Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Du Hải vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như anh đã nắm chắc tất cả trong lòng bàn tay. Điều này lại càng gia tăng áp lực lên người đàn ông mạnh mẽ kia. Vào lúc này thì rất khó có thể bình tĩnh một cách tuyệt đối được.

Hạ Nhược Vũ rất hiểu Mạc Du Hải, cô biết anh chưa hẳn đã nắm chắc phần thắng. Thế nhưng bởi vì anh có tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, thế nên người đàn ông ở trước mặt không thể nhìn ra được những hoạt động tâm lý của anh. Đây là tố chất cơ bản nhất của một người đàn ông thành đạt.

Người đàn ông đột nhiên để lộ ra một nụ cười nhạt. Chỉ cần có thể làm cho anh đụng vào quân bài, tất cả vẫn còn có cơ hội cứu vãn. Anh ta hơi đẩy hai quân bài xuống một chút, chuẩn bị dùng thủ thuật “di hình hoán ảnh” để đổi hai quân bài thành một cặp.

Lúc anh ta vừa mới thực hiện động tác đó thì đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì anh ta nhìn thấy khóe miệng của Mạc Du Hải hơi nhếch lên, nói: “Nếu như phát hiện ra gian lận thì có phải ván bài này tôi thắng, không cần phải tiếp tục chơi tiếp nữa có đúng không?” Trái tim của người đàn ông kia giật cái thót, từ trong giọng nói của Mạc Du Hải thì có thể biết chắc chắn anh đã phát hiện ra anh ta dùng thủ thuật để tráo bài rôi. Lúc này anh ta mới nhớ tới một chỉ tiết rất quan trọng, đó chính là lúc Mạc Du Hải sáo bài nhất định cũng đã đánh dấu ký hiệu rồi. Anh ta tráo bài của Mạc Du Hải, sao Mạc Du Hải có thể không biết được chứ? Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Mạc Du Hải, người đàn ông kia lại bắt đầu do dự thêm một lân nữa. Nếu như lần này lúc tráo bài mà bị bắt được vậy thì cả ván bài này coi như thua rồi, chẳng khác gì tặng không cho Mạc Du Hải 175 tỷ cả.


Lục Hằng đứng ở bên cạnh cũng hơi cau mày, ông ta ra sức nháy mắt với người đàn ông kia. Cho dù Mạc Du Hải có thắng thì cũng không thể thắng một cách nhanh chóng như thế này được, Sài Vạn Hưng mà ông ta trông chờ vào vẫn còn chưa tới.

Người đàn ông kia hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không tráo bài. Anh ta đẩy ra bàn, nói: “Ván này không cần lật bài nữa đâu, tôi nhận thua.” Mạc Du Hải mỉm cười: “Mới nhanh như thế mà đã chịu thua rồi à. Dùng một giây đồng hồ kiếm vê 3 tỷ rưỡi, hiệu suất của kiểu kiếm tiền này chính là thứ mà những người làm ăn chúng ta theo đuổi nhất. Cảm ơn tiên của anh, nhưng mà chỉ dựa vào quân 1 và 2 trong tay tôi mà vẫn có thể thắng được anh, tôi thật sự không biết bài trong tay anh còn nhỏ đến mức nào nữa” Nói xong, Mạc Du Hải liền lật những quân bài trong tay ra, thật sự là chỉ có 1 và 2.

Cả người của người đàn ông kia hơi chấn động một chút, suýt nữa là lăn đùng ra ngất rồi. Mạc Du Hải không hề đổi bài, quân bài của Mạc Du Hải còn nhỏ hơn cả quân bài của anh ta.

Nhưng mà người đàn ông kia rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, sau đó suy nghĩ lại thì mới bừng tỉnh. Chắc chắn là Mạc Du Hải cố ý, Mạc Du Hải sợ anh ta nhìn thấy Mạc Du Hải tráo bài, vì thế mới không tráo quân bài nhỏ như vậy mà lại dùng phương pháp tâm lý nói bóng nói gió để hù dọa anh ta.

“Không sao, chỉ là 3 tỷ rưỡi thôi mà, cũng chỉ là một phần năm của ván bài này thôi. Vẫn còn sớm lắm, cậu không thể cứ mãi đỏ như thế này được đâu” Lục Hằng bước tới, ông ta mỉm cười nói.

Hạ Nhược Vũ thấy Lục Hằng không có chút gì gọi là căng thẳng thì không kiềm chế được mà thấp giọng nói với Mạc Du Hải: “Lục Hằng đã thua nhiều như vậy rồi nhưng ông ta lại không hề lo lắng một chút nào cả, liệu có vấn đề gì không?” Mạc Du Hải thản nhiên nở một nụ cười: “Anh đã sớm nhìn thấu rồi, ông ta đang kéo dài thời gian đấy. Với tính cách của Lục Hằng, từ trước tới nay ông ta làm việc đều vô cùng quyết đoán, những chuyện chưa chắc chắn thì tuyệt đối ông ta sẽ không làm đâu.

Ông ta không nắm chắc phần thắng mà vẫn dám tiếp tục thì chứng tỏ là ông ta vẫn còn đường lui” Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một lát sau đó nói: “Anh nói xem, đường lui đó sẽ là gì chứ?” Mạc Du Hải lắc đầu: “Anh không biết, cái này cần phải hỏi Lục Hằng thôi” Hạ Nhược Vũ đưa mắt nhìn sang Mạc Du Hải: “Đừng có cho là em không biết. Trông anh nhàn nhã như thế này chắc chắn cũng đã có đối sách rồi đúng không?” Mạc Du Hải cười cười: “Đúng là em rất hiểu anh. Nếu như em đã biết rồi vậy thì tại sao lại còn hỏi anh chứ. Cứ ở bên cạnh xem là được rồi” “Đáng ghét!” Hạ Nhược Vũ giận dỗi nói. Sau khi ở bên cạnh Mạc Du Hải, những lần xảy ra cãi vã, tình cảm của bọn họ không những không bị ảnh hưởng mà ngược lại lại rất vui vẻ.

Lúc hai người thì thầm nói chuyện thì Lục Hằng và người đàn ông kia cũng đang khe khẽ nói chuyện rì rầm với nhau.

“Cậu tính thế nào đây, xưng là thần bài số một Nam Á mà tại sao ngay cả Mạc Du Hải cũng không thể đánh thắng được?” Trên gương mặt Lục Hằng vẫn nở một nụ cười lãnh đạm, ông ta thấp giọng quở trách người đàn ông kia.



Người đàn ông kia lấy khăn giấy lau mồ hôi đổ ra trên trán, nói: “Lão đại, Mạc Du Hải không phải là người bình thường, cậu ta che giấu rất tốt, ngay cả tôi cũng không đoán được suy nghĩ của cậu ta, vì thế không có cách nào ra tay cả” Lục Hằng hơi sững người: “Cậu nói cái gì? Lế nào Mạc Du Hải cũng là một cao thủ đánh bài sao? Cậu có thể nhìn ra cách đánh của cậu ta không?” Trong cuộc đối thoại của hai người, ai có thể nhìn ra cách đánh của đối phương thì người đó có thể chiếm được thế chủ động. Mặc dù Lục Hằng không biết các thủ thuật thế nhưng những điều này thì ông ta cũng có biết được một chút.

Người đàn ông kia hơi nhíu mày: “Hình như Mạc Du Hải còn lợi hại hơn so với tôi, cậu ta có thể nhìn ra được cách đánh của tôi, thế nên vừa rồi lúc tôi xáo bài, đang định gian lận thì cậu †a kịp thời lên tiếng, sau đó lúc tôi tráo bài thì hình như cậu ta đã nhìn thấu rồi.”

Lục Hãng vô cùng kinh ngạc: “Sao có thể như thế được. Nhà họ Mạc sao có thể để cho Mạc Du Hà tiếp xúc với những thứ này được, chuyện này nghe không hề hợp lý chút nào” Người đàn ông kia cảnh giác nhìn Mạc Du Hải, nói: “Lão đại, bây giờ tôi rất nghi ngờ không biết có phải cậu ta đang giả heo ăn thịt hố không. Vì thế tôi nhất định phải thận trọng mới được, không dám làm nhiều động tác”

Lục Hãng giơ tay lên nhìn đồng hồ, khóe miệng ông ta đột nhiên để lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Không cần lo lắng về những vấn đề này nữa, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là tư lệnh Sài Vạn Hưng tới rồi. Cho dù cậu để thua Mạc Du Hải 175 tỷ cũng chẳng sao, dù sao thì cậu ta cũng đừng hòng muốn sống mà rời khỏi nơi này Cuối cùng người đàn ông kia cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, lão đại”

Lúc này, Mạc Du Hải nhìn sang bên này sau đó thản nhiên nói: “Thời gian nghỉ giữa giận đã kết thúc rồi, có phải bây giờ có thể tiếp tục được rồi đúng không? Thời gian của tôi rất quý giá, đừng có lãng phí thời gian nữa” Những lời nói này khi lọt vào tai người đàn ông kia thì ý nghĩa đã khác hoàn toàn rồi. Chäc chăn Mạc Du Hải đã chäc chản thăng được anh ta nên mới thúc giục như vậy. Điêu này càng khiến anh ra cảnh giác hơn với Mạc Du Hải.

Thực ra đây chính là chiến thuật tâm lý của Nam Du Hải. Anh không cần bắt được người đàn ông kia gian lận, chỉ cần vào lúc thích hợp dùng những lời lế khơi dậy ám thị tâm lý của anh ta thì sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Người đàn ông kia đã rơi vào suy tính của anh rOI.

Mấy ván bài tiếp theo, tâm lý người đàn ông kia rất hôn loạn, liên tiếp thua Mạc Du Hải. Ván bài này Lục Hãng đã đổ vào 175 tỷ, thì tính ra đã có khoảng gân 35 tỷ về tay Mạc Du Hải rồi.

Lục Hãng vân không chút lo lăng, từng giây từng phút đang trôi qua, không lâu nữa Sài Vạn Hưng sẽ dân †heo lực lượng vũ trang của ông ta tới, tới lúc đó thì Mạc Du Hải sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Đột nhiên bên ngoài truyền tới một loạt âm thanh của động cơ. Rất nhiều xe việt dã dừng lại bên ngoài sòng bài.


Một đội lính phòng bị mặc quần áo võ trang, súng vác vai, đạn lên nòng, cảnh giác tiến vào bên trong.


“Lục Hằng, ông tới đây lâu như vậy rồi mà cũng không thèm chào hỏi tôi một tiếng. Thật sự là xa lạ quá rồi đấy” Một giọng nói lớn vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên mắt đeo kính nâu, trên người mặc bộ quân phục màu xanh lá cây từ ngoài cửa bước vào.


Người đàn ông trung niên đó kiên định bước tới sau đó nhiệt tình ôm Lục Hằng một cái.


Trong lòng Lục Hằng xem như đã có thể nhẹ nhõm được rồi, bởi vì cuối cùng Sài vạn Hưng đã tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK