Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhược Vũ không biết nên nói

thế nào, đối phương là mẹ góa con côi,

người cũng đã chết rồi, cô đúng là

không nên tiếp tục truy cứu nữa.

Thế nhưng mà cô luôn cảm giác

có chỗ không đứng, lại không nghĩ ra

nơi nào có vấn đề.

Lúc này, đèn trong phòng giải phẫu

cũng tắt, bác sĩ mang khẩu trang đi ra.

“Bác sĩ, bác sĩ, ông nhà tôi thế nào

rôi?” Đường Hồng Quân nhanh chân

vọt tới, kích động hỏi.

Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, lộ ra

gương mặt trẻ trung, giọng ấm áp trấn

an: “Dì đừng lo lắng, chú không sao cả,

chỉ là trán bị trầy da, chấn động não

nhẹ, quan sát mười lăm phút thì có thể

vê phòng bệnh thường.”

“Thật sao, quá tốt rồi” Trái tim của

Đường Hồng Xuân cuối cùng cũng

được thả lỏng.

Bà mới phản ứng lại người trước

mặt là bạn của con gái, cảm kích nói:

“May mà có cháu, thật sự cảm ơn cháu

nhiều lắm”

“Cháu là bạn của Nhược Vũ, đây là

việc cháu nên làm thôi ạ”” Kiều Duy

Nam ngừng một chút, nhẹ nhàng nói:

“Huống chi làm bác sĩ, chăm sóc người

bị thương vốn là chức trách của cháu.”

Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua vẻ

ảm đạm không rõ của anh ta, lông mày


hơi nhíu, đi tới bên người Đường Hồng

Xuân, gật đầu với Kiều Duy Nam: “Cảm

ơn. Mặc dù bình thường

nhìn anh ta rất không đáng tin, nhưng vào thời khắc

quan trọng vẫn có thể dùng được.

“Cô không cần cảm ơn tôi, nên

cảm ơn hẳn là một người khác. Không

có người đó thì tôi không thể chuẩn bị

nhanh như vậy được.

Kiều Duy Nam nhìn thoáng qua

người đàn ông đứng cách đó không xa,

nói bóng nói gió.

Nếu không phải Du Hải kịp thời sắp

xếp, anh ta cũng không thể nhanh

chóng vào phòng làm phẫu thuật như

vậy.

Hạ Nhược Vũ theo bản năng muốn

đưa mắt nhìn vê phía người đàn ông

kia, cuối cùng vẫn kìm nén lại, gật đầu

không nói gì nữa.

Trong lòng có chút đăng chát.

Đây coi là gì, bắt cá hai tay?’

Anh đúng là hào phóng. ‘Bác sĩ Nam, cháu nói

tới ai vậy?” Đường Hồng Xuân không hiểu lắm hỏi

lại, nếu là ân nhân đương nhiên phải

biết ai là người đứng sau hỗ trợ bọn họ,

sau này còn phải báo đáp lại người ta.

Kiều Duy Nam thấy bầu không khí

của bọn họ có chút quái dị, biết cô

không nguyện ý nói đến nên tránh đi đề

tài này: “Không có ai cả, dì à, chắc chứ

phải ở lại bệnh viện, dì xem có cần bảo

người mang vài bộ quần áo đến

không?”

“Được, để dì về lấy”

Đường Hồng Xuân cũng không suy

nghĩ nhiều.

“Mẹ, để con đi, mẹ ở lại đây chăm

sóc ba đi.” Hạ Nhược Vũ quả thực

không muốn cho mình để ý tới người



đàn ông kia, bình tĩnh nói.

Đường Hồng Xuân lắc đầu, nhìn

cô: “Vẫn để mẹ đi thì hơn, con ở lại đây,

nếu ba con mà tỉnh thì con còn có thể

chăm sóc được, với con cũng đâu biết

chuẩn bị quần áo gì đâu”

Hạ Nhược Vũ ngẫm nghĩ rồi gật

đầu: “Vâng, mẹ đi đường chú ý một

chút”

“Mẹ biết rồi, có chuyện gì nhớ gọi

cho mẹ ngay nhé.” Đường Hồng Xuân

nhìn thoáng qua cánh cửa phòng phẫu

thuật vẫn đóng chặt, cuối cùng quay

người rời đi.

Nhìn thoáng qua bóng lưng tiêu

điều của mẹ, trong lòng Hạ Nhược Vũ

lại thấy chua xót, ba cũng cô đã vào cái

tuổi này rồi mà còn gặp chuyện như

vậy, trong lòng cô cũng nhận định

chuyện này không thoát được liên

quan đến Lâm Minh Thư.

Nếu không phải cô nhất thời mềm

lòng thì sẽ không để Lâm Minh Thư tổn

thương đến người nhà của cô.

Đây đều là hậu quả do cô yếu lòng

mà ra, cô tình nguyện người bị tai nạn

là bản thân mình.

Kiều Duy Nam thấy hai người họ

đều im lặng đứng đó không nói lời nào

thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu,

cười ha hả nói: “Vậy tôi đi kiểm tra

phòng bệnh trước đây.”

Không có ai lên tiếng khiến anh ta

lúng túng, chỉ đành gãi mũi, vẻ mặt

xám xịt rời đi.

Hạ Nhược Vũ cúi đầu nhìn mũi

chân, cũng không nguyện ý ngẩng đầu

nhìn anh, trong lòng bị chuyện của ba

chiếm giữ, đầu óc chỉ nghĩ đến việc

làm thế nào tìm tới Lâm Minh Thư.

Tìm đến kẻ đứng sau kia.

Cuối cùng cô không nhịn được

nữa, loại bị động tổn thương này, cho

dù kẻ đứng sau là người hay quỷ, cô

cũng nhất định phải tìm tới.

Trong lúc cô đang suy nghĩ lung

tung, cả người bị một bóng đen bao

phủ.

Anh cao lớn càng khiến cô trở nên

thật nhỏ bé, giống như một ngọn núi vô

hình đặt trên đỉnh đầu, hai tay không tự

chủ được nắm chặt, kiên quyết không

chịu ngẩng đầu.

Sự im lặng kéo dài.

Cuối cùng người không chịu được

là cô, khí thế của anh quá mạnh, mạnh

đến nỗi người ta không thể bỏ qua.

Cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Có điều ý nghĩ này vừa tới, anh lại

như đọc được, giọng nói trầm thấp

thản nhiên: “Chạy cái gì?”

Anh có thể ăn cô à? Cho dù trong

lòng muốn như vậy.

“Tôi muốn đi xem ba của tôi.” Hạ

Nhược Vũ bất đắc dĩ nói.

Cô không chạy, chỉ là không tình

nguyện nhìn anh mà thôi.

Đôi mày kiếm của Mạc Du Hải cau

lại: ‘Em lại đang giận cái gì?”

Ngay từ đâu cô đã luôn né tránh,

anh mà còn không nhìn ra mới là kỳ



quái.

Rõ ràng hôm qua đã có dấu hiệu

dịu lại, hôm nay lại vê như cũ, chắc

chắn đã có chuyện xảy ra.

Bỗng nhiên anh nhớ tới buổi trưa

Lục Khánh Huyền có tìm đến mình,

chắc là lúc đó cô cũng ở ngoài của,

nghe được cuộc đối thoại của họ nên

nghĩ lung tung rồi?

Khả năng này cực lớn, não của

người phụ nữ này quả nhiên không thể

so với cái tên hàng loại hai Duy Nam

kia.

Hạn Nhược Vũ không biết Mạc Du

Hải suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng

bực bội không thôi, cô có tức giận à?

Mắt thường đã thấy được cô đang

tức giận rồi.

“Tôi không tức.”

Vừa dứt lời Hạ Nhược Vũ liền hối

hận rồi, giọng điệu như vậy, kẻ ngốc

cũng biết là có chuyện.

Không biết nên giải thích thế nào,

nên dứt khoát bỏ qua không nhìn anh

nữa.

Đúng, cô đang tức đấy, thì sao, còn

không cho người ta tức giận à?

“Anh và cô ấy không có gì cả. Mạc

Du Hải nhìn đôi môi đỏ đang mấp máy

của cô, lông mi dài rung rung cùng với

cặp mắt hạnh linh động kia, khóe

miệng giương lên lại khôi phục nguyên

dạng.

Cô khẽ giật mình, anh đang giải

thích với cô đấy à? Trong lòng vừa nghĩ

vậy lại bị cô đè lại, Hạ Nhược Vũ, mày

đã bao nhiêu lần tự mình đa tình rồi

chịu thua thiệt rồi?

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì,

anh cũng không cần giải thích với tôi:

Mạc Du Hải còn đang tính mở

miệng, cửa phòng phẫu thuật liền bị

người ta đẩy ra lần nữa, Hạ Minh Viễn

được đưa ra, Hạ Nhược Vũ làm gì còn

tâm tư quản anh muốn nói gì, trực tiếp

bỏ người chạy tới.

Thấy cô lo lắng như thế, Mạc Du

Hải cũng không có trả lời, anh không

biết để lỡ trận này thì sẽ có hậu quả

nghiêm trọng như thế nào.

“Ba, ba không sao chứ?” Hạ Nhược

Vũ thấy Hạ Minh Viễn mệt mỏi nằm

trên giường, vành mắt lập tức đỏ lên.

Ngoài trên đầu quấn băng, tinh

thân của Hạ Minh Viễn nhìn qua vẫn

còn ổn, thấy hai mắt cô đỏ ngầu mà

vẫn có tâm trạng nói đùa: “Là ai trêu

chọc khiến cho bé con của ba không

vui vậy, nói cho ba biết, ba sẽ cho nó

nhớ đời, khụ khụ…”

“Ba, ba không sao chứ, ba mới tỉnh

đừng nói chuyện vội.”

Hạ Nhược Vũ thấy ông ho khan thì

vuốt ngực cho ông thuận khí, vừa tức

vừa chịu nói.

“Không sao, chỉ là đen tí thôi.” Hạ

Minh Viễn vì muốn cho cô yên tâm mà

cố làm ra vẻ bình thường: “Mẹ con


đâu?”


“Mẹ về nhà lấy quần áo cho ba rồi”


Thấy cảm xúc của ông không tệ, trong


lòng cô cũng thoáng yên tâm một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK