Mạc Du Hải lúc mình tránh khỏi, đạn bắn ra trúng vào vị trí vừa nảy ánh lửa sáng như hoa sáng rực lên, tốc độ nhanh ánh sáng lướt qua nổ súng lại về phía Hàn Công Danh.
Hàn Công Danh vội vàng trốn lại vào trong góc, đây là lần giao đấu đầu tiên của hai người, ai cũng không chiếm được lợi ích nhiều hơn cả.
Ánh mắt của Hàn Công Danh càng trở nên sắc đỏ hơn, Mạc Du Hải đứng ở trước mặt nhưng anh ta lại không có cách nào giết được, điều này khiến cho anh ta cảm giác vô cùng bực bội.
Mạc Du Hải thì mỉm cười, đối với Hàn Công Danh dường như anh hiểu rất rõ, lúc Hàn Công Danh càng tỉnh táo sẽ là người khó đối phó nhất, những nhược điểm của anh ta là dễ nôn nóng nên sẽ ảnh hưởng tới phán đoán cơ bản của anh ta,
“Mạc Du Hải, anh muốn làm con rùa đen rụt đầu hay gì?”
Anh ta dưới sự trợ giúp của súng ống nên coi như chiếm ưu thế nhưng từ đầu tới cuối lại không khóa chặt được Mạc Du Hải, khiến anh ta càng gấp gáp và bất an, theo thời gian trôi qua thì kết cục càng ngày càng bất lợi với anh ta.
Mạc Du Hải hờ hững trả lời: “Tôi có rất nhiều thời gian có thể chơi cùng anh, nhưng cảnh sát sẽ tới rất nhanh, khi đó cơ hội bỏ trốn anh cũng không còn nữa đâu.”
Con người của Hàn Công Danh co rụt lại, Mạc Du Hải đem tới cho anh ta áp lực vô cùng lớn, không giải quyết sớm Mạc Du Hải thì đối với anh ta càng không có lợi gì.
Mạc Du Hải nói tiếp: “Cho dù anh có thể chạy trốn, anh cảm thấy những người kia sẽ bỏ qua cho anh sau, thuận theo manh mối tra ra được anh, vậy cũng sẽ nhanh chóng tra ra thân phận của anh, anh cũng trốn không thoát vận mệnh bị người diệt khẩu đầu”
Hàn Công Danh lạnh lùng nói: “Không cần anh lo cho tôi đâu, theo tôi thì anh nên tự lo cho hoàn cảnh của chính mình thì hơn, súng của tôi có tầm ngắm xa hơn của anh rất nhiều, anh không phải là đối thủ của tôi đâu”.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt của Hàn Công Danh lại không chừng động, bởi vì Mạc Du Hải không phải là không có lý lẽ vì không ai có thể vĩnh viễn làm chuyện gì cũng được.
Mạc Du Hải biết Hàn Công Danh đang rất hoảng loạn, ngay lúc anh ta lo lắng sợ sệt như vậy, hô hấp, nhịp tim đều sẽ tăng tốc độ, ảnh hưởng tới độ chính xác của việc ngắm bắn rất cao.
“Tôi cho anh một cơ hội, chỉ có một cơ hội lần này, nếu như anh có thể chạy thoát thì tôi sẽ không đuổi bắt anh nữa, thế nào?
Anh là cố ý nói như vậy, với sự hiểu của biết của anh với Hàn Công Danh thì anh ta là người rất tự kiêu, sau khi bị Mạc Du Hải chê cười thì tâm tư sẽ càng động mạnh hơn.
Quả nhiên Hàn Công Danh biểu hiện ra vô cùng tức giận, trong mắt tràn ngập tơ máu, khàn giọng gầm lên: “Mạc Du Hải, anh cho rằng mình là ai, Hàn Công Danh tôi không cần anh cho mình cơ hội như này”
Anh ta tức giận lao ra từ một chỗ vắng, liên tục nổ súng về hướng của Mạc Du Hải, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp gì lớn đối với Mạc Du Hải.
Mạc Du Hải tỉnh táo nghe tiếng súng, trong lòng tính toán một chút về số lượng đạn, súng ngắm của Hàn Công Danh chỉ có mười hai viên đạn, lúc này đã bắn liên tiếp các phát đạn, hơn nữa còn bởi vì cảm xúc quá kích động nên tay của Hàn Công Danh không nhịn được run rẩy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ bay của viên đạn. Từ phía sau thùng chứa hàng hóa đi ra, anh ta đưa tay cầm súng lên chĩa về phía Hàn Công Danh, hờ hững nói:
“Anh quá vọng động rồi, chiến thắng tôi quan trọng tới vậy sao?”
Hàn Công Danh cũng nhận ra mình bị lừa, mắt lạnh nhìn về phía Mạc Du Hải, lạnh lùng lên tiếng: “Đúng, bởi vì tôi muốn chứng minh, vì Nhược Vũ tôi có thể không tiếc bất cứ giá nào”
Ánh mắt của Mạc Du Hải trở nên thâm sâu khó đoán hơn: “Ừm, anh đã chứng minh được, nhưng kết quả hình như không tốt đẹp lắm so với tưởng tượng của anh đúng không.
Hàn Công Danh cười lạnh: “Hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng, mặc dù tôi thua nhưng tôi chưa từng hối hận, mà tôi cũng sẽ không cúi đầu trước anh”
Mạc Du Hải hờ hững nói: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ nhận cái cúi đầu của anh, tôi hiểu rõ anh, cho dù bị tôi bắt được anh cũng không biết nói cái gì đâu”
Hàn Công Danh cười ha ha: “Mạc Du Hải, anh đừng tưởng rằng mình hiểu rõ tôi, anh vẫn tính sai một chuyện đấy thôi, tôi cũng sẽ không bị anh bắt được.”
Lời nói còn chưa dứt, Hàn Công Danh đã phóng xuống biển, Mạc Du Hải hơi cau mày, chặn giết Hàn Công Danh thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu giờ phút này mà nổ súng thì chẳng khác nào thay người trong tội giết người diệt khẩu.
Hơi do dự một chút, Mạc Du Hải buông sủng xuống nhìn Hàn Công Danh. nhảy vào biển, anh ta rất chắc chắn, một ngày nào đó Hàn Công Danh sẽ quay đầu về.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía xa, Mạc Du Hải nhìn những tiểu lâu la đang giãy giụa trên mặt đất, biết là cũng không hỏi được gì từ trong miệng họ nên quay đầu rời đi.
Hàn Công Danh chìm xuống dưới biến, bơi ra rất xa mới từ từ lộ mặt lên mặt nước, lần giao đấu này anh ta thua, thua triệt để, cũng khiến lòng tự trọng của anh ta bị đả kích nghiêm trọng, nhưng mà anh ta chỉ cần Lục Hằng còn sống như vậy thì cơ hội vẫn còn. Lẻn về tập đoàn Lục thị, đã là rạng sáng, cả người Hàn Công Danh đều đầy nước đọng, có vẻ hơi thảm hại, lúc này chắc hẳn Lục Hằng vẫn còn chờ tin tức của anh ta, cho nên không lo không tìm thấy ông ta.
Bên trong văn phòng Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn, Hàn Công Danh đi vào, quả nhiên Lục Hằng vẫn còn ở đó chờ, nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thì nhanh chóng khôi phục thái độ bình tĩnh lại:
“Sao vậy, Mạc Du Hải cũng đi nữa sao?”
Hàn Công Danh gật đầu: “Giao đấu với anh ta, tôi đã đánh giá thấp anh ta rồi, anh ta thật sự là người có tài”
Lục Hằng đứng dậy, cười nói: “Không sao cả, thất bại chính là chuyện bình thường của nhà binh, tôi sẽ không vì chuyện này mà trách cậu đâu, nhưng có
một vấn đề cần cậu phải chú ý, có phải anh ta đã biết cậu là đối thủ của anh ta rồi không?”
Hàn Công Danh đáp: “Ông yên tâm, cho dù anh ta biết đang đối nghịch với tôi, tôi cũng không nói gì, anh ta sẽ không nghi ngờ tới trên người của ông”
Lục Hằng cười hỏi: “Sao cậu có thể chắc chắn tới vậy? Nếu không may cậu ta thông qua câu truy cứu tới tận quan hệ hợp tác của chúng ta thì không phải tất cả đều bị bại lộ hay sao?”
“Tôi sẽ trốn đi, chờ sau khi tin đồn tan hết tôi sẽ trở về hoạt động lại, chắc chắn với ông Mạc Du Hải sẽ không tra ra được cái gì” Hàn Công Danh cảnh giác nhìn về phía Lục Hằng, ông ta nói như vậy hình như anh ta cảm nhận được có chuyện gì đó khác lạ.
Lục Hằng mỉm cười, dưới đáy mắt là một vòng sát ý: “Không có ý gì cả, ngài Hàn Công Danh à, tôi chỉ tin tưởng một loại người đó chính là người chết sẽ không nói ra bí mật cho nên phải xin lỗi cậu rồi”
Hàn Công Danh nhanh chóng rút súng ra, tay cầm súng lục giơ thẳng về phía Lục Hãng: “Tôi biết ông muốn giết tôi diệt khẩu, sao tôi lại không làm ra chút chuẩn bị gì được chứ?”
Lục Hằng đang đối mặt với họng súng nhưng cũng không lộ ra vẻ gì là bối rối, cười nói: “Cậu Hàn Công Danh này, nếu như tôi mà là cậu, căn bản tôi sẽ không trở về, bởi vì hợp tác với tôi nhất định phải chuẩn bị sẵn kết cục hi sinh”
Hàn Công Danh từ từ lùi về phía sau: “Tôi chỉ cần an toàn rời khỏi nơi này, sẽ không lấy mạng của ông, hy vọng tổng giám đốc Hằng có thể phối hợp một chút.”
Lục Hằng thở dài một tiếng: “Cậu là một nhân tài, đáng tiếc quá, vì chuyện lớn nên không thể không cho cậu rời đi trước.”
Không đợi Hàn Công Danh trả lời, liền nghe thấy tiếng tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua ngực trái của Hàn Công Danh, ánh mắt của Hàn Công Danh dần không còn tiêu cự, anh ta trực tiếp ngã sụp xuống dưới.
Từ bên trong cửa ngầm xuất hiện một người mặc áo đen, trước họng súng đang có khói bốc lên.
“Đại ca, tôi ném tên này xuống biển nha, Mạc Du Hải cũng đừng mong tra ra được chúng ta.”
Lục Hằng gật đầu: “Gần đây cậu nhất định phải chú ý một chút, đừng có bất kỳ hành động nào khác, tôi cảm giác Mạc Du Hải đã tiếp cận được chuyện gì của chúng ta rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt đầu, nên làm việc cho sạch sẽ một chút.”