thế thì sắc mặt cũng trầm xuống: “Vậy còn
cô thì sao, cô định làm cái gì. Đường đường
là cô chiêu nhà họ Mạc mà còn tha thiết
mong chờ chạy tới công ty người khác làm
trợ lý.”
Thật sự là chẳng biết tốt xấu.
“Hạ Nhược Vũ, cô quản lý tốt chính
mình rồi hãy nói. Chuyện của tồi không đến
lượt cô nhúng tay vào, nếu cô còn dám
quyến rũ Hàn Công Danh thì cho dù anh tôi
có che chở cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua
cho cô đâu.”
Mạc Du Uyên vẫn có chút e sợ về
chuyện Mạc Du Hải dạy dỗ cô ta lúc trước,
nhưng dù thế thì ánh mắt của cô ta khi nhìn
về phía Hạ Nhược Vũ vẫn vô cùng hung ác.
“Mấy ông còn ngần người ra đó làm gì,
còn không ném cô ta ra ngoài cho tôi.”
Mấy người bảo vệ bị Mạc Du Uyên
rống lên một tiếng thì cuối cùng cũng nhớ
mình phải làm gì, họ cắn răng một cái rồi
vây Hạ Nhược Vũ lại.
Người chung quanh cũng không mua
đồ nữa mà đều chỉ chỏ về chỗ Hạ Nhược
Vũ và Mạc Du Uyên xì xào bàn tán.
“Xem ra cô gái kia xui xẻo rồi, chọc
trúng người không nên chọc.”
“Hình như lúc nãy tôi nghe thấy cô gái
kia bảo mình là cô chiêu của nhà họ Mạc.”
“Vậy thì không phải là…”
Mấy người đằng sau cũng không nói gì
nữa mà đều nhìn về phía Hạ Nhược Vũ với
vẻ đồng tình.
Hạ Nhược Vũ cười cười rồi nói: “Các
ông cứ đụng tôi một cái xem nào, tự mình
gánh chịu hậu quả, đừng có trách tôi không
nhắc nhở các ông.”
Các bảo vệ nhìn thấy Hạ Nhược Vũ
vẫn bình tĩnh và thản nhiên như thế thì
trong lòng khẽ run lên, đừng nói là cô gái
này cũng có bối cảnh gì nhé.
“Các người còn làm gì đấy hả, không
mau lên đi.” Mạc Du Uyên thấy bọn họ còn
đang do dự không tiến lên thì tức hồn hền,
cô ta quát lên: “Nếu không đuổi cô ta đi
ngay thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt!”
Mấy bảo vệ nhìn nhau một chút, ai
cũng hiểu ý của nhau, đến cùng vẫn vươn
tay về phía Hạ Nhược Vũ.
Không biết đột nhiên xuất hiện ở đâu
ra ba người, chỉ dùng hai ba chiêu là đã
đánh ngã mấy người bảo vệ này.
Tỉnh Giang cũng bước ra khỏi đám
người: “Cô Vũ không sao chứ?”
“Không sao cả.” Thật ra Tinh Giang đã
thấy được bóng dáng Tỉnh Giang đứng
trong đám người từ lâu rồi, bởi vậy cô mới
không hề sợ hãi. Mặc dù Hạ Nhược Vũ
không biết dụng ý của Mạc Du Hải nhưng
bây giờ xem ra anh đoán cũng đúng đấy.
“Tinh Giang làm gì thế, anh muốn lật
trời à.”
Tinh Giang vẫn luôn đi theo Mạc Du
Hải cho nên Mạc Du Uyên cũng đã gặp anh
ta mấy lần, cô ta sửng sốt mấy giây rồi bắt
đầu mở miệng mắng chửi, vẻ mặt trở nên
vô cùng khó coi.
Mặc dù giọng điệu của Tinh Giang
cũng được tính là cung kính, nhưng vẻ mặt
của anh ta không hề có chút thay đổi nào,
vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như cũ: “Cô cả,
mong cô nghĩ lại.”
“Cái gì mà nghĩ lại hay không chứ, anh
tránh ra cho tôi. Hôm nay tôi nhất định phải
dạy dỗ cái con đàn bà thấy người sang
muốn bắt quàng làm họ này.” Mạc Du Uyên
bị kích thích hoàn toàn, vốn cô ta chỉ muốn
đề cho Hạ Nhược Vũ bị khó xử mà thôi.
Bây giờ ngay cả Tỉnh Giang cũng dám
làm cô ta mất mặt trước nhiều người như
thế này, từ giờ về sau sao cô ta có thể lộ
mặt bên ngoài được nữa chứ.
Tỉnh Giang bình tĩnh đứng ngăn trước
mặt Hạ Nhược Vũ, anh ta nói tiếp: “Cô cả,
nếu cậu chủ biết thì không được tốt lắm
đâu.”
“Anh uy hiếp tôi à!” Mạc Du Uyên cắn
răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tinh Giang
rồi nói: “Anh nghĩ tôi sợ ư?”
“Không.” Tinh Giang cụp mắt lại rồi nói
với vẻ thản nhiên.
Nếu như đúng là Mạc Du Uyên không
sợ thì cô ta đã sớm đi lên trước tát cho Hạ
Nhược Vũ một bạt tai rồi. Nhưng mà thời
gian cấm cửa vẫn còn rõ mồn một trước
mặt cô ta, trong lúc nhất thời khiến cô ta
khó mà lựa chọn.
Quan trọng nhất là vẫn có chút mất
mặt, khi Mạc Du Uyên nhìn thấy mấy người
bảo an đang nằm rên la trên mặt đất thì
dường như đã tìm ra được chỗ phát lửa
giận, cô ta đá vào người bảo vệ bên cạnh
rồi nói: “Một đám vô dụng, từ ngày mai trở
đi các ông không cần tới nữa.”
Mạc Du Uyên nói xong còn quay lại
trừng Hạ Nhược Vũ một cái, dường như cô
ta muốn nói rằng chuyện này vẫn chưa
xong đâu.
Mạc Du Uyên nghĩ đến chuyện sắp tới
giờ mình hẹn với Hàn Công Danh thì mới có
thể bỏ qua, đi ra ngoài trước.
Tốt nhất là Hạ Nhược Vũ biết điều mà
tự động biến mất, nếu không thì Mạc Du
Uyên đây sẽ làm cho cô ta đẹp mặt!
“Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?” Trần
Hạ Thu Phương nhìn thấy những người
khác đi ra thì còn khá là thích ý mua hết
những đồ mình thích. Ai ngờ cô ấy vừa đi ra
ngoài thì thấy ngoài cửa có một đám người
đang tụm lại.
Thật vất vả mới chen vào được thì lại
thấy bạn thân của mình bị một người đàn
ông cao gầy che chắn, cô ấy còn tưởng
rằng anh ta muốn chọc ghẹo bạn mình.
Lúc đó Trần Hạ Thu Phương hung dữ
hẳn lên.
Trần Hạ Thu Phương ném chiến lợi
phẩm của mình xuống mặt đất rồi xắn tay
áo đi về phía Tinh Giang.
Hạ Nhược Vũ thấy Trần Hạ Thu
Phương đi ra thì còn chưa kịp chào hỏi lại
thấy cô ấy ném đồ xuống đất rồi xắn tay áo
đi về phía mình, nói đúng lên là đi về phía
Tỉnh Giang.
Nhìn dáng vẻ của Trần Hạ Thu Phương
thì như là cô ấy hận không thể đập chết
Tỉnh Giang vậy.
Hạ Nhược Vũ nhìn lại khoảng cách
giữa mình và Tinh Giang, nếu người không
biết chuyện thì có lẽ sẽ hiểu nhầm, đừng
nói là Thu Phương muốn…
“Thu Phương hiểu nhầm rồi, anh ta
không phải…”
Hạ Nhược Vũ dự đoán tới một cảnh
tượng không tốt lắm, cô đang định mở
miệng ra nhắc nhở thì đã không kịp nữa rồi.
Trần Hạ Thu Phương ném một ánh mắt ‘cậu
yên tâm’ về phía cô rồi đi thẳng lên trước.
Mọi người nghe được Trần Hạ Thu
Phương hô lên vô cùng tức giận: “Đồ lưu
manh cũng dám ra tay với bạn thân của
Trần Hạ Thu Phương tao à, nhìn xem tao có
đánh chết mày không!”
Trần Hạ Thu Phương cho rằng mình
chắc chắn sẽ đánh trúng đối phương, ai
ngờ phản ứng của người ta còn nhanh hơn
cô ấy nhiều. Tinh Giang bắt lấy nắm đấm
của cô ấy, khiến cho cô ấy nhào thẳng vào
lòng người đàn ông cao gầy kia, lồng ngực
cứng rắn của anh khiến cô ấy đau đến nổi
mắt nổi đom đóm.
“Mẹ ơi đau quá, mũi của tôi chắc chắn
là gãy rồi…”
Tỉnh Giang nghe được giọng kêu than
của cô gái trong ngực thì đen mặt lại, anh
ta vội vàng buông người ra.
“Cậu không sao chứ Thu Phương.” Hạ
Nhược Vũ vội vàng đi tới đỡ Trần Hạ Thu
Phương.
Trần Hạ Thu Phương vuốt vuốt cái mũi
của mình rồi quay người lại trừng mắt nhìn
Tỉnh Giang: “Nhược Vũ, cậu mau nói cho
tôi biết, có phải là vừa rồi anh ta ăn hiếp
cậu đúng không.”
“Không có mà, cậu hiểu nhầm rồi, vừa
nãy Tỉnh Giang đã bảo vệ tôi đó.” Hạ
Nhược Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Tôi biết ngay mà, đồ lưu mình này!
Ủa? Cái gì cơ?” Trần Hạ Thu Phương còn
đang chuẩn bị mắng người nhưng đột
nhiên nhận ra có chút không đúng: “Anh
†a… anh ta bảo vệ cậu ư?””
Trần Hạ Thu Phương chỉ chỉ vào Tinh
Giang rồi lại chỉ chỉ vào Hạ Nhược Vũ, cô ấy
thấy bạn thân của mình nhìn mình với ánh
mắt đồng tình.
Cuối cùng Trần Hạ Thu Phương cũng
đã xác định mình vừa làm một chuyện vô
cùng mất mặt, vẻ mặt của cô từ trắng biến
thành đen, rồi lại biến xanh rồi đỏ. Trần Hạ
Thu Phương vừa xấu hổ vừa ngượng
ngùng, đã thế còn cố gắng giả vờ là mình
rất bình tĩnh: “Nhược Vũ à, đây chính là lỗi
của cậu. Sao cậu không nói cho tôi biết
sớm một chút chứ hả, hại tôi hiểu lầm.”
Trần Hạ Thu Phương nói xong thì ngay
lập tức quay đầu lại, làm bộ vỗ vỗ vai của
Tinh Giang rồi cười ha hả nói: “Hóa ra là
người một nhà cả. Hiểu lầm, tất cả đều là
hiểu lầm.”
Tỉnh Giang nhìn thoáng qua cánh tay
Trần Hạ Thu Phương đang vỗ lên vai mình,
cô ấy cũng đã nhận ra hành động vừa rồi
không tốt lắm nên cười khan hai tiếng rồi
rút tay lại.
Trần Hạ Thu Phương lôi kéo Hạ Nhược
Vũ tới một bên hành lang, mặt đỏ bừng như
muốn bốc khói, cô ấy hỏi nhỏ: “Hạ Nhược
Vũ, vì sao hả, vì sao cậu lại không nói cho
tôi sớm thêm chút nữa chứ.”
“Tôi cũng muốn nói mà, nhưng cậu
đâu cho tôi cơ hội nào đâu.” Hạ Nhược Vũ
chớp chớp mắt với vẻ vô tội, cô đã cố gắng
lắm tồi.
Trần Hạ Thu Phương nghẹn lời, không
nói thêm được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn
Hạ Nhược Vũ.