Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, nhưng cô Khánh Huyền sẽ không may mắn được như tôi đâu. Cho dù có nỗ lực đến mấy thì cũng phí công vô ích mà thôi” Hạ Nhược Vũ khẽ mỉm cười với cô ta.

Bây giờ Lục Khánh Huyền không cười nổi nữa: ‘Mấy ngày không gặp cô Nhược Vũ.

Thật sự khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác rồi” “Cũng đúng, quả thực là cô nên sợ hãi, bởi vì tôi cũng không phải một bông hoa trắng để mặc cho cô vo tròn trong bàn tay” Sau khi trông thấy rốt cuộc cô ta cũng không còn giả bộ tươi cười được nữa, Hạ Nhược Vũ lên tiếng Lục Khánh Huyền thay đối một tư thế ngồi, sống lưng thẳng tắp. Vừa nhìn đã biết bộ đồ đó có giá trị không thấp, nhưng lại được phối rất phù hợp với đúng nơi mà nó nên xuất hiện, không đột ngột cũng không khoa trương.

Không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ trước mặt cũng có điểm đáng khen, sau một khoảng thời gian ngắn không gặp, da mặt của cô ta đã trở nên dày hơn rất nhiều.


*Cô Nhược Vũ không cần phải hùng hổ như vậy đâu. Thời thế thay đổi, nói không chừng đến lúc đó có lẽ cô cũng không tốt hơn so với tôi bây giờ đâu” “Không cần cô phải bận tâm đến vấn đề này” Không hiếu tại sao mà khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của Lục Khánh Huyền, trong lòng Hạ Nhược Vũ lại cảm thấy có chút bực bội, cứ như thể Lục Khánh Huyền biết điều gì đó mà cô không biết vậy, hơn nữa có ‘thể vấn đề này rất quan trọng đối với cô.

Dường như Lục Khánh Huyền đã tóm được điểm yếu của Hạ Nhược Vũ, nụ cười trên gương mặt của cô ta càng sâu: “Tôi đã nói rồi, nhất định cô sẽ hối hận khi thích anh ấy. E rằng sau khi cô biết rõ sự thật rồi, có lẽ còn thê thảm hơn cả tôi. Không bãng buông tay sớm hơn đi” “Nói đủ chưa?” Sắc mặt của Hạ Nhược Vũ cũng sa sầm lại, ánh mắt khi nhìn cô ta chứa đựng sự lạnh lùng: “Cô nói nhiều như. vậy, chẳng phải bởi vì hiện tại người mà Mạc Du Hải thích là tôi hay sao, cô cầu mà không được thì cũng không cần phải khiến bản thân khó xử như vậy” “Cô..” Lục Khánh Huyền bị lời nói không khách sáo của cô chọc giận, tựa như nghĩ tới điều gì đó, lửa giận trên mặt cô ta lại được đè nén: “Hạ Nhược Vũ, cô cũng đừng đắc ý, rốt cuộc tôi có đe dọa hay không, cô sẽ biết sớm thôi.” “Khánh Huyền, sao cậu lại ngồi ở đây, bọn mình vẫn đang đi tìm cậu khắp nơi đây này “Còn tưởng rằng cậu đi đâu, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đấy” Một vài giọng nữ trong trẻo chen vào, dường như những ánh mắt rơi trên người Hạ Nhược Vũ còn chứa đựng chút dò xét, khi nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh cô chất đầy túi đồ của những thương hiệu nổi tiếng, ánh mắt của bọn họ càng thêm tò mò Người phụ nữ này có thể mua được nhiều quần áo đắt đỏ như vậy, chắc hẳn hoàn cảnh gia đình cũng không tồi, sao bọn họ chưa từng gặp nhỉ.

Lục Khánh Huyền mỉm cười, cô ta lấy lại vẻ dịu dàng và điềm tĩnh của mình, giọng nói nhỏ nhẹ: ‘Ngại quá, để các cậu phải lo lắng rồi, chỉ là đụng phải một…” Nói đến đây, cô ta chợt dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục cười nói: “Đụng phải một người bạn, nên mới nói chuyện vài câu.” “Bạn của cậu à? Sao chưa từng nghe cậu nói vậy, con gái gia đình nào thế?” Có người tò mò hỏi.

Trong ánh mắt của Hạ Nhược Vũ chứa đựng sự giễu cợt và không thèm để ý, bây giờ Lục Khánh Huyền thực sự khác xưa nhiều rồi, có vẻ như tin đồn là sự thật, Lục Hãng thực sự đối xử với Lục Khánh Huyền như con gái ruột của mình.

Bãng không thì những người phụ nữ này sẽ không thật sự tiếp xúc với một cô tiểu thư giả.

“Bạn của mình thích yên tĩnh nên mình cũng không tiện tiết lộ” Những lời này của Lục Khánh Huyền tựa như đang giải thích thay cho Hạ Nhược Vũ, nhưng nếu người nào.

chú ý lắng nghe thì sẽ hiểu rằng cô ta đang ám chỉ Hạ Nhược Vũ kiêu ngạo, không muốn đế ý đến những người khác.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, có ai còn không hiếu ra được hàm ý trong câu nói đó chứ, thấy Hạ Nhược Vũ là người như vậy, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên vẻ không vui.

“Văn là Khánh Huyền tốt bụng, không giống người nào đó, cho dù gia đình có chút tiền thì cũng không đú nối với đời” “Đúng vậy đó, đúng là tự coi mình là công chúa luôn rồi “Hừ, ngay cả tên cũng không dám nói, có lẽ chỉ là một người không…” Có lẽ câu nói tiếp theo không phù hợp cho lắm, người phụ nữ che khóe miệng cười khẽ một tiếng, lộ ra ánh mắt hiểu rõ tất cả.

Mấy người phụ nữ khác cũng cười khúc khích.

Một người phụ nữ chẳng khác nào năm trăm con vịt, xem như Hạ Nhược Vũ đã thấy được điều này, bản thân cô vẫn chưa lên tiếng nói lời nào mà đám người này đã bày ra một màn kịch đồi bại đạo đức rồi.



Nhưng cô cũng không muốn làm theo nguyện vọng của người phụ nữ đạo đức giả này.

“Thật ngại quá, gia đình tôi cũng chỉ có một công ty nho nhỏ bình thường mà thôi, không thể so sánh với Lục Thị được.” Sau khi mấy người phụ nữ nghe thấy cô nói câu này, ánh mắt của bọn họ càng trở.

nên khinh thường hơn, chỉ có Lục Khánh Huyền biết là Hạ Nhược Vũ còn có chuyện muốn nói, hơn nữa chắc hẳn đó không phải chuyện gì tốt đẹp, ít nhất thì cô ta cũng sẽ không muốn nghe.

“Nhưng mà bạn trai của tôi lại tài giỏi hơn đấy” Hạ Nhược Vũ vừa cười vừa nói.

Mấy người phụ nữ kia vừa nghe thấy câu này thì đều ngừng cười. Có thể người ta có hoàn cảnh gia đình không tốt, nhưng lại tìm được bạn trai có thân phận không tồi. Nhìn thấy người ta ra tay hào phóng mua nhiều quần áo như vậy, bọn họ đều không kiềm chế nổi mà muốn mua, người ta chỉ mua đại nhưng lại là những kiếu dáng mới nhất.

Nói không chừng thật sự có một người bạn trai như vậy “Là ai vậy? Nói nghe một chút xem, có lẽ chúng tôi cũng biết đấy” “Đúng vậy đó, làm nghề gì, phát triển ở đâu” Lục Khánh Huyền đã biết Hạ Nhược Vũ muốn nói cái gì rồi, nhưng đã quá muộn để mở miệng ngăn cô lại, Hạ Nhược Vũ nhìn cô †a với một nụ cười đầy hàm ý: ‘Anh ấy à, chỉ là một bác sĩ phụ khoa mà thôi” Chỉ là một bác sĩ, hay là một bác sĩ chuyên nghiên cứu phụ khoa của phụ nữ thì tài giỏi đến nhường nào cơ chứ, cũng có thể là một kẻ biến thái mà thôi Mấy người phụ nữ vừa nghĩ như vậy, rong lòng không biết là đồng cảm với Hạ Nhược Vũ hay cười trên nỗi đau của người khác.

Ít nhất thì bọn họ cũng biết rằng bạn trai mà Hạ Nhược Vũ tìm được chẳng ra làm sao cả, hơn nữa cũng không thể vượt qua được bọn họ, phụ nữ chính là như vậy đấy.

Không so tiền bạc, thực lực mà là gu, quần áo và đàn ông Hạ Nhược Vũ cũng không cảm thấy khó chịu, cô liếc nhìn vẻ mặt đầy gượng gạo của Lục Khánh Huyền, sau đó cười càng vô tội hơn: “Tên của anh ấy là Mạc Du Hải.” Những người phụ nữ này nhìn về phía Hạ Nhược Vũ với ánh mắt mờ mịt, bọn họ đâu có hỏi tên bạn trai của cô, tại sao cô lại nói với bọn hợ? Nhưng cái tên này thật sự rất quen thuộc, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải Một trong những người phụ nữ đó sửng sốt một chút, sau đó lầm bấm một mình “Mạc Du Hải, chẳng phải là tổng giám đốc.

của Thịnh Hoa sao?” Mấy người khác được cô ta nhắc nhở cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhưng thay vì nói về điều này, cô ta lại quay sang Lục Khánh Huyền và hỏi: “Khánh Huyền, chẳng phải cậu nói rắng bạn trai của cậu là Mạc Du Hải sao?” Ngay khi cô ta vừa nói ra điều này, bầu không khí xung quanh đột nhiên chìm vào sự im lặng chết chóc.

Ngoại trừ Hạ Nhược Vũ vẫn bình thản như trước, tựa như đang chờ đợi Lục Khánh Huyền tự biện minh, cô ta thật sự rất có mặt mũi khi nói như vậy.


Vẻ mặt của mấy người phụ nữ kia khi nhìn Lục Khánh Huyền lộ ra sự biến hóa vi diệu.


Trong lòng Lục Khánh Huyền hận không thể bóp chết Hạ Nhược Vũ, nhưng trên mặt cô ta vẫn bình tĩnh nói: hã Viên, cậu nghe lầm rồi, mình và Du Hải chỉ có quan hệ không ồi, chúng mình quen nhau lâu rồi mà thôi.” “Còn lâu hơn cả cô ta sao?” Nhã Viên liếc nhìn về phía Hạ Nhược Vũ.


Lục Khánh Huyền do dự một lúc rồi gật đầu, không nói gì.


Quả nhiên im lặng là vàng, nếu lúc này Lục Khánh Huyền giải thích thêm thì chắc chắn người khác sẽ nghĩ rằng cô ta là một kẻ khoác lác, nhưng cô ta không nói gì thì rất giống như Hạ Nhược Vũ mới là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK