Hạ Nhược Vũ biết tính cách sạch sẽ của Mạc Du Hải, cô lo lắng anh sẽ không vui, kết quả là do cô nghĩ nhiều, anh chỉ nhìn qua một lượt, không nói gì mà cứ thế bước về phía cô.
“Kết thúc rồi?” Giọng nói lành lạnh của người đàn ông vang lên.
Hạ Nhược Vũ gật đầu nói: “Vâng” Nghe thấy giọng nói buồn buồn của cô, Mạc Du Hải không cần nghĩ cũng biết rõ suy nghĩ của cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, hai người trao đổi ánh mắt giữa không trung, không đến một giây sau, mỗi người lại dịch chuyển ánh mắt sang hướng khác.
“Nếu như em muốn, anh có thể giúp đỡ bọn họ.” “Thật sao?!” Hạ Nhược Vũ đột ngột ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo sự kích động không nói lên lời.
Chỉ cần Mạc Du Hải mở lời thì nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ.
“Ừ, cứ đi về trước đã, chuyện này để sau rồi nói tiếp” Hạ Nhược Vũ nghe thấy giọng nói của anh có chút mệt mỏi, nghĩ đến việc anh vừa mới đi khám bệnh ở tỉnh khác về, sau đó lại cực khổ đến đây đón cô, không cần biết có phải do Phượng Cửu nói với Mạc Du Hải hay không, trong lòng cô đã chấp nhận tình yêu của anh, giọng nói cũng trở lên ngoan ngoãn hơn nhiều: “Vâng” Dường như cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đợi em một chút.” Cô quên mất không nói cho bọn họ biết: “Phong Ngữ Hiên, tôi…” Hạ Nhược Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Phong Ngữ Hiên đã mỉm cười nói: “Không sao, chị về trước đi, đi đường cẩn thận” “Ừ, các cậu cũng thế” Hạ Nhược Vũ lịch sự gật đầu, sau đó đi theo Hạ Nhược Vũ lên xe.
Phượng Cửu cũng đã ngồi lên ghế bên cạnh ghế lái.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất †rong màn đêm vô tận.
Tiểu Kiều sắp xếp cho các học sinh lên xe, sau đó dặn dò lái xe đưa các em học sinh về trường, rồi mới bước đến bên cạnh Phong Ngữ Hiên, cùng anh ta nhìn về phía màn đêm đen kịt.
“Phong Ngữ Hiên, tại sao anh lại quan đêm đến người con gái đó đến vậy?” “Đây không phải điều cô nên hỏi, Tiểu Kiều” Phong Ngữ Hiên thu hồi ánh mắt, gương mặt lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu chủ nói rất đúng, Tiểu Kiểu nguyện làm tất cả vì cậu chủ” Tiểu Kiểu ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Phong Ngữ Hiên khẽ lẩm bẩm lại lời của cô ta: “Chuyện gì cũng sẵn lòng đúng không?” “Vâng, cậu chủ Hiên” Tiểu Kiều kính cẩn nói.
Phong Ngữ Hiên bật cười, một nụ cười quỷ dị mà bí ẩn: “Vậy thì cô đi dụ dỗ người đàn ông đó đi” “Vâng, cậu chủ” Tiểu Kiều cúi thấp đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, dường như những gì Phong Ngữ Hiên nói chỉ là một chuyện rất bình thường mà thôi.
Chỉ cần là điều cậu chủ Hiên muốn, cho dù là tính mạng của cô ta cũng không thành vấn đề, huống chi là chút chuyện nhỏ này, chỉ cần cậu chủ Hiên nhớ đến cô ta là được.
“Cô gái ngoan, tôi nên thưởng cho cô thế nào đây?” Phong Ngữ Hiên vuốt ve bờ vai mềm mại của cô ta, trong mắt tràn đầy ám muội.
Tiểu Kiều nhìn anh ta một cái, sau đó xấu hổ cúi thấp đầu.
Về đến cao ốc.
Hạ Nhược Vũ đi theo sau Mạc Du Hải không rời nửa bước, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng huyên thuyên hỏi: “Mạc Du Hải, những gì anh vừa nói là thật sao?” “Anh thực sự đồng ý giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi đó sao?” “Anh mau nói cho em biết đi” Nghĩ đến việc có thể giúp đỡ những đứa bé đáng thương đó, Hạ Nhược Vũ quên luôn việc hỏi anh làm sao biết được chuyện cô ở đó mà đến đón.
Người đàn ông thong thả kéo cà vạt xuống, khóe mắt quét qua biểu cảm hưng phấn đến mức kích động của cô, trong mắt anh phảng phất như có ánh sao lấp lánh, nói: “Ngày mai anh sẽ bảo thư ký của Thịnh Hoa đến tận nơi thăm dò xem sao” “Tại sao lại phải đến tận nơi thăm dò?” Hạ Nhược Vũ ngạc nhiên hỏi.
Mạc Du Hải đột nhiên dừng lại, Hạ Nhược Vũ suýt chút nữa thì đâm vào anh, cũng may cô phản ứng nhanh, người cô theo quán tính nghiêng về phía trước, hai tay không ngừng lung lắc như vịt mới giữ được thăng bằng, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
Cô bất mã nhăn mũi: “Sao đột nhiên lại dừng lại?” “Dự án rừng ngập mặn nằm ở đó” Mạc Du Hải cũng không giấu diếm cô.
Hạng mục rừng ngập mặn? Sao lại thấy quen tai như vậy, dường như cô đã nghe thấy ở đâu đó, Hạ Nhược Vũ nghĩ một lúc, hai mắt bất giác mở to: “Chỗ anh nói có phải là nơi Trịnh Hùng nhìn trúng?” Mạc Du Hải ừ một tiếng rồi nói: “Anh ta cũng có chút hiểu biết đấy” Chỉ là không có đủ bản lĩnh, hắn ta quá tham lam, lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voil Nhắc đến Trịnh Hùng, Hạ Nhược Vũ vẫn có chút tò mò: “Hiện giờ anh ta sao rồi? Không phải vẫn đang ở trong trại giam chứ?” Cô nghe nói Trịnh Hùng là con lai người da đen, trong nhà có lẽ cũng có chút địa vị, muốn ra khỏi nơi đó có lẽ không khó.
“Ừ, anh ta ra ngoài rồi” Mạc Du Hải vô cùng điềm tĩnh nói: “Bị đưa đến nhà giam rồi” “..
Anh dừng lại một chút, rồi nói: “Dùng súng tấn công cảnh sát, bị kết án ba mươi năm” Ba mươi năm, khi được thả ra thì đã sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi! Hạ Nhược Vũ âm thầm chép miệng, chọc vào ai thì chọc cũng không được chọc vào người lòng dạ hẹp hòi như Mạc Du Hải.
“Sao anh ta lại tấn công cảnh sát?” “Phản kháng lại khi bị bắt giữ, không phải là tấn công cảnh sát” Đương nhiên, chỉ cần anh muốn, sắp đặt một tội danh chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là liên quan đến nội tình bên trong chuyện này, anh không muốn nói nhiều cho cô biết.
Hạ Nhược Vũ cũng không hỏi nhiều, vô cùng ngạc nhiên nói: “Anh ta quả thật rất ngoan cố” Vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn ta không ra ngoài thì sẽ không có ai đến gây phiền phức cho nhà họ Hạ nữa.
“Chờ chút, em muốn hỏi không phải chuyện này” Đột nhiên nói sang chuyện khác, làm cô thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng cần hỏi: “Khu đất hoang đó phải bị phá bỏ và xây dựng tòa nhà, vậy thì cô nhi viện phải làm thế nào?” “Vốn dĩ là bản quy hoạch trên giấy tờ” Mạc Du Hải nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cảm thấy có chút buồn cười: “Nhưng mà vẫn có thể khoanh vùng ra” “Tức là, cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ?” Ánh mắt Hạ Nhược Vũ phát sáng.
Nhưng Mạc Du Hải lại nói: “Vẫn sẽ bị phá bỏ” “Vậy ý anh là sao, lúc thì giúp đỡ, lúc sau lại nói muốn phá bỏ?” Hạ Nhược Vũ vô cùng lo lắng, người đàn ông này sao có thể nói lời không giữ lời như thế.