Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhược Vũ không nói lời nào

nhìn đại sảnh đông đúc trước mặt.

Không sai, chỉ vì một câu nói của

cô mà ba cô đã ném cô đến buổi tiệc

thương nghiệp tối nay.

Mỹ kỳ danh viết(*) là để cô quen

biết thêm nhiều người, mà trên thực tế

là muốn vứt cô vào đây để làm quen

với nhiều động vật giống đực hơn, đã

sớm biết rõ mong ước được gả con gái

đi của ông ấy.

(*) Tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho

một hành động nào đó, để che giấu

mục đích thật sự.

Nhưng trên đầu của cô vẫn còn

mang tấm bảng “đã kết hôn”.

“Phượng Cửu, tôi có thể đi trước

được không”

Tàn nhẫn nhất là ba cô còn đưa

Phượng Cửu đến để giám sát cô.

“Không thể” Phượng Cửu mặt

không cảm xúc đáp.

Nhìn dòng người chen chúc xô đẩy,

ánh đèn giao thoa trong buổi tiệc, Hạ

Nhược Vũ bày ra một gương mặt

không có chút hứng thú nào, loại tiệc

tùng như thế này cô thật đã tham gia

đến chán ngấy rồi, không hề có một

chút ý nghĩa gì, chẳng qua chính là nhà

giàu phất lên muốn soát độ tồn tại mà

thôi.

Chỉ tiền để tổ chức một buổi tiệc

rượu khổng lồ miễn phí ăn, uống và vui

chơi.

Những người đàn ông tự cao tự

đại đó luôn vui vẻ tham dự, đơn giản là

trong bữa tiệc làm quen vài người phụ


nữ, ngày hôm sau còn có thể khoe

khoang với đám bạn bè một phen.

Hừ, đàn ông đều không phải thứ

tốt lành gì.

Cô cực kỳ nhàm chán nhìn quanh

hội trường, đột nhiên ánh mắt dừng lại,

trong mắt loé lên một tia không dám

tin, đợi đi tới xem thì thấy bóng dáng ấy

đã biến mất bên ngoài hành lang.

“Làm sao thế” Phượng Cửu nhạy

bén phát hiện ra được sự ngạc nhiên

trong mắt cô.

Hạ Nhược Vũ ngây người vài giây,

trở lại bình thường, lắc đầu nhẹ giọng

nói: “Không có gì.”

Có thể là do bản thân cô đã nhìn

lầm rồi, làm sao có thể nhìn thấy bóng

dáng của Linh Linh được chứ?

Thấy cô không muốn nói thêm,

Phượng Cửu cũng không tiếp tục hỏi,

chỉ là trong vô hình tăng cường cảnh

giác.

Thời gian sau đó Hạ Nhược Vũ

luôn trong trạng thái có tâm sự nặng

nề, ngay cả ngoài cửa truyền đến âm

thanh náo động cũng không có phản

ứng lại.

“Ôi trời ơi, người của nhà họ Mạc

vậy mà cũng tới:

“Có gì kỳ lạ đâu, đối tác của bữa

tiệc lần này là người của nhà họ Tô,

quan hệ giữa hai người là họ hàng vậy

nên không phải rất bình thường sao.”

“Người đứng bên cạnh Tô Thành

không phải là cô hai của nhà họ Mạc

sao?”

Mạc Du Uyên đã sớm quen với việc

được mọi người chú ý đến, cho nên

cũng không quan tâm lắm đến ánh

mắt của người khác, ánh mắt quan sát

xung quanh, rất nhanh đã khóa chặt

trên một người phụ nữ vẫn đang còn

đứng ngẩn ngơ, khóe miệng khẽ nhếch

lên.

Thiên đường có lối cô không đi, địa

ngục không lối thì cô cứ muốn đâm



đầu vào, đáng đời hôm nay cô gặp xui

xẻo.

“Anh họ, nhìn thấy người phụ nữ đó

rồi chứ”

Cô ta dùng cằm hất về hướng Hạ

Nhược Vũ, nói với giọng điệu mà chỉ đủ

cho hai người có thể nghe thấy.

Theo ánh mắt Tô Thành nhìn thấy

người phụ nữ vẫn chưa phục hồi tinh

thần, mắt sáng rực hẳn lên, mái tóc dài

đến eo của người phụ nữ tùy ý buông

xoã trước ngực, chiếc váy dạ hội màu

đen bó sát tôn lên dáng người hoàn mỹ

của cô, dưới ánh đèn làn da cô trắng

sáng đến mức lấp la lấp lánh.

Đôi mắt linh hoạt ngấn nước long

lanh như quả hạnh, chỉ là đứng tại chỗ

cũng tự nhiên trở thành phong cảnh.

Lầm bầm nói: “Thảo nào anh họ lại

thích như thế”

Hắn nhìn đều cảm thấy ham muốn

khó dập tắt được.

Mặc dù ý định ban đầu của Mạc

Du Uyên là làm cho Tô Thành có hứng

thú với Hạ Nhược Vũ, nhưng khi thật sự

thấy Tô Thành nhìn Hạ Nhược Vũ đến

chảy nước miếng, trong lòng cô ta lại

có chút không sảng khoái.

Ánh mắt của mấy tên đàn ông đó

có phải là có vấn đề gì hay không, tại

sao đều thích thứ đồ sao chổi như Hạ

Nhược Vũ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, thuận

tiện cho cô ta làm việc.

“Đi thôi, em đưa anh đi làm quen

một chút” Nụ cười trên khóe miệng

của Mạc Du Uyên mang theo một tia

ác ý. Trong lòng của Tô

Thành đã gấp không chờ nổi nữa, vội vàng gật đầu:

“Được thôi, bây giờ anh sẽ qua đó.”

Hạ Nhược Vũ còn đang suy nghĩ về

chuyện của Minh Thư, thì bỗng nhiên

cảm nhận được một ánh mắt ác ý

đang nhằm vào mình, vừa ngẩng đầu

liền nhìn thấy Mạc Du Uyên đang dẫn

theo một người đàn ông gầy gò đi đến,

ánh mắt người đàn ông nhìn cô làm

cho cô vô cùng khó chịu.

Không đợi cô bước đi, Phượng Cửu

đã đứng trước mặt cô, ngăn lại ánh

mắt càn rỡ của người đàn ông kia.

“Hạ Nhược Vũ, thật là trùng hợp

không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này, có

phải chúng ta rất có duyên hay không”

Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn thấy

Phượng Cửu vẫn không có biểu cảm gì,

bình tĩnh nói.

Tô Thành không thể cùng lúc

thưởng thức được nhiều như vậy, một

người là tiên nữ thuần khiết không tì

vết, một người là nữ thần lạnh lùng

nóng bỏng, nếu như cả hai có thể cùng

nhau hầu hạ hắn, vậy nhất định sẽ

sướng như lên trời. “Ý cô nói là nghiệt

duyên sao?” Hạ Nhược Vũ lạnh lùng đáp lại.

Trong lòng Mạc Du Uyên đã có ý

kiến với cô, cho dù cô có làm gì đi nữa

thì cũng không có cách nào thay đổi

được thành kiến của Mạc Du Uyên đối

với cô, dứt khoát như vậy cô cũng nhẹ

nhõm, không phải kiêng nể nhiều.

“Hạ Nhược Vũ đừng có cho mặt

mũi mà không muốn” Dù sao Mạc Du

Uyên cũng còn trẻ, không có một phần

trầm ổn như Lục Khánh Huyền, trong

chốc lát đã bộc lộ bản tính của mình.

Mà Tô Thành thì lão luyện hơn

nhiều, vành mắt xoay tròn giảo hoạt,

cười ha ha hoà giải: “Em họ em cần gì

phải tức giận như vậy, dù sao thì cô

Nhược Vũ cũng là bạn của anh họ

không phải sao?”

Nói xong như có thâm ý mà nói với

Hạ Nhược Vũ: “Cô nói đúng không cô



Nhược Vũ?”

“Anh là ai?” Hạ Nhược Vũ không hề

thừa nhận, vừa nhìn đã biết hắn ta là

tên bại hoại của giới nhà giàu mới nổi,

cô không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì,

cũng không nghĩ lăn lộn trong cái giới

này.

Sắc mặt của Tô Thành trở nên

cứng đờ, nói thế nào đi nữa thì ở thành

phố Đà Nẵng hắn cũng được tính là

một nhân vật có tiếng tăm, thế mà Hạ

Nhược Vũ chưa nghe qua tên tuổi của

hắn, nghĩ đến quan hệ với Mạc Du Hải,

hắn lần nữa nhịn xuống.

Nhưng trong lòng lại bốc lên ngọn

lửa tức giận, người phụ nữ khốn nạn

này đừng tưởng được Mạc Du Hải

chống lưng thì có thể không thèm để ý

đến tôi.

Từ nhỏ đã bị Mạc Du Hải dẫm đạp

dưới chân, lúc nhìn thấy Hạ Nhược Vũ

có chút gì đó từ đáy lòng tuôn trào ra.

Chỉ cần ngủ với nữ nhân của Mạc

Du Hải, có phải sẽ đồng nghĩa với việc

thắng nó một lần hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Thành

không khỏi cao hứng hẳn lên.

“Cô Nhược Vũ, tôi là Tô Thành, anh

họ của Du Uyên, và cũng là một trong

những người tổ chức bữa tiệc lần này”

Khuôn mặt Tô Thành đắc ý chờ đợi

Hạ Nhược Vũ đến nịnh nọt lấy lòng, mà

đợi rồi lại đợi, vẫn không đợi được âm

thanh kinh ngạc cùng sùng bái của

người phụ nữ.

Còn nghe thấy hai người phụ nữ đó

thảo luận ăn cái gì xem như bên cạnh

không có người.

“Phượng Cửu, chúng ta đi qua bên

đó xem thử đi, cái bánh pudding đó

nhìn có vẻ rất ngon”

“Ừm”

“Bánh mousse kia hình như cũng

không tồi, tôi đều muốn ăn”

“Ừm”

Đây là lần đầu tiên có người không

nể mặt Tô Thành, còn là ở nơi đông

người như vậy, sau này làm sao anh ta

còn dám lăn lộn trong giới này nữa?

Lúc đến còn thề thốt bảo đảm với em

họ, chắc chắn sẽ tóm được người phụ

nữ này.

“Đừng nghĩ cứ thế mà rời đi” Hắn

nghĩ cũng không thèm nghĩ, giống như

trước giờ vẫn hay làm thô bạo nắm lấy

cánh tay mảnh mai của người phụ nữ.

Mạc Du Uyên ở bên cạnh nhìn thấy

liền vui sướng trên nỗi đau của người

khác.

Đáng tiếc là vẫn chưa nhìn thấy Hạ

Nhược Vũ gặp xui xẻo, thì đã nghe

tiếng la hét như heo bị thiến của Tô

Thành vang lên: “A… Tay của tôi sắp

gấy rồi, mau, mau buông ra.”

Thì ra ngay lúc Tô Thành duỗi tay

ra, Phượng Cửu đã kịp thời phản ứng,

thuận thế đem cổ tay của hắn vặn vào

trong lòng bàn tay, thuận thế bẻ xuống,

Tô Thành lập tức mất đi sức chiến đấu.

Tô Thành không ngờ người phụ nữ

xinh đẹp lạnh lùng ở bên cạnh Hạ

Nhược Vũ lại có thân thủ nhanh nhẹn

như vậy, nếu là một người phụ nữ bình

thường, hắn đã dễ dàng thoát ra,

nhưng tay của một người đàn ông cao

†o như hắn lại bị một người phụ nữ có

vẻ yếu ớt nắm lấy, dù hắn có dùng sức

như thế nào đi nữa thì cũng không thể

vùng vẫy ra được.


Người phụ nữ này quả thật là có


sức mạnh phi thường mài!


“Mau, mau buông tôi ra, tay tôi sắp


gấy rồi, em họ mau đến cứu anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK