thật sự cô cảm giác được anh
đang mò tới đầu ngón chân của cô.
Sau khi Hạ Tử Du hiểu ra, mặt đỏ
bừng, tức giận rút chân lại, cứng rắn
nói: “Không cần phiền bác sĩ Mạc nữa,
tôi đã khỏi hơn rồi.”
“Băng bó xong rồi đi xuống. Mạc
Du Hải kéo người lại.
Hạ Nhược Vũ nhất thời không
phòng bị, cả người đụng vào ngực anh,
mũi đập vào phía trước, đau đến ứa
nước mắt.
Đau quát!
“Các ngươi đang làm gì!”
Một giọng nói sắc bén tràn đầy bất
mãn của phụ nữ vang lên: “Giữa ban
ngày ban mặt ôm ôm xoa xoa ở bệnh
viện, Hạ Nhược Vũ, cô không biết xấu
hổ à?”
Hạ Nhược Vũ nhìn Mạc Du Uyên,
lại liếc mắt tới Lục Khánh Huyền phía
sau, bĩu môi không nói lời nào, trong
lòng bỗng nhiên muốn đùa ác. Cô khẽ
nghiêng vào lồng ngực của Mạc Du
Hải, ấm ức trách cứ: “Du Hải, đều tại
anh, mũi em bị đụng hư rồi”
Giọng điệu nũng nịu đến cô nghe
còn nổi da gà.