Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôi

Mạc Du Hải nói một chữ trực tiếp giết chết Hạ

Nhược Vũ, nghĩ đến mình ở đồn cảnh sát lâu như.

vậy, mùi khói thuốc bên trong còn có đủ loại mùi

khác nữa, đều ám lên người mình

Anh không nói thì còn tốt, anh vừa nói, cô cũng

cảm thấy cả người mình đều khó chịu. Không quan.

tâm đến anh nữa, vội vàng chạy vào phòng tắm,

đóng cửa sâm một cái, khóa chặt.

‘Thế giới lại yên tính. Hạ Nhược Vũ cúi đầu

ngửi mùi hương trên người mình, mũi cô nhãn lại, thật sự

có mùi rất kỳ quái. Phải nhanh đi tắm thôi

Ngoại trừ cánh tay không được chạm nước,

những nơi khác không có vẩn đề gì, không thể dùng

vòi hoa sen chỉ có thể chọn bồn tầm.

Miễn cưỡng tắm sạch sẽ, rất khó đế mặc quần

áo vào, muốn tìm người đến giúp đỡ, nghĩ đến

người đàn ông bên ngoài kia, thì ngay lập tức bỏ

cuộc.

Mặc xong váy ngủ, trên người lại cháy ra một

lớp mồ hôi, vừa rồi đi tâm bố công rồi.

Mở cửa ra ngoài, một làn gió mát thổi qua, lập

tức mát mẻ,

Hạ Nhược Vũ không có chút cảnh giác nào mà

tiến lại gần, vênh váo mà bước đến bên giường,

nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng Mạc Du


Hải đâu, còn cho rằng anh đi ra ngoài rồi, trên mặt

còn hiện lên một nụ cười

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng;

“Đang tìm ai?”

“Đệt, anh có thể phát ra tiếng động khi đi được.

không vậy” Không như ma vậy, không một tiếng

động, không biết có thể dọa chết người ta sao?

‘©ô ôm ngực lùi lại hai bước, nhìn người đàn

ông cầm ly trong tay, lắc lắc chất lỏng màu đỏ

trong ly, nuốt nước bọt.

‘Đêm rồi còn uống rượu, có phái bị điên không

vậy?

“Nếu như không phải làm gì có lỗi, thì sao phải

giết mình chứ” Mạc Du Hải chế nhạo liếc cô một

cái, dùng môi mỏng nhấp một ngụm rượu.

Hạ Nhược Vũ cứng miệng nói: “Ai bảo anh đột

nhiên xuất hiện sau lưng tôi, là người thì đều sẽ bị

dọa thôi có biết không?”

“Vậy sao, tôi nghĩ rắng người từng vào đồn.

cảnh sát, gan sẽ to hơn chứ” Dáng người cao thẳng.

của anh đứng tựa vào quầy bar, một tay đút túi, tay

kia cầm ly rượu lắc lắc, phản chiếu dưới ánh đèn

ấm áp, gương mặt anh tuấn kia càng thêm bí ẩn và

lạnh lùng

‘Yết hầu cô vô thức chuyến động: “Đó là bọn họ

giở trò trước, cho nên tôi mới ra tay dạy dỗ bọn

chúng một chút”

“Cô có lựa chọn khác tốt hơn” Mạc Du Hải nhíu

mày, đôi mắt sâu không thấy đáy kia có một tia

lạnh lùng

Hạ Nhược Vũ nghe vậy thì thấy kỳ lạ, lựa chọn



tốt hơn, là lựa chọn gì, không phải anh ta đang tự.

nói mình đấy chứ.

“Trong đầu cô vừa hiện lên loại khả năng này,

lập tức bị cô xua đi: “Tôi biết có thế báo cảnh sát,

nhưng cảnh sát chỉ dạy đỗ nói mấy câu thôi, đương

nhiên cho bọn họ một chút giáo dục thực tế thì vẫn

tốt hơn”

‘Cô không hề để ý đến, ánh mắt của người đàn

ông càng lúc càng lạnh: “Cho nên cô biến thân,

thành sứ giả công lý, kẻ mạnh giúp kẻ yếu, sau đó

tự đưa mình đến đồn cảnh sát”

“Ai, đều là hiểu nhầm, nếu như không có người

báo cánh sát, tôi đã không bị làm sao rồi”

Hạ Nhược Vũ có chút áy náy, nghĩ một chút lại

cảm thấy tức giận: “Tôi đã nói chuyện này không

liên quan gì đến anh rồi mà.

“Đây là thái độ mà cô đối xử với ân nhân cứu

mạng mình sao?”

Khi nghe thấy bốn chữ “án nhân cứu mạng”, cô

không nhịn được mà giật giật miệng: “Vị diễn viên

này, làm ơn đừng có tự ý thêm đất diễn cho bán

thân nữa, tôi còn cảm thấy tò mò, sao anh tìm được.

tôi vậy?”

“Theo lý mà nói thì đồ của bọn cô đều bị tu hết

rồi, Mạc Du Hải có gọi điện thoại thì cũng không có

ai nghe mới đúng.

Mạc Du Hải thích thú: “Ý của cô là tôi không

nên quan tâm đến chuyện không đầu đi bảo lãnh

cho hai người, nên để hai người nghỉ ngơi trong

phòng giam một lúc đúng không?”

Nếu như không phái muộn như vậy rồi, gọi điện

thoại còn không có ai nghe, anh cũng sẽ không sứ:

dụng quan hệ mới phát hiện ra người phụ này bị

đưa vào đồn cánh, còn bởi vì đánh nhau với người

khác.

Nghĩ đến chuyện cô bị bắt vào tầm chiều, cho

đến tối vẫn không báo cho anh biết, mà tình nguyện

ở trong phòng giam hai tư tiếng

Ngon lửa không thế giải thích được trong lòng

anh lại bùng cháy mạnh mẽ.

“Không phải, tôi cũng rất cám kích anh mà” Hạ

Nhược Vũ cười, hiển nhiên là không để lời nói của

anh vào trong lòng.

Người đàn ông không lề đáp lại, mà ngẩng đầu

uống cạn hết ly rượu, giơ tay mở cúc áo trên ngực.

ra, trên gương mặt anh tuấn có chút hồn, trông rất

ma mi mê hoặc.

Nhìn thấy một loạt hành động này của anh, Hạ

Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy có chút khô khốc,

người đàn ông chết tiệt này lúc nào cũng cố ý trêu.

chọc cô!

Mạc Du Hải biểu thị rất vô tội, chỉ là anh quá tức.

giận, muốn tản nhiệt mà thôi.

Đáng sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, người đàn ông đặt ly rượu

xuống, đi về phía cô.

Hạ Nhược Vũ có chút sợ hãi lùi về phía sau hai

bước, phòng bị nhìn anh: “Mạc Du Hải, anh muốn



làm gì?”

“Làm cô” Anh nói thẳng ra, giơ tay ôm eo cô lại,

đi về phía giường lớn ba mết.

Hạ Nhược Vũ ngẩn ra một giáy, lập tức phản

ứng lại hiểu ra ý của anh, giấy giua hét lớn: “Mạc Du

Hải anh điên rồi? Mau buông tôi ra, tên khốn nạn.”

Bước chân của người đàn ông dừng lại, cô nghĩ

rắng lời đe dọa của mình đã có tác dụng, trong mắt

vui mừng, nhưng còn chưa kịp vui mừng, Mạc Du

Hải nhẹ nhàng nói một câu, trực tiếp khiến cô dựng

tóc gáy.

“Đã bao lâu cô chưa là tròn nghĩa vụ vợ chồng rồi

“Tôi X cô cầm thú,

“Vô cùng thoải mái”’

Thân thể vừa trầm xuống, cô bị người ta nhẹ

nhàng ném lên giường lớn miềm mại, giấy giua một

lát, lôn xôn đứng dây muốn bò xuống giường, cổ

chân lại bị người ta chế trụ.

©ô như một con ếch nhảy, không ngừng đạp.

chân, váy trên người càng ngày càng bị vén lên cao.

“Quần lót dâu tây”

Giọng nói đùa cợt của Mạc Du Hải bóp nát

cong rơm cuối cùng của cô, cô điên cuồng lao về

phía người đàn ông: “Mạc Du Hải, tôi giết anh”

Dâu tây thì làm sao, dâu tây làm gì anh hả? Cô,

thích dâu tây đấy.

Nếu Hạ Nhược Vũ vẫn còn một tia lý trí thì sẽ

phát hiện trong mắt Mạc Du Hải hiện lên ý cười đắc

thắng, giơ tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, Hạ

Nhược Vũ lập tức mất đi sức lực chiến đấu, thớ hổn

hển như trâu mà trừng anh. “Còn không mau buông

tôi ra, tên khốn nạn này”

“Cô đang sợ cái gì chứ?”

Hạ Nhược Vũ có chút hoảng loạn khi bị đôi mắt

đen trầm tĩnh của anh nhìn châm châm: “Anh nói

cái gì, tôi không có.”

“Không có, vậy sao cô phải trốn, không dám

nhìn tôi”

Hai tay của Hạ Nhược Vũ vì lời nói cúa anh mà

nắm chặt lại, đúng, những lời cô nói, đều là bới vì

muốn trốn tránh anh.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy

lạnh lùng: “Tôi không muốn làm chuyện này cùng

với người đàn ông của người khác”

Chỉ đơn giản là vì cô không muốn trở thành tình

nhân mà cô luôn miệng nói ghét nhất.

“Ai nói, tôi là người đàn ông của người khác”

Mạc Du Hải cau mày, thảo nào mấy ngày nay khi đi

ngủ, chỉ cần anh lại gần, cô đều tránh sang phía

khác, Hạ Nhược Vũ có chút tức giận trừng anh: “Còn

cần người khác nói sao, anh đã giải quyết rõ ràng

với Lục Khánh Huyền chưa?”

Anh trầm mặc, trái tìm Hạ Nhược Vũ đột nhiên


thất lại, giống như có vô số mũi kim đâm vào tìm


cô, cơn đau dày đặc liên tục lan rộng và phóng đại.


A, người đàn ông này.


“Có thể buông ra được chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK