Mục lục
Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) - Hạ Nhược Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhược Vũ thấy thế thì cắn môi,

nhẹ nhàng kéo góc áo của anh, lắc đầu.

Trong mắt người đàn ông xẹt qua

một tia lạnh lẽo, cuối cùng buông lỏng

cổ tay, dám bắt nạt người phụ nữ của

anh trong bệnh viện, đúng là muốn

chết.

Lý Thấm bị ánh mắt sắc như dao

của anh dọa đến lùi lại phía sau mấy

bước, tay kia ôm lấy cổ tay vừa bị nắm,

run rẩy nói: “Anh, anh là ai, cô ta hại

con trai tôi bị thương, chẳng lẽ tôi

không thể đánh cô ta à?”

Người phụ nữ bên cạnh bà ta thấy

bộ dạng oai hùng tuấn tú của Mạc Du

Hải thì đâm ra si mê, có điều cũng

nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ta vẫn có

chút kiêng kị người đàn ông mạnh mế

trước mặt, nhỏ giọng nói: “Dì, bây giờ

anh họ còn đang cấp cứu, chúng ta

chờ bác sĩ ra trước đã.”

“Tiểu Quyên, nhưng mà chúng ta

cứ bỏ qua như vậy sao!” Lý Thấm

không cam lòng nói, bà ta nhớ rõ điều

kiện nhà họ Hạ không tệ, Hạ Nhược Vũ

dù sao cũng phải bỏ ra một tỷ tám để

đền bù.

Trong lòng Tiểu Quyên thầm liếc

bà ta một cái, đúng là người phụ nữ có


tầm nhìn hạn hẹn, nếu không phải nhận

được chỉ thị của người kia, cô ta sẽ

không thèm tới, cô ta thực sự nghi ngờ

anh họ của mình giỏi giang đến vậy,

sao lại có một bà mẹ ngu ngốc đến thế.

Trên mặt ngụy trang rất tốt, cô ta

nhỏ giọng phân tích với Lý Thấm: “Dì, dì

cũng thấy người đàn ông bên cạnh cô

ta không dễ dây vào, chắc hẳn cũng là

bác sĩ trong bệnh viện. Nếu đắc tội với

anh ta, lát nữa không làm phẫu thuật

cho anh họ thì phải làm sao?”

Đương nhiên những lời này đều là

dùng để dỗ Lý Thấm, cô ta len lén liếc

mắt nhìn về phía người đàn ông mạnh

mã trước mặt, gương mặt đỏ lên, còn

có cảm giác thẹn thùng không nói lên

lời.

“Thật sao?” Lý Thấm nghe thấy ảnh

hưởng tới cuộc phẫu thuật của con trai

thì có chút do dự. Mặc dù tiền rất quan

trọng, nhưng mạng của con trai còn

quan trọng hơn. Con trai là vốn liếng

lớn nhất cho bà ta khoe khoang ra bên

ngoài.

Thấy Tiểu Quyên gật đầu, mặc dù

không ra tay với Hạ Nhược Vũ, ngoài

miệng vẫn không tha: “Hạ Nhược Vũ,

nói cho cô biết, cô đừng hòng đi, con

trai tôi nếu không ra, cô chờ bị ngồi tù

xử bắn đi”

Hạ Nhược Vũ cảm nhận được rõ

ràng khí lạnh bao quanh người đàn ông

bên cạnh dày hơn một chút, nhanh

chóng kéo tay anh, nói với Lý Thấm:

“Bác yên tâm, cháu sẽ chịu trách



nhiệm”

Trả lời cô là cái hừ lạnh khinh

thường. Lý Thấm bắt đầu không coi ai

ra gì khóc lên, miệng lải nhải mấy câu:

“Con trai đáng thương của tôi, sao con

ngốc thế, sao lại muốn ở bên cạnh loại

phụ nữ này.” “Bây giờ thì tốt rồi,

biến mình thành thế này, ba của con ở suối vàng mà

biết, nhất định không được yên lòng.”

May mà Mạc Du Hải đã có dự kiến

trước, phong tỏa nơi này, nếu không với

âm thanh của Lý Thấm, đoán chừng

chỉ mấy phút, toàn bệnh viện sẽ kéo tơi

đây xem náo nhiệt.

Trần Hạ Thu Phương chạy tới: “Hạ

Nhược Vũ, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Hạ Nhược Vũ vốn

định cười với cô ấy một cái nhưng

không nhớ tới miệng mình bị thường,

vừa cười một tiếng, máu lại chảy ra.

Trần Hạ Thu Phương trực tiếp hô

lên: “Ôi trời, mặt cô bị sao vậy, cậu, cậu

chảy máu kìa””

Mạc Du Hải chỉ là ngăn cản Lý

Thấm đánh Hạ Nhược Vũ, nên đưa

lưng về phía cô, còn chưa kịp qua

người liền nghe thấy cô bị thương, biểu

cảm trên mặt có thể nói là như nổi bão

to gió lớn, âm trầm đáng sợ.

Nhiệt độ trong hành lang như thấp

xuống mấy độ.

“Em bị thương.’ Anh dùng câu

khẳng định, cũng dùng giọng điệu cực

kỳ nguy hiểm.

Hạ Nhược Vũ coi như hiểu rõ anh,

biết đây là dấu hiệu nổi giận của anh:

“Em, em không sao, chỉ là không cẩn

thận bị đụng thôi.”

Trần Hạ Thu Phương giống như là

một con chim nhỏ, đầu rụt lại, má ơi,

ông chủ tức giận, đúng là khủng khiếp.

Lý Thấm đứng một bên khóc ngập

trời cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của anh

quét qua, trong lòng bị dọa hốt hoảng,

nhất thời không dám đối mặt với anh,

nhưng vẫn mạnh miệng thì thào: “Rõ

ràng là cô ta hại…”

“Dì bớt nói hai câu đi” Tiểu Quyên

kéo bà ta lại, lòng bàn tay cô ta cũng

sớm toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Dì

ngốc đến mức sẽ không phán đoán

được tình huống gì, người đàn ông đối

diện lại kinh khủng như thế, đến cô ta

còn không dám cãi lại.

Người bình thường đã sớm bị dọa

cho run rẩy.

Suýt chút nữa thì bị hại chết, Tiểu

Quyên không nghi ngờ, nếu dì của cô ta

lại nói thêm một câu, tuyệt đối sẽ bị

ném ra, kết cục còn tệ hơn.

Dấu bàn tay chói lòa trên mặt Hạ

Nhược Vũ, cho là anh mù sao, ánh mắt

anh tựa như sóng ngầm mãnh liệt, như

muốn nuốt chứng cô.

Hạ Nhược Vũ có chút chột dạ rời

ánh mắt đi, bọn họ đã tách ra rồi mà,



chuyện của cô cũng không liên quan gì

tới anh, có điều câu nói này đúng là

khiến cô không có can đảm nói với

người đàn ông đang tức giận.

Lỡ như kích thích vào, chính cô sẽ

tự tìm phiền phức.

“A… Một tiếng kinh hô từ Hạ

Nhược Vũ, người như bay lên không,

vững vàng rơi vào vòng tay kiên cố, hai

tay cô tóm lấy áo của người đàn ông,

còn chưa tỉnh táo: ‘Mạc Du Hải, anh

làm gì?”

“Im miệng.’ Cơn giận của anh đã

nhanh đến cực hạn, chỉ cần cô dám nói

nhiều một câu, anh nhất định sẽ đuổi

hai người phụ nữ chướng mắt kia ra

khỏi bệnh viện.

Hạ Nhược Vũ dường như cảm

nhận được ý của anh, lập tức ngoan

ngoãn ngậm miệng.

Mạc Du Hải dùng giọng mũi hừ

lạnh một tiếng, ôm cô ra ngoài.

“Ấy ấy, Hạ Nhược Vũ, cô không

được đi, quay lại cho tôi” Lý Thấm thấy

cô bị ôm đi, đầu tiên là sửng sốt, đột

nhiên phản ứng lại, xông tới muốn

ngăn người đi.

Nếu Hạ Nhược Vũ chạy rồi, con trai

bà phải làm sao đây.

“Dì ơi dì muốn làm gì vậy.” Trần Hạ

Thu Phương nhanh tay lẹ mắt ngăn bà

ta lại.

Nói đùa, nếu để Lý Thấm đi qua,

cấp dưới như cô cũng quá vô dụng rồi.

Mà cô làm vậy cũng vì tốt cho mọi

người, chọc giận ông chủ, kết cục chỉ

có thê thảm mà thôi.

“Cô làm gì, tránh ra cho tôi.” Lý

Thấm nóng nảy muốn đẩy người.

“Cô là đồng bọn của cái đồ sao

chổi kia đúng không, cô mà còn như

vậy là tôi báo cảnh sát đấy”

Thu Phương bước về phía trước

chặn lại: “Dì à, tôi tôn trọng dì là người

lớn mới gọi một tiếng dì, phiên dì cũng

tôn trọng chính mình được không? Con

của gì là loại người nào, chẳng lẽ trong

lòng dì không rỡ?”

“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, bây

giờ con trai tôi sống chết chưa rõ, còn

chưa ra khỏi phòng cấp cứu, cô ta

không thể chạy”

Lý Thấm biết những chuyện kia,

nhưng ở trước mặt người ngoài, đương

nhiên bà ta không thể thừa nhận.

“Yên tâm, bọn họ dù bị dì đánh

cũng không đánh trả dì, xem như là

khách sáo với dì rồi, ngồi đây chờ đi”

Thu Phương không thèm nói, vừa nhìn

đã biết bác gái này là người thích chơi

xấu người khác rồi.


Mặc dù Hàn Công Danh có chút


cặn bã nhưng cũng coi như là tuấn tú


lịch sự, không ngờ lại có bà mẹ như


vậy, đúng là khiến cô mở rộng tâm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK