Đầu điện thoại bên kia đã tắt.
Thu Phương trong tay cầm điện
thoại mà toàn thân tức giận, nhẹ nhàng
an ủi bản thân, ông chủ chính là ông
chủ, nếu giống như những người khác,
đó còn gọi là ông chủ sao?
Cô ấy bình tĩnh nhặt tấm mặt nạ
lên, mở ra rồi lại đắp lên mặt, dẫu sao
một miếng cũng hơn 3 triệu, cô ấy
không nỡ bóc miếng mới, nhưng dù
sao cô ấy mới rửa qua, cũng không
còn bẩn lắm.
Sao khi đắp xong, cô ấy lại thanh
thản dễ chịu nằm bò lên ghế, nhắm
mắt lại tiếp tục hưởng thụ sự yên tĩnh
trong chốc lát.
Yên tĩnh, tĩnh…
Một tiếng “răng rắc”, có người mở
cửa ra.
Thu Phương giật mình chút nữa từ
trên ghế ngã xuống, rồi lại leo lên, nhìn
thấy ông chủ vừa nãy tắt máy đó,
khuôn mặt lạnh lùng bước vào, căn
phòng như trở lên giá lạnh.
Lông cánh tay không chịu nổi từng
cái dựng thẳng lên, nhìn người đàn ông
đẳng sau vẻ mặt lạnh lùng y như Du
Hải, bĩu môi, chẳng nói được câu gì.
Người ta chỉ là liếc mắt nhìn một
cái, rồi tiếp tục lạnh lùng.
Mạc Du Hải đi thẳng đến phòng
của Nhược Vũ.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai
người trừng mắt nhìn nhau.
Thu Phương nhìn chằm chằm đến
nỗi đau mắt, Tinh Giang vẫn bày ra bộ
mặt như người chết, cuối cùng cô ấy
chỉ có thể “hừ” một tiếng ra vẻ bản
thân khó chịu, rồi lại nhảy lên ghế sô
pha, bơ luôn anh ta.
Tên đầu gỗ đáng ghét.
Trong phòng, Nhược Vũ không tiện
để Thu Phương biết mình bị thương,
chỉ có thể một mình ở trong phòng
tắm, ở trước gương xem vết
thương, nghiêng eo, nhìn thấy người
phụ nữ trong gương giữa eo chảy rất
nhiều máu, vết màu từng giọt đọng ở
dưới đất.
Đau đến nỗi run rẩy toàn thân.
Không biết có để lại sẹo hay
không, nhưng thật sự đau.
Cô ấy tập trung đến nỗi cũng
chẳng để ý cửa phòng tắm bị đẩy ra,
cô ấy cẩn thận lau sạch vết máu, đến
khi chỉ còn mờ mờ, cô ấy mới yên tâm
một chút.
Tuy rằng không biết tại sao Lâm
Minh Thư lại làm như vậy, nhưng vết
thương cũng không sâu lắm, quả thực
là sự may mắn.
Vừa ngước lên gương, phát hiện có
thêm một người nữa, cô ấy bị hù kêu
lên: “AI”.
Du Hải sao lại xuất hiện ở đây!
Người này là mà quỷ hay sao, xuất quỷ
nhập thần, không biết dọa người sẽ
chết người sao?
Thu Phương nằm trên ghế sô pha
lại đỏ mang tai, có phải ông chủ làm
việc hơi mạnh không, tiếng kêu Nhược
Vũ thật là…
Ánh mắt theo bản năng nhìn người
đàn ông như khúc gỗ ngoài cửa, chỉ
thấy anh ta vẫn là cái dáng vẻ như xác
chết đó. Tên đầu gỗ khiến
người khác cảm thấy thật vô vị.
“Mạc Du Hải, anh, sao anh lại vào
đây” Nhược Vũ chưa tỉnh hồn hỏi.
Người đan ông lại không hề để tâm
cô ấy, ánh mắt chằm chằm nhìn vết
thương trên eo của cô ấy, giọng nói
lạnh lùng đáng sợ: “Là ai làm ra?”
Nhược Vũ thân thờ, nhớ ra quan hệ
của hai người, khuôn mặt cũng dần trở
nên lạnh lùng: “Có liên quan gì tới anh
chứ anh Mạc Du Hải, đây là phòng của
em, anh lại lén lút xông vào nhà trọ, em
có thể báo cảnh sát đó”
Du Hải dáng người cao thẳng như
núi đứng trong phòng tắm nhỏ lấy đi
chút dương khí, đôi mắt sâu xa lạnh
lùng khiến cô ấy sợ hãi không dám
nhìn trực tiếp.
Cô ấy rõ ràng là người bị thương,
mà sao anh lại cảm thấy có lỗi!
“Ừm, em báo đi” Du Hải không nói
thêm ôm cô ấy trở lại giường. Du Hải ngay cả
tiếng kêu sợ hãi cũng không kịp thốt ra, đã nằm
xuống giường, giãy giụa muốt bật dậy, lại bị
đẩy xuống, lúc này, vết thương trên eo
lại bị rách, giọt máu lại chảy ra ngoài.
“Đừng động đậy” Anh ta quát một
tiếng, giọng vô cùng lạnh lùng.
Dọa cho Nhược Vũ nằm yên ở đó,
không phải cô ấy sợ, mà là Du Hải ánh
mắt lúc này thật tĩnh mịch, giống như
cơn lốc xoáy muốn cuốn cô ấy đi.
Sau đó cô ấy ngơ ngác nằm ở đó,
cơ thể cứng nhắc giống như xác ướp.
Nhưng người bị thương là cô ấy, cô
ấy không nói gì, anh ta dựa vào đâu mà
tức giận.
Nhược Vũ cũng đã tức giận rồi, hai
người đều không nói gì cả.
Nhìn thời gian trôi đi, đến khi Du
Hải dùng băng gạc băng bó lại vết
thương của cô ấy, sao khi dọn dẹp
xong hộp y tế, lại là vẻ trâm mặc rườm
rà.
Ừm, không sai, cô ấy sắp bị Du Hải
bức điên rồi, thực sự chịu không nổi
không khí ngột ngạt này liền nói: “Du
Hải anh rốt cuộc muốn làm cái gì, đêm
hôm chạy đến đây, không phải là chỉ
nhìn em một cái chứ.”
Cô không nghi ngờ rằng chiếc chìa
khóa là do người bạn tốt của mình đưa
cho. Theo cảm giác của cô ấy, một
chiếc chìa khóa là một điều quá tâm
thường với Du Hải.
“Em còn định tức giận đến khi nào
nữa?” Với suy nghĩ chủ nghĩa của Du
Hải, sự nhõng nhẽo này của Nhược Vũ
không khác gì những đứa trẻ muốn thu
hút sự chú ý của người lớn.
Rất tốt, cô ấy thành công rồi.
Cô ấy dường như muốn gào thét
lên, cô ấy tức giận chỗ nào chứ? Cho
dù là có cũng chẳng liên quan đến anh.
“Em sẽ tự giải quyết việc của mình”
“Biết cách giải quyết mà khiến bản
thân bị thương sao?”
Du Hải giọng nói lạnh lùng: “Không
phải em muốn biết là ai sao, sao không
đi cùng anh?”
“…
„“ Cô ấy có thể nói là mình đã
quên rồi sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng và
lạnh lùng của Du Hải, Nhược Vũ vẫn
không dám nói ra sự thật, chua ngoa
nói: “Không phải anh nói, chớ nên hỏi
những chuyện không nên hỏi sao,
không cần lo sao?”
Cô ấy vẫn chưa quên đi hôm đó,
sự lo lắng của cô ấy đổi lại sợ quở
trách tàn nhẫn của anh ta.
Hiện tại nghĩ đến lại cảm thấy đau
nhói trong lòng.
Thực sự có hơi thù dai, vẫn nhớ
mãi chuyện ngày hôm đó.
Trong ánh mắt Du Hải hành động
của Nhược Vũ giống như một đứa trẻ
bị thương còn nói mình không tức giận:
“Người để lại chiếc hộp, anh đã bắt
được rồi”
“Ở đâu, ở đâu, mau đưa em đi”
Nhược Vũ vừa nghe xong, chẳng
để tâm đến sự tức giận của anh ta,
nắm chặt tay đong đưa.
“Ở..” Du Hải chuẩn bị mở lời, ánh
mắt u ám đột nhiên ngừng lại.
Nhược Vũ chú ý đến chỉ tiết này,
khi ánh mắt của anh mà rơi vào khuôn
ngực trắng nõn của cô, sau đó hét lên,
cô ấy không để ý khi ở trong phòng
tắm một mình, lúc ở trong phòng cô chỉ
mặc đồ lót.
Trong lúc giãy giụa, quang cảnh
trước ngực lộ ra ngoài, có thể mờ mờ
nhìn thấy hai đỉnh núi hồng hào.
Nếu có sấm sét từ trên trời rơi
xuống lúc này, nhất định sẽ giết chết cô
ấy.
Cô ấy nhanh chóng kéo chiếc khăn
phủ lên người, chửi rủa: “Du Hải, anh là
đồ đê tiện!”
“Anh chưa thấy gì cả” Du Hải hờ
hững đáp.
Nhược Vũ không bỏ qua sự đáng
tiếc trong mắt anh ta, nhếch miệng, đã
nhìn thấy hết rồi còn đáng tiếng quái gì?
“Em không muốn nói chuyện với
anh nữa”
“Em không muốn biết nữa sao?”
… Cô ấy đột nhiên muốn mở lời.
Nhưng cô ấy thật sự tức giận!