“Nhược Vũ, tuy răng tôi rất muốn đồng ý với cô, nhưng hôm nay bọn họ đã chọc giận ngài Mạc đấy” Ý tứ của Trịnh Hùng vô cùng rõ ràng, muốn anh ta thả hai người này ra thì chỉ cần Mặc Du Hải gật đầu là được.
Hạ Nhược Vũ phải làm chuyện đó sao? Cô không muốn nhìn thấy Mặc Du Hải chút nào nhưng vân không được, cô miền cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông với vẻ mặt khó đoán kia, người đàn ông đó cũng nhìn cô, ánh mặt châm chọc.
Cười nhạo cô vì đã chen vào chuyện của người khác sao? Hay anh đang cười nhạo cho răng cô nghĩ răng chỉ cần mở miệng nói là anh sẽ đồng ý? Mặc dù cô chưa mở miệng nói một lời nào cả.
Hạ Nhược Vũ chọn cách im lặng, không phải vì cô không giúp mà vì cô không thế giúp được.
“Còn không dân đi đi, muốn tôi tự mình làm hay sao?” Trịnh Hùng dân mất đi sự kiên nhân.
Hai người đàn ông vạm vỡ nghe vậy không dám chậm trẻ thêm nữa, thô lô cầm cánh tay cô gái kéo xuống lầu, dùng ánh mặt dâm tặc thô lô nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái kia, không nói cũng biết họ đang vô cùng hưng phấn.
Ném ra là điều không thể tránh khỏi, nhưng ném ra như thế này thì hai người đàn ông đó thô lô quá rồi, đương nhiên là họ muốn nhanh chóng được hưởng thụ trước, không thì coi như đã làm trái yêu cầu của ông chủ rồi.
Tiểu Hoa cảm thấy sợ hãi, đều là phụ nữ nên cô ta đã nhìn ra được vị tai †o mặt lớn đó thích là ai rồi, nhưng cö ta không muốn thừa nhận thất bại, bởi vì cô tạ không muốn nhận kết cục như thế này, cả cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại mất.
Không, cô ta không muốn, cô ta thực sự biết sai rồi.
Không biết sức lực từ đâu mà ra, Tiếu Hoa đấy mạnh người đàn ông lực lưỡng bên cạnh ra rồi bò tới chân Hạ Nhược Vũ, dùng hai tay ôm chặt lấy chân cô, nhỏ giọng van xin: “Cầu xin cô, cứu chúng tôi với, tôi biết mình đã sai rồi, tôi thực sự không dám nữa đâu” Người đàn ông vạm vỡ kia thấy con mồi đang giấy dụa, tức giận bước đến, lần này gã không còn kéo cánh tay cô ta nữa mà năm lấy mái tóc dài của cô ta kéo lên, quát măng chửi rủa: “Con điếm như mày, còn dám chạy à, tao chỉ muốn chào hỏi một lúc thôi mà” “Không, tôi không đi, tôi sẽ không đi đâu hết, nếu tôi đi cuộc đời tôi coi như chấm hết, tôi thà chết còn hơn” Tiếu Hoa đau đớn hét lên, nhưng cô vân không chịu buông tay, như thể cuối Hạ Nhược Vũ chính là niềm hy vọng nhỏ bé duy nhất có thể cứu mạng cô ta vậy.
Những người khác không nghí răng cô ta sẽ phản ứng như vậy, không ai có phản ứng gì cả.
Mạc Du Hải thấy Tiểu Hoa bám vào chân Hạ Nhược Vũ, vẻ mặt trở nên u ám hơn, đôi môi mím chặt, ánh mắt Säc như dao.
Thấy vậy, Tỉnh Giang chuẩn bị sẵn sàng lao vào ứng cứu bất cứ lúc nào.
“Nhược Vũ..” Trân Hạ Thu Phương cũng muốn đi lên và giúp đỡ, nhưng nhìn cô gái đang khóc sướt mướt kia cô ấy cảm thấy không đành lòng.
Hạ Nhược Vũ cũng không biết phải làm gì, chỉ là nhìn người phụ nữ đang khóc lóc trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Cô thật sự biết sai rồi chứ?” Mặc dù không biết tại sao cô lại hỏi như vậy trong tình huống này, nhưng Tiểu Hoa vân giữ nguyên ánh như vừa rôi, mạnh mẽ gật đầu: “ Đúng Vậy, tôi sẽ không tái phạm nữa đâu” Cô ta sẽ không tham lam về những thứ không thuộc về mình nữa, sẽ không mơ mộng về giấc mơ chim sẻ hóa phượng hoàng nữa.
Hạ Nhược Vũ nở nụ cười, mọi người nhìn cô cười không hiểu chuyện gì, cô đưa tay cầm lấy chai rượu trên bàn, dùng sức đập mạnh vào đầu người đàn ông kia kêu “choang” một tiếng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, họ nhìn người phụ nữ đang mỉm cười kia không tin vào mặt mình, ánh mặt họ nhìn cô như thể cô là ác quỷ vậy.
“Nghe thấy gì chưa, thả cô ấy ra đi” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn người đàn ông có đôi mät sâu thắm kia nở một nụ cười, sau đó quay sang đối mặt với người đàn ông vạm vỡ trên mặt đây rượu kia, thật là da dày thịt béo, bị cô đánh như vậy mà đến một chút máu cũng không có.
“Hay là anh muốn nếm thêm chai rượu nữa? Chỉ là tôi cũng không chắc lần này sẽ không có máu đâu” Người đàn ông cường tráng ngây người không có phản ứng, anh ta thật sự đã bị người phụ nữ gầy yếu trước mặt đánh cho tơi tả, hơi thở nặng nề chứng tỏ cơn giận của anh ta đã lên đến đỉnh điểm, nhưng vân cố giữ lấy một chút lý trí, bởi vì anh ta hiếu người phụ nữ trước mặt và những người phụ nữ tiếp rượu ngoài kia không hề giống nhau.
Ít nhất thì ông chủ của họ khác với anh ta, vì vậy anh ta quyết định không nói gì thêm, chờ đợi mệnh lệnh từ ông chủ.
Trịnh Hùng chính mắt nhìn thấy cấp dưới của mình bị đánh cho tan nát trước mặt mọi người, cảm thấy nhục nhã như bản thân bị dâm đạp lên vậy: “Hạ Nhược Vũ, cô cho tôi một lời giải thích hợp lý có được không? Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không để yên đâu” Đúng là anh ta thích cô, nhưng chỉ là thích vẻ ngoan ngoãn và nghe lời của cô, nhưng khiến cho anh ta phải xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, từ nay về sau anh ta nhất định sẽ không bỏ qua.
“Muốn tôi giải thích” Hạ Nhược Vũ bĩu môi nhìn về phía Mạc Du Hải: “Hỏi anh ấy đi” Thật ra trong lòng cô đang đánh cược, dù sao thì buổi sáng cô cũng không cho Mạc Du Hải chút mặt mũi nào, cô cũng không có gì để đảm bảo anh sẽ ra mặt vì cô cả.
Trên mặt cồ vân không lộ ra một chút căng thằng nào.
Sau khi mọi người nhìn rõ người mà cô đang chỉ vào, vẻ mặt bọn họ có chút thay đổi, chắc là Hạ Nhược Vũ không quen biết với Mạc Du Hải đâu nhí? Mọi người đều chờ đợi người đàn ông kia mở miệng.
Trong lòng Trịnh Hùng vô cùng căng thắng, Hạ Nhược Vũ và Mạc Du Hải quen biết nhau từ khi nào vậy? Nhưng Mạc Du Hải lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng cùng một chút cưng chiêu mà người khác không thể nhìn ra, thân hình cao lớn của anh bước ra khỏi bóng tối, giống như một vị hoàng đế cao sang bước ra từ trong tường thành, mọi người đều bất giác run lên.
“Miền là em vui vẻ, thì giết anh ta cũng được” Anh đưa cánh tay dài của mình ra, ôm người ta vào lòng, tư thế chiếm đoạt kia đã nói lên tất cả.
Mặc dù trong lòng Tiểu Hoa đã đoán được phần nào, nhưng khi thực sự nhìn thấy, cô ta sững sờ quên cả việc giữ chân của Hạ Nhược Vũ, hay chính xác hơn là người đàn ông đó thật sự quá đáng sợ, khiến bàn tay cô thu lại theo bản năng.
Phải nuông chiều thế nào thì người phụ nữ đó mới dám gây rối như vậy, chỉ vì có anh ở bền.
Tiểu Hoa cười khổ, ngồi dưới đất, cô ta thật là mơ mộng hoang tưởng mà.
Trần Hạ Thu Phương kích động không ngừng vỗ vào cánh tay của Kiều Duy Nam, trời ơi, tổng tài bá đạo như vậy, thảo nào anh được nhiều phụ nữ yêu thích như vậy, nếu chuyện này xảy ra với bản thân cô ấy, đừng nói là lấy thân báo đáp, cô ấy còn nóng lòng muốn được gả cho anh ngay lập tức.
“Thấy gì chưa, thấy gì chưa hả?” “Tôi chỉ cảm thấy cánh tay của tồi sắp gấy luôn rồi đây này” Kiều Duy Nam trợn tròn mät, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng anh ta không ngờ Mạch Du Hải sẽ làm vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trịnh Hùng như bị đánh thẳng vào đầu, hóa ra Hạ Nhược Vũ và Mạc Du Hải lại có quan hệ như thế này, biết rõ anh ta có hứng thú với Hạ Nhược Vũ, mà vân tỏ ra không quen biết, khiến anh ta bị trêu đùa như khỉ vậy.
Đây là vấn đề về danh dự của người đàn ông. Cho dù địa vị của Mạc Du Hải có cao quý hay không, kế cả rồng cũng không được làm loạn trong địa bàn của anh ta.
“Hạ Nhược Vũ, cô dám chơi đùa