Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau đi làm, trong văn

phòng của Hạ Nhược Vũ xuất hiện một

vị khách không mời mà đến.

“Anh tới đây làm gì?”

Sắc mặt Hàn Công Danh tối sầm,

không khỏi đưa tay kéo cô đứng lên,

trên người tỏa ra sự tức giận: “Đi theo

anh”

“Hàn Công Danh, anh bị bệnh à,

mua buông tay ra” Hạ Nhược Vũ lảo

đảo hai bước, lập tức dùng một tay đẩy

bàn tay như gông cùm xiềng xích của

anh ta ra. Nhưng mà người đàn ông

này quyết tâm đưa cô đi.

Cho dù cô có dùng sức thế nào

cũng không thoát nổi, Hạ Nhược Vũ lập

tức lo lắng: “Nếu anh còn không buông,

tôi sẽ gọi người tới, đến lúc đó đừng

trách tôi không giữ thể diện cho anh”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Hàn

Công Danh lại càng khó coi hơn: “Nếu

em không theo anh đi, anh sẽ công bố

quan hệ của em và Mạc Du Hải cho

mọi người biết.”

Hạ Nhược Vũ sững sờ, Hàn Công

Danh liền lập tức lôi người đi, không để

ý ánh mắt nghỉ ngờ của người xung

quanh.

“Giám đốc, giám đốc, cô muốn đi

đâu vậy, cô không sao chứ, có cần tôi

gọi bảo vệ lên không?” An Nguyên thấy


Hạ Nhược Vũ bị động như thế, ngầm

có ý nhắc nhở.

Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua vẻ

mặt lo lắng của cô ấy, lắc đầu nói:

“Không cần, tôi có chút chuyện đi với

anh ta, một lát sẽ trở lại thôi.”

“Được, vậy nếu giám đốc không trở

về sau một tiếng, tôi sẽ báo cảnh sát”

An Nguyên nhìn dáng vẻ hung hăng

của Hàn Công Danh, vẫn lo lắng nói

thêm một câu.

Hạ Nhược Vũ gật đầu, xem như

đồng ý với cô ấy, nói không chừng Hàn

Công Danh sẽ thực sự làm ra chuyện

gì đó.

Hàn Công Danh kéo cô tới một

quán cà phê, chọn một phòng bao lịch

sự, rồi lôi cô lên lầu.

“Anh có thể buông tôi ra rồi” Hạ

Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh ta một

cái, rút tay về.

Cặp mắt đào hoa của Hàn Công

Danh lộ ra vẻ u buồn, tựa như đang

nhìn cô, lại dường như không phải,

người phụ nữ trước mặt đúng là Hạ

Nhược Vũ, nhưng anh ta chưa từng

cảm thấy hai người lại xa lạ như vậy.

“Vì sao, vì sao lại kết hôn với anh

†a?” Từ lúc ở trong phòng làm việc, thái

độ cam chịu của cô đã chứng minh lời

Lục Khánh Huyền nói là đúng.

Hai người bọn họ quả nhiên kết

hôn rồi.

Hạ Nhược Vũ vuốt cổ tay, giọng

điệu lạnh nhạt xa cách: “Vì sao cái gì,

chúng ta còn có quan hệ gì khác à?”

“Nhược Vũ, sao em lại biến thành

như vậy, xa đọa như vậy. Mạc Du Hải



làm dạng người gì, chẳng lẽ trong lòng

em không rõ sao?” Hàn Công Danh

đau lòng nói.

Anh ta vẫn không thể tin được sự

thật này, người phụ nữ mà mình yêu

thương lại kết hôn với người đàn ông

khác, vốn anh ta còn định xử lý nhanh

chóng chuyện với Lâm Minh Thư, sau

đó quay lại giải thích, nhận lỗi với cô.

Bây giờ xem ra đã không còn quan

trọng nữa.

“Tôi xa đọa thì cũng là chuyện của

tôi, nếu như anh muốn nói những lời

này thì tôi nghe đủ rồi, mong anh sau

này đừng tới làm phiền tôi nữa” Đối với

người “bạn trai cũ này, sự kiên nhẫn

của cô đã hết, nhìn thấy anh ta lần nữa,

cô đã không còn chút rung động nào.

Nhưng Hàn Công Danh lại không

nghĩ như vậy: “Hạ Nhược Vũ, em cố ý

trả thù anh đúng không, trả thù vì anh ở

bên người phụ nữ khác, nhưng em

cũng không cần thiết phải kết hôn với

người đàn ông khác chứ.”

“Anh lấy đâu ra sự tự tin như vậy?”

Hạ Nhược Vũ tức giận nói: “Tôi ở với ai

còn cần thông qua anh à? Đừng quên,

anh chính là người khiến bạn thân của

tôi có thai, không phải tôi, cũng không

phải Mạc Du Hải”

“Em còn bảo vệ tên đàn ông đó,

nếu anh ta thực sự yêu em, sao còn để

cho một người phụ nữ khác vào trong

nhà ở, Hạ Nhược Vũ, em tỉnh táo lại đi”

Hàn Công Danh dùng sức lay bờ vai

của cô, muốn khiến cô tỉnh lại khỏi cơn

mộng.

Hạ Nhược Vũ đến ngày, cơ thể yếu

ơt, còn kèm theo đau bụng, có thể đi

một đoạn đường dài với anh ta như vậy

đã là cực hạn rồi, bây giờ còn bị anh ta

lay như vậy, suýt chút nữa thì tan thành

từng mảnh, sắc mặt càng thêm tái

nhọt: “Có phải anh lên cơn điên gì

không, bị hoang tưởng à? Anh cho rằng

nhà anh ở biển à mà quản rộng thế?”

“Anh không đành lòng thấy em bị

lừa” Trong mắt Hàn Công Danh lóe lên

sự đau lòng, xảy ra chuyện kia, anh ta

tự biết không còn mặt mũi nào tìm cô,

nhưng khi nghe nói cô kết hôn với

người đàn ông khác, cuối cùng còn bị

người ta vứt bỏ, đáy lòng anh ta lại dấy

lên tia hi vọng.

Chỉ cần vào lúc này anh ta không

rời không bỏ Hạ Nhược Vũ, trong lòng

cô sẽ cảm kích anh ta, đến lúc đó hai

người sẽ thuận theo lẽ thường mà ở

cùng một chỗ.

“Không cần anh không đành lòng,

tôi vẫn rất tốt.” Hạ Nhược Vũ không

nhịn được hất tay anh ta ra, vịn vào

bàn, ngồi xuống ghế, một tay ôm bụng,

mặt mày nhăn nhó.

Đau bụng quá…

Hàn Công Danh thì vẫn thao thao

bất tuyệt: “Em rất tốt chính là bị anh ta

đùa giỡn rồi vứt bỏ à? Rời bỏ anh ta thì

em sẽ thành phụ nữ đã từng li hôn, nếu



anh ta thật sự quan tâm em, thì sao có

thể đối xử với em như vậy, anh đã sớm

nhìn ra anh ta không phải người tốt gì

rồi”

“Anh ấy không tốt thì cũng tốt hơn

anh” Sáng nay quên ăn cơm, bây giờ

trong dạ dày trống rỗng, lại thêm mất

máu, Hạ Nhược Vũ đã không còn sức

lực cãi cọ với anh ta.

Hàn Công Danh cho rằng cô chột

dạ nên không có sức, trên gương mặt

đẹp trai toát lên vẻ đau lòng: “Nhược

Vũ, anh biết em còn giận, nhưng đứa

trẻ là ngoài ý muốn, anh đã không còn

liên hệ với Lâm Minh Thư, tất cả đều là

cái bây do cô ta thiết kế ra”

“Tôi không có hứng thú nghe anh

nói những chuyện này, chuyện của tôi,

tôi sẽ tự mình xử lý” Hạ Nhược Vũ thấy

choáng váng đầu óc, phía sau bốc lên

từng trận mồ hôi lạnh, ánh mắt cô mờ

mịt chỉ thấy loáng thoáng bờ môi Hàn

Công Danh khế động, bên tai ù đi.

Trong lòng không ngừng nhắc nhở

mình, tuyệt đối không thể ngã xuống

trước mặt người đàn ông này.

Hàn Công Danh cũng phát hiện ra

cô khác thường, vẻ mặt khẩn trương

nói: “Nhược Vũ, em sao thế? Có chỗ

nào không thoải mái à, bây giờ anh dẫn

em đi bệnh viện nhé”

“Không cần” Giọng cô bé như

muỗi, vì sao cô lại đau bụng thế, giống

như ruột thắt lại, quặn đau đến khó

chịu.

Hàn Công Danh thăm dò trán của

cô, trong mắt lóe lên tia kinh hoàng, rất

lạnh, trong mùa hè nóng gắt này, cơ thể

của cô lại như được vừa lấy trong tủ

lạnh ra, cả người lạnh lẽo, môi cũng tái

đi: “Nhược Vũ, đừng sợ, anh đưa em đi

bệnh viện”

Hạ Nhược Vũ đau đến nỗi không

nói lên lời, cho dù có đến ngày cũng

không thể đau như vậy được, cô bất

lực đẩy Hàn Công Danh ra, từ tận đáy

lòng, cô rất ghét sự thân mật của

người đàn ông này.

Cô còn nghĩ, vì sao mình lại xui xẻo

đến vậy?

Hàn Công Danh trực tiếp bế người

lên, không lái xe của mình mà bắt một

chiếc taxi đến bệnh viện.

Y tá thấy tình hình này liền lập tức

đẩy cáng cứu thương tới, sốt ruột nói:

“Mau đặt người lên, cắm bình dưỡng

khí”

Sắc mặt Hạ Nhược Vũ tím lại, nhìn

qua không còn cả sức hô hấp.

“Chuyện gì xảy ra vậy, nhiều người

quây quanh đây thế?” Kiều Duy Nam

vừa hay đi ngang qua, còn chưa thấy

rõ người nằm trong.

Y tá nghe thế, lập tức nói cho anh

ta biết: ‘Bác sĩ Nam, bệnh nhân này có


thể là bị viêm ruột thừa cấp tính, cứ ôm


bụng, đã cho thở khí ô xy rồi”


Nhìn tình hình dường như còn có


bệnh lý khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK