xe, ánh mắt của anh ta còn có chút mờ
mịt. Cho đến khi chiếc xe bên cạnh gào
thét vượt qua trước mắt mình, một trận
bụi bốc lên cuồn cuộn khiến anh ta bị
sặc mà ho khan thì anh ta mới phản
ứng lại. Đây là bị người ta vứt bỏ rồi.
Anh ta nhịn không được mà rống
giận về phía luông khói bụi kia: “Mạc
Du Hải, xem như cậu lợi hại.”
Lợi dụng xong thì liên vứt đi, có
phải là quá vô tình rôi hay không.
Bỗng nhiên cảm thấy mình thật là
đáng thương, cổ oán khí này đều bị
Kiêu Duy Nam trực tiếp phát tiết lên
người của đám người mốc meo vừa rồi
kia.
Xe rất nhanh đã vững vàng dừng
lại trước một tòa khách sạn xa hoa.
Hạ Nhược Vũ tựa như một con gấu
túi gắt gao dính trên người Mạc Du Hải.
Nếu không phải anh kiêm chế được,
chắc chắn cô có thể mất khống chế
một lần nữa.
“Cậu chủ, phòng đã chuẩn bị xong
rôi, đây là thẻ phòng.” Chú Lý cúi đầu,
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đưa tấm thẻ
phòng tới.
Anh cũng không nói gì mà trực tiếp
cầm lấy thẻ phòng, đưa tay lấy áo
khoác mắc trên ghế tựa khoác lên
người cô, bao bọc cơ thể nhỏ xinh của
cô kín đến mức không một kẽ hở, lúc
này mới bước xuống xe.
Giọng nói của anh khàn khàn lãnh
đạm: “Chú về trước đi”
“Vâng, cậu chủ.” Chú Lý cung kính
lên tiếng trả lời.
Mạc Du Hải trực tiếp ôm người đi
thẳng đến phòng tổng thống ở tầng
cao nhất. Người phụ nữ trong ngực
cho dù là đã được quân áo bao bọc kín
kế nhưng cũng không ngăn được cô
quấy rối. Tay nhỏ bé lôi kéo quân áo
của anh một hồi, trong chốc lát lại
thuận theo khe hở của quân áo mà
luồn vào trong, vuốt ve lung tung.
Sự tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu
ngạo, mấy lần thiếu chút nữa là bị đánh
tan.
Đột nhiên cô gái nhỏ trong ngực nỉ
non một câu, ngón tay mảnh khảnh
nắn lấy một điểm nào đó trên ngực
anh ta, sau đó cúi người dùng cái răng
nhỏ cắn căn.
“Đậu đỏ đậu đỏ, phi phi, không thể
ăn”
Sắc mặt của người đàn ông thay
đổi kịch liệt mấy cái sắc thái, bước
chân vững vàng của anh cũng bắt đầu
trở nên có chút hỗn độn gấp gáp, thật
vất vả mới đến được phòng.
Anh còn chưa kịp buông tay, Hạ
Nhược Vũ đã gấp đến mức không chờ
được nữa mà xốc áo khoác lên, lòng
như lửa đốt mà bắt đầu cởi cúc áo của
anh.
Mạc Du Hải mạnh mẽ bắt lấy cánh
tay nhỏ của cấp bách của cô, con
ngươi u ám lóe ra từng đốm từng đốm
lửa, coi như anh muốn đem cô cắn
nuốt vào bụng mình, cho dù là như thế
thì ngữ điệu nói chuyện của anh ta vẫn
là không nhanh không chậm, chỉ là
giọng nói khàn khàn đã bán đứng cảm xúc chân thật của anh ta.
“Hạ Nhược Vũ, em nhìn tôi đi”
“Không, tôi muốn, cho tôi đi, tôi nóng quá” Hạ Nhược Vũ nức nở nghĩ muốn cởi nút áo của anh ta ra, nhưng người đàn ông này lại nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngước con người mông lung nóng cháy nhìn về phía anh ta.
Biểu tình của người đàn ông vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào con ngươi ướt át của cô, tựa hồ như muốn nhìn thấu cả người cô, giọng nói tối. tăm mang theo một tia mê hoặc, từ từ dụ dỗ mà nói: “Biết tôi là ai hay không?”
Tại thời điểm cấp bách như này, tên đàn ông chết tiệt này còn hỏi cô là ai, cô cũng sắp nổ tung rồi có được không. Giống như Kiều Duy Nam nói vậy, đầu óc của cô vẫn còn rất tỉnh táo,
cũng biết mình đang làm cái gì, nhưng là cô chỉ xấu hổ đối mặt, bắt đầu giả chết.
“Em không nói, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện” Hạ thân của Mạc Du Hải đã trướng đến phát đau rồi nhưng vẫn cố
chấp muốn nghe thấy tên của anh được nói ra từ cái miệng nhỏ nhắn của CÔ.
Bởi vì anh không muốn vào lúc đang làm được một nửa lại nghe thấy tên của một tên đàn ông khác phát ra từ trong miệng của người nào đó, anh chắc chắn sẽ tức giận đến phát điên.
Cỗ lửa dục kia thiêu đốt trong lòng Hạ Nhược Vũ, giống như sóng nhiệt mà không ngừng bốc lên. Trong lòng thẹn thùng muốn chết, nhưng cơ thể đã rất thành thực mà bắt đầu nhũn ra.
Cô nhắm hai mắt lại, tựa như thấy chết không sờn mà kêu: “Mạc Du Hải! Anh là Mạc Du Hải, có thể..”
Cô còn chưa nói hết câu thì môi mỏng của người đàn ông đã quét về phía cô như vũ bão, nuốt trọn những lời còn chưa thốt ra được của cô.
Anh còn gấp gáp hơn cô mà tách răng môi cô ra, bá đạo mà tiến quân thần tốc.
Hạ Nhược Vũ chỉ sửng sốt một giây, sau đó lại càng thêm nhiệt tình đáp lại anh, hút lấy đầu lưỡi của anh, tựa hồ muốn nuốt cả người anh vào.
Hành động của người phụ nữ gấp đến không thể chờ được mà trực tiếp lấy lòng Mạc Du Hải. Một tay anh nâng cái mông vểnh cao của cô lên, một tay còn muốn lôi kéo quần áo của hai người.
Hạ Nhược Vũ muốn hỗ trợ, nhưng cô càng sốt ruột, cúc áo bên trong càng khó cởi hơn, đến cuối cùng cô đều gấp đến sắp khóc mất.
Mạc Du Hải khẽ cười một tiếng, giơ tay dùng một chút lực mà kéo rớt một loạt tất cả các cúc áo, cũng không cởi cho cô mà trực tiếp xé rách áo cô.
Hai người rất nhanh đã lỏa thể, thẳng thắn chân thành mà đối mặt với nhau.
Giống như sự va chạm giữa bằng và lửa, Hạ Nhược Vũ dán vào trong lồng ngực kiên cố của người đàn ông, thoải mái dụi qua dụi lại, giống như làm như vậy thì có thể loáng thoáng làm. dịu đi lửa nóng trong lòng đi một chút.
Mạc Du Hải bởi vì hành động nho nhỏ của cô mà phát điên, da thịt mềm mại của người phụ nữ giống như cây đào mật nhiều nước được ăn no, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, giống như đang không ngừng mời gọi anh ta.
“Nóng, tôi vẫn còn nóng. Huhu, Mạc Du Hải, tôi nóng muốn chết rồi” Hạ Nhược Vũ gặm cắn anh một hồi giống như một con gà mổ thóc, nhưng làm thế nào cũng không thể giảm bớt được khát vọng dưới đáy lòng.
Cô muốn càng nhiều hơn, mà không phải chỉ vỏn vẹn như thế này.
Mạc Du Hải biết cô khó chịu, nhưng mà cơ thể của cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, anh không muốn trực tiếp làm cô bị thương, anh giơ tay ra sờ sờ, khóe miệng cũng từ từ nhếch lên.
Hóa ra vật nhỏ đã gấp như vậy từ sớm rồi.
Anh ta trực tiếp cởi quần tây ra, kéo lấy cô.
Hai người đều cảm thấy thoải mái mà thở dài một hơi, Hạ Nhược Vũ ngừng không đến một giây thì đã bắt đầu tự vặn vẹo vòng eo, khiến cho Mạc Du Hải không biết nên khóc hay nên cười, thật đúng là vật nhỏ nhiệt tình như lửa.
Anh cũng không khách khí nữa.
Ôm người đi thẳng một đường đến bên giường, bắt đầu một hiệp mới.
Nếu là Hạ Nhược Vũ ở lúc bình thường thì chắc chắn sẽ chịu không nổi mà xin tha, nhưng hôm nay cô bị người ta bỏ thuốc, không chỉ không cảm thấy khó chịu mà ngược lại lại hưng phấn phối hợp với động tác ra vào mạnh mẽ của anh ta.
Một đêm này, Hạ Nhược Vũ đều trong quá trình đòi hỏi mà vượt qua, rõ ràng đã mệt đến muốn chết, mí mắt cũng đã không mở ra được nữa, nhưng cơ thể vẫn còn cảm thấy khó chịu, cô lại một lần nữa lôi kéo người đàn ông triền miên không ngớt.
Cho tới lúc bên ngoài cửa sổ hơi hơi lộ ra màu trắng bạc, Hạ Nhược Vũ
mới miễn cưỡng ngừng lại, mà Mạc Du Hải cả đêm mệt nhọc thì trên mặt lại không lộ ra chút mệt mỏi nào.
Một người đàn ông có thể trạng tráng kiện khỏe mạnh mà liên tục làm cả đêm không ngừng nghỉ, thì cũng sẽ có lúc bị ép khô mà thôi.
Hạ Nhược Vũ lẩm bẩm một tiếng, Mạc Du Hải đã trở thành tính phản xạ
mà xoay người đè cô xuống dưới, chuẩn bị một hiện chiến đấu mới.
“Không, không muốn nữa. Tôi, tôi thật sự không muốn nữa” Hạ Nhược Vũ bị dọa run một cái, giọng nói khàn đến không thể khàn hơn nữa.
Tên Mạc Du Hải đây là muốn cái mạng già của cô đúng không.
Nghe thấy giọng nói xin tha của cô, người đàn ông dừng một chút: “Em chắc chắn?”
Hạ Nhược Vũ gật đầu như con gà mổ thóc: “Ừ, tôi chắc chắn”
“Được rồi”
Nghe giọng nói của Mạc Du Hải tựa hồ giống như là có chút đáng tiếc, trong lòng Hạ Nhược Vũ rít gào. Cô thật sự nghi ngờ tên hàng này có phải là người hay không, nửa người dưới rôi.Buồn ngủ quá, vẫn là đi ngủ trước cái đã.Hạ Nhược Vũ đang suy nghĩ, vừa nghiêng đầu là đã bắt đầu ngáy ngủ rồi. Mạc Du Hải nhịn không được mà khẽ cười một tiếng, con ngươi thâm thúy lộ ra vẻ sủng nịch mà chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Anh ôm cô đến phòng tắm, sau khi xong thì lau khô người cho cô rồi đưa đến trên giường.
Chân mày nhíu chặt của người phụ nữ cũng chậm chậm giãn ra, thoải mái ngủ.