ngoài, Mạc Du Uyên đang che mặt
khóc nức nở.
“Du Uyên, em có sao không.”
“Chị Khánh Huyền, em có nên từ bỏ
không?”
Mạc Du Uyên quay lại ôm cô ta để
được an ủi, cô ấy đã liên tục bị từ chối.
Dù có thích lại cô ấy cũng có lòng
kiêu hãnh và lòng tự trọng của một cô
chủ nhà giàu.
“Nếu điều này có thể làm cho em
cảm thấy tốt hơn” Lục Khánh Huyền
không ngăn cản cũng không đồng ý,
quay về đúng vấn đề, phải để cho Mạc
Du Uyên tự chọn nó.
Đương nhiên, trong lòng cô ta hy
vọng Mạc Du Uyên có thể tiếp tục thích
Hàn Công Danh, như vậy sẽ càng khiến
cho Hạ Nhược Vũ khó chịu, thứ hai, cô
ta cũng muốn hiểu rõ Du Hải dễ dàng
hơn.
Nhiều không cần phải dùng quá
nhiều sức vẫn thực hiện được.
Mạc Du Uyên nức nở không nói
nên lời, cô ấy nói muốn từ bỏ, nhưng
nghĩ đến từ bỏ cô ấy lại cảm thấy đau
đớn, nếu không có Hạ Nhược Vũ, liệu
Hàn Công Danh có thể nhìn đến cô ấy
không?
Cô ấy sửng sốt trước những suy
nghĩ đáng sợ trong lòng.
Trước đây, cho dù cô ấy có ngang
bướng cũng chưa bao giờ có ý định lấy
mạng người khác, chỉ là muốn dạy một
bài học thôi.
Nhưng lần đầu tiên trong lòng cô
ấy lại mong muốn một người biến mất
khỏi thế giới này.
“Chị Khánh Huyền, em phải làm
sao đây, em không muốn từ bỏ anh ấy”
“Không sao, chị hiểu được” Lục
Khánh Huyền giống như một người chị
tri kỉ, cô ta nhẹ nhàng võ bả vai của cô
ấy, ở nơi Mạc Du Uyên không thấy,
trong mắt cô ta hiện lên một tia ác ý.
“Hàn Công Danh chỉ là tạm thời
chưa thể thoát ra khỏi mối tình tan vỡ
thôi:
Nếu như yêu một người rồi từ bỏ
có thể đơn giản như vậy thì cô ta cũng
sẽ không kiên trì đến bây giờ.
Mạc Du Uyên rời khỏi người cô ta,
đôi mắt đẫm lệ sương mù mang theo
vẻ kiên định: “Chị Khánh Huyền, chị
phải giúp em”
“Nói linh tỉnh gì đó, đương nhiên
chị sẽ giúp em rồi” Lục Khánh Huyền
lấy trong túi ra một gói khăn giấy, cô ta
rút một tờ ra rồi nhẹ nhàng lau đi nước
mắt trên mặt Du Uyên.
Nhìn thấy Lục Khánh Huyền như
vậy, Mạc Du Uyên vô cùng cảm động,
ngoài gia đình ra thì chỉ có chị gái
Khánh Huyền là đối xử tốt nhất với cô
ấy, những người khác đều có mục đích
mới tiếp cận cô ấy.
Ngay cả anh trai của mình cũng bị
mê hoặc bởi con hồ ly tinh kia, đến cả
em gái duy nhất là cô mà anh cũng trở
nên tàn nhãn.
“Chị Khánh Huyền, em cũng sẽ
giúp chị giành lại được anh trai của
em. Người phụ nữ xấu xa Hạ Nhược Vũ
kia không xứng đứng ở bên anh trai
em.
Lục Khánh Huyền cong khóe
miệng không nói gì.
“Chị Khánh Huyền, những gì em nói
là sự thật” Mạc Du Uyên nói một cách
nghiêm túc.
Cô ấy thực sự đã quyết định rồi.
Lục Khánh Huyền không có trả lời,
cô ta xoay người rời đi, nói: “Du Uyên,
để chị đưa em trở về trước đã”
“Không cần đâu, em đã nhờ tài xế
tới đón rồi” Mạc Du Uyên vẫn cảm thấy
Lục Khánh Huyền quá tốt bụng, dù có
bị Hạ Nhược Vũ bắt nạt thì cô ta vẫn
không muốn xé mặt với người khác.
Cô ấy bí mật thề rằng cô ấy sẽ
chứng minh cho chị Khánh Huyền thấy
chắc chắn cô ấy sẽ khiến cho Hạ
Nhược Vũ phải hối hận.
Biểu cảm trên mặt Mạc Du Uyên
quá dễ dàng nhận ra, trong nháy mắt
Lục Khánh Huyền đã hiểu được suy
nghĩ của cô ấy, trong mắt cô ta lóe lên
một tia sáng thành công.
Cùng đợi xe với Du Uyên tầm mười
phút thì xe đến, cô ta nhìn Mạc Du
Uyên bước lên xe rời đi xong, ánh mắt
trên gương mặt cô ta hơi khép lại, thay
vào đó là sự thờ ơ. Một bóng người đi
ra từ trong góc, dừng lại bên cạnh cô ta kính cẩn nói:
“Cô chủ, để tôi đưa cô về”
“Tôi biết rồi” Lục Khánh Huyền lạnh
lùng thu hồi ánh mắt, đi theo người đàn
ông đi vào con hẻm tối.
Tại nhà họ Mạc.
Mạc Du Uyên trở về nhà, cô ấy ngồi
thẳng người trên ghế sô pha với vẻ mặt
ủ rũ, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thoát
ra khỏi tâm trạng chán nản này.
Không ngờ cô ấy lại thấy cảnh
tượng đó trong bệnh viện, nếu anh trai
thực sự thích Hạ Nhược Vũ, anh sẽ
không để cô xuất hiện ở chỗ của Hàn
Công Danh, để cho Hạ Nhược Vũ
không có lý do thân thiết với Hàn Công
Danh.
Như vậy, hai người bọn họ sẽ
không có nhiều cơ hội tiếp xúc đúng
không?
Nghĩ đến quá khứ của Hạ Nhược
Vũ và Hàn Công Danh, Mạc Du Uyên lại
thấy lo lắng, bốn năm đó là một cái hố
sâu không thể vượt qua, không ai có
thể thay thế được vị trí của Hạ Nhược
Vũ trong lòng Hàn Công Danh.
Người ta nói rằng tình yêu trong
thời đi học là trong sáng và khó quên
nhất, có phải Hàn Công Danh cũng
cảm thấy như vậy nên anh ấy mới luôn
nghĩ về Hạ Nhược Vũ không?
“Không được, tuyệt đối không thể
để cho Hạ Nhược Vũ lại đi bệnh viện!”
Mạc Du Uyên nghĩ, cô ấy không để ý có
người đi tới gần mình.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của
Mạc Du Uyên, vị khách cười toe toét,
ngồi xuống đối diện và nhìn cô ấy đầy
thích thú.
“Em họ thân yêu, em đang suy nghĩ
gì vậy, chăm chú quá, anh đi tới cũng
không nhận ra nữa.”
Mạc Du Uyên sửng sốt, vừa định
thần lại thì phát hiện người đàn ông
đang ngồi ở phía đối diện với mình, cô
vỗ ngực bất mãn nói: “Anh họ, anh đi
không phát ra tiếng, làm em sợ chết
khiếp.”
“Là do anh bước đi không có tiếng
động hay là do em đang quá tập trung,
là tên khốn kiếp nào, em nói cho anh
để anh giúp em dạy dỗ anh ta nào”
Tô Thành là người không đoan
chính, anh ta cậy có quan hệ với nhà
họ Mạc, nên luôn ngang ngạnh ở bên
ngoài, ai khiến anh ta không vui thì anh
ta sẽ dạy dõ, lấy danh nghĩa người nhà
họ Mạc thường xuyên gây chuyện ở
bên ngoài.
Đối với cô em họ xinh đẹp này thì
tự nhiên cũng muốn nịnh hót.
Mạc Du Uyên cong môi khinh
thường nói: “Nói cho anh thì có ích lợi
gì chứ? Anh có thể giúp em sao? Anh
vân nên lo liệu chuyện của chính mình
đi. Nếu như dì mà biết anh…”
“Em họ à, làm ơn nhỏ giọng đi. Nếu
truyền ra ngoài, anh sẽ bị nhốt lại đấy.”
Mặc dù bị nhốt lại là chuyện như
cơm bữa đối với anh ta, nhưng anh ta
không thể chịu đựng được một ngày,
điều này ảnh hưởng đến việc tán gái
của anh ta.
Trong lòng Mạc Du Uyên coi
thường người anh họ này, không quan
tâm đến chuyện làm ăn, suốt ngày hòa
mình cùng một đám người hỗn láo,
toàn ăn nhậu, mại dâm, cờ bạc. Nói
nôm na thì đó là cặn bã của xã hội.
Nhưng ai bảo anh ta lại là anh họ
của cô ấy chứ, tuy cô ấy và đồ cặn bã
này từ nhỏ đã không có gì để nói, trên
cơ bản cô nói gì thì anh ta sẽ hài lòng
cái đó.
“Biết sợ thì anh đừng làm to bụng
người khác, anh đã hại nhiều phụ nữ
rồi, còn không biết lo liệu đi”
“Em họ không thể nói điều này. Ai
bảo những người phụ nữ đó nghĩ rằng
họ có thể trở thành phượng hoàng nếu
như mang thai đứa con của anh chứ?
Đàn ông vẫn thích chơi thế giới.”
Tô Thành thờ ơ cười.
Đối với anh ta dường như giết một
đứa trẻ đơn giản giống như ăn thịt.
Đơn giản chính là cặn bã từ trong
xương.
Mạc Du Uyên không thích nghe
điều này: “Anh họ, em cũng là phụ nữ,
OK?”
“Những người phụ nữ đó sao có
thể so sánh với cô em họ xinh đẹp của
anh đây, bọn họ không đáng để xách
giày cho em”
Nếu không phải có quan hệ huyết
thống, trong lòng Tô Thành đã muốn
cô ấy từ lâu.
Về phần đạo lý khiến anh ta bế tắc,
chỉ cần anh ta cảm thấy tốt là được.
Đột nhiên, Tô Thành bí ẩn đến gần
cô ấy và nói: ‘Em họ, anh họ có ở nhà
không?”
“Sao, vừa rồi anh không có dũng
khí, bây giờ lại sợ anh ấy à” Mạc Du
Uyên lúc này không muốn nhắc đến
tên Mạc Du Hải.