Cô hạ mắt xuống, lắc đầu.
“Mac Du Hải là người có hoài bão, cũng là người đàn ông mà người ta không thể nhìn thấu được. Người đàn ông như vậy có điểm tốt, nhưng cũng có điểm không tốt. Tốt là năng lực của người đó hơn người, sát phạt quyết đoán. Không tốt là những điều nó giấu trong lòng, không chỉ là tình cảm thôi đâu. Con hiểu chưa?”
Trong lòng cô hiểu những điều Hạ Minh Viễn nói, nhưng hình bóng của người đàn ông kia đã in sâu vào trong lòng Hạ Nhược Vũ rồi, làm sao có thể xóa bỏ nó được đây?
“Thừa dịp bây giờ vẫn có thể thoát ra được, con đừng dây dưa thêm. nữa. Ba tuyệt đối không ép buộc con và người đàn ông kia bên nhau. Chỉ có điều ba không hy vọng đến cuối cùng con sẽ là người bị tổn thương.” Hạ Minh Viễn nói với giọng điệu chân thành.
Nếu ba cô cương quyết phản đối cô và Mạc Du Hải ở bên nhau, dựa theo tính cách của mình, cô tuyệt đối sẽ làm trái lại. Nhưng lời ông vừa nói lại bắn trúng băn khoăn ở sâu trong lòng Hà Nhược Vũ.
“Đúng vậy, thừa dịp bản thân chưa lún quá sâu, nhân lúc vẫn còn kịp thì mình không nên do dự nữa!”
Người đàn ông như Mạc Du Hải không phải người mà cô có thể nắm trong tay được. Chẳng phải những chuyện xảy ra trong thời gian qua là minh chứng tốt nhất hay sao? Nhưng vì sao cứ nghĩ tới việc phải đoạn tuyệt quan hệ với anh, ngực cô sẽ cảm thấy đau tới mức khó thở.
“Ba à, con hiểu rồi! Con sẽ cân nhắc lời mà ba nói.”
“Con phải trưởng thành tới khi có thể tự mình gánh vác được mọi việc, đừng có tùy tiện mở miệng ra xin bất cứ ai giúp đỡ. Con phải tự nghĩ biện pháp giải quyết.”
Hạ Minh Viễn biết Hạ Nhược Vũ sẽ ghi nhớ những lời mình nói. Chỉ có điều cô tạm thời chưa nghĩ thông mà thôi.
“Nếu con nói với Mạc Du Hải, chắc chắn hai đứa sẽ dây dưa với nhau mãi không dứt được.”
Bây giờ, tất cả cổ phần của Công ty Nhật Hạ đều nằm trong tay cô, Mạc Du Hải cũng không thể dùng những thứ này để uy hiếp cô được nữa. Đây đúng là thời cơ tốt nhất rồi.
“Ba à tất cả những lời ba nói con đều hiểu. Chuyện của công ty đã có con rồi, Ba hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi.”
“Ừ, mai ba sẽ tới công ty một chuyến” Ha Minh Viễn còn phải xử lý một vài chuyện nữa, cho nên cũng không quá ngăn cản.
“Hai cha con đã nói chuyện xong chưa? Cơm nước sắp nguội hết rồi.”
Đường Hồng Xuân đang đeo tạp dề nhìn hai người với ánh mắt rất dịu dàng.
“Được, con tới ngay đây. Mấy ngày rồi ba không ăn cơm mẹ nấu, chắc vẫn chưa quên đầu nhỉ!”
Cơm nước xong xuôi, Hạ Nhược Vũ cũng không ở nhà quá lâu mà lái xe tới công ty.
“Giám đốc, chị đến rồi à? Người của Công ty Phố Tây tới rồi, còn có cả người của Cao ốc Cảnh Minh nữa” An Nguyên đi bên cạnh cô, nói tình hình trong phòng họp cho cô biết.
Hạ Nhược Vũ dừng lại: “Sao người của Cao ốc Cảnh Minh lại tới?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ mời đại biểu của Phổ Tây tới đây thôi. Chẳng hiểu sao hai người họ lại tới cùng nhau” An Nguyên thấy hai người kia tới cũng vô cùng ngạc nhiên.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua cô ấy và hỏi: “Bọn họ tới bao lâu rồi? Người của Cao ốc Cảnh Minh là ai?”
Cô không hề muốn thấy Lục Khánh Huyền. Lần trước, cả hai gặp nhau cửa hàng làm Hạ Nhược Vũ suýt nữa bị tát. Người phụ nữ kia không phải đèn cạn dầu.
“Họ tới đã một tiếng rồi.” An Nguyên không dám giấu diếm: “Người tới là đại diện bán hàng của họ.”
“Tôi biết rồi, cô đi thông báo cho người của phòng tài chính trước đi. In hết bảng báo cáo của mấy tháng nay ra. Lúc nữa tôi muốn xem qua”
“Vâng thưa giám đốc!” Mặc dù An Nguyên không biết vì sao Hạ Nhược Vũ lại làm như vậy, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được dường như cô đã khác so với trước kia.
“Hạ Nhược Vũ của hiện tại lạnh lùng hơn so với trước kia một chút. Không, chính xác hơn là cô ấy lãnh đạm hơn rất nhiều. Có phải mình làm sai chuyện gì rồi không?”
Hạ Nhược Vũ không quan tâm An Nguyên đang nghĩ gì, cô hít sâu một hơi để tâm trạng ổn định hơn, sau đó đẩy cửa đi vào. Thấy mấy người ngồi bên trong phòng họp, ánh mắt của cô hơi thay đổi, nhưng lại khôi phục lại bình thường một cách nhanh chóng.
Hạ Nhược Vũ không muốn nhìn thấy Lục Khánh Huyền, nhưng cũng không muốn thấy Hàn Công Danh.
Tổng giám đốc Minh, phiền ông đi một chuyến rồi!” Cô nói với giọng khách sáo.
Tổng giám đốc Minh là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đeo một chiếc kính có gọng màu vàng kim. Thoạt nhìn ông ta có dáng vẻ rất thư sinh, khi cười thì trông rất ấm áp, hiền đâu. “Không sao. Có vấn đề gì chúng tôi nhất định sẽ gắng hết sức để phối hợp.”
“Cảm ơn.” Cô nói xong, cũng không thèm để ý tới Hàn Công Danh đang ngồi ở đó, mà ngồi xuống ghế.
Đào Nhất Minh nhìn thoáng qua hai người, nhưng không nói thêm gì.
“Lúc này, chúng tôi mời Tổng giám đốc Minh qua đây là muốn phiền ông kiểm tra một chút, khi nào thì khoản tiền còn lại được chuyển tới? Chuyển vào tài khoản nào?” Hạ Nhược Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Giám đốc Vũ, rất xin lỗi! Có lẽ tôi không có cách nào giúp cô được chuyện này” Đào Nhất Minh cười áy náy.
Hạ Nhược Vũ ngẩn ra hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì lúc lấy tiền, nhân viên kế toán Lý San San của công ty các cô có qua đây, trực tiếp lấy séc. Chỉ cần tới ngân hàng đối ra tiền mặt là được rồi.”
Đào Nhất Minh dừng lại một chút, như nhớ ra chuyện gì đó, ông ta lại nói tiếp: “Vốn dĩ với số tiền lớn như vậy, tốt nhất là gửi vào tài khoản của công ty. Nhưng kế toán của các cô lại nói nếu chuyển khoản thì công ty sẽ mất thêm tiền thuế.”
Trong chốc lát, cô không thể nghĩ ra Lý San San cầm số tiền này đi làm gì: “Tấm séc này đã đổi thành tiền mặt rồi sao?
“Chưa tới một tiếng sau khi cô Lý San San lấy tấm séc đi, cô ta đã tới ngân hàng đổi thành tiền mặt rồi.” Đào Nhất Minh nhận được tin nhắn của ngân hàng nên còn nhớ rất rõ ràng.
Cũng may ông ta làm việc khá cẩn thận, vì thế lúc đó đã photo tin nhăn và chi phiếu kia ra. Bây giờ có thể lấy nó ra làm bằng chứng để chứng minh cho sự trong sạch của công ty mình.
Phương hướng của khoản tiền kia đã bị đứt đầu mối. Nếu Trần Hạ Thu Phương không tìm được người ở nơi nào, chuyện này sẽ trở nên rất rắc rối. Hơn nữa, Hàn Công Danh còn ở nơi này, mục đích anh ta thay mặt Cảnh Minh tới đây, chẳng cần nói cũng biết.
Trong lòng Hạ Nhược Vũ nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài được: “Được rồi, phiền Tổng giám đốc Minh quá! Nếu còn chuyện gì cần nhờ thì tôi sẽ quấy rầy sau”
“Không sao, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Đào Nhất Minh nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi bên cạnh, sau đó mỉm cười nói: “Hy vọng sau này sẽ có cơ hội ra ngoài ngồi với cậu Công Danh.”
“Được.” Hàn Công Danh mỉm cười với ông ta. Hạ Nhược Vũ đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Minh, tôi tiễn ông”
“Không cần đâu. Tôi nghĩ tôi vẫn nhở đường xuống dưới. Hai người cứ trò chuyện đi” Đào Nhất Minh nói đùa, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng hop.
Sau khi ông ta rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Người phụ nữ trông có vẻ gầy gò kia ngồi cách Hàn Công Danh không tới năm mét, nhưng chưa bao giờ đưa mắt nhìn về phía anh ta. Đúng là người phụ nữ tuyệt tình, trong lòng anh ta cảm thấy chua xót.
“Nhược Vũ à, chuyện này anh có thể giúp em. Em có thể nói trực tiếp với anh.”