hiểu, gian ác thì dễ xử nhưng tiểu nhân
khó phòng, không chừng bọn họ vừa đi
thì những người này sẽ làm khó dễ bác
chủ tiệm.
“Nhưng mà một mình anh làm sao
có thể đọ được với nhiều người như
vậy?”
“Cũng không có vấn đề gì” Nếu
bọn họ không cầm vũ khí thì sẽ không
sao, Phong Ngữ Hiên tuyệt đối không
có vấn đề. Thế nhưng bây giờ bên cạnh
anh ta còn có thêm một người nữa,
phải phân tâm để bảo vệ cho Hạ
Nhược Vũ.
Mặc dù anh ta cũng nghĩ đến lợi
dụng cơ hội này để cho Hạ Nhược Vũ
chịu đau khổ một chút, nhưng nghĩ lại
kế hoạch của anh ta có thể sẽ bị xáo
trộn thì lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Bây giờ
vẫn chưa phải lúc.
Nhìn những người đàn ông đang
đến gần, cơ thể Hạ Nhược Vũ lập tức
căng thẳng. Mấy chục người cùng
nhau xông lại đây, mỗi người vung một
dao thôi cũng đủ làm hai người bọn họ
rời ra làm mấy khúc. Cho dù sức của
Phong Ngữ Hiên có mạnh đến đâu thì
anh cũng đâu phải ngàn tai ngàn mắt
mà quan sát được hết mọi thứ.
Cô vẫn cảm thấy rất không đáng
tin cậy: “ Tôi nghĩ hay là chạy đi, dù là
anh hùng cũng không thể chiến đấu
như vậy được.”
“Không còn kịp nữa rồi” Phong
Ngữ Hiên nói một câu.
Mắt Hạ Nhược Vũ trợn tròn, bởi vì
cô nhìn thấy một người bỗng nhiên từ
bên trái của cô nhảy ra, vung dao về
phía cô.
Lưỡi dao rơi xuống đỉnh đầu cô
cùng với một hơi gió mát lạnh, trong
giây phút đó cô cảm giác trái tim mình
như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cẩn thận!”
Phong Ngữ Hiên muốn cứu cô,
nhưng trước mặt anh ta cũng có người
câm dao đâm tới, hét lên: “Nếu muốn
cứu cô ta thì không bằng tự cứu bản
thân trước đi.”
Anh ta không nói lời nào, vung
chân đá bay tên lưu manh. Phong Ngữ
Hiên muốn vươn tay kéo Hạ Nhược Vũ
nhưng đã không kịp nữa, lưỡi dao loé
sáng chỉ còn cách đỉnh đầu cô vài
xăng ti mét.
Nhịp tim mạnh mẽ đập loạn nhịp.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này,
Hạ Nhược Vũ bỗng cảm thấy bên eo bị
siết chặt, cả người xoay tròn một trăm
tám mươi độ, trực tiếp đụng vào cơ thịt
cứng rắn, một đôi chân dài dùng sức
đá mạnh vào ngực tên đang vung dao.
Tên lưu manh đang vung dao bị đá
một cái bay thẳng ra xa hơn một mét,
làm đám người đang hùng hổ cũng sợ
đến choáng váng.
Khung cảnh hỗn loạn bỗng như bị
đông cứng lại, mọi người đều ngừng
lại, trợn mắt há mồm nhìn người đàn
ông lạnh lùng với đôi mắt u ám.
Hạ Nhược Vũ khó khăn đứng vững
lại, ôm ngực cố gắng lấy lại tinh thân.
Cô còn tưởng suýt chút nữa mình sẽ bị
chết trẻ rồi. Lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bao phủ bởi mùi thuốc lá nhàn nhạt. Không cần suy nghĩ cô cũng biết người vừa đến là ai.
Mạc Du Hải.
Sao anh lại xuất hiện ở đây cơ chứ.
So với việc bị dao chém thì Hạ Nhược Vũ còn sợ Mạc Du Hải hơn.
Một dao kia chỉ cần trong thoáng chốc là có thể ngừng hết mọi đau đớn, nhưng Mạc Du Hải lại là người có nhiều cách để dày vò người khác. Nghĩ đến hậu quả làm trong lòng cô lạnh lẽo.
Đã sớm không còn sợ hãi và căng thẳng nữa, đối với Mạc Du Hải bây giờ cô có một cảm giác dựa dẫm và tin cậy khó có thể diễn tả thành lời. Dường như chỉ cần anh ở bên cô, thì tất cả những chuyện khác đều không cần lo lắng nữa.
Cách đó không xa, đôi mắt tươi cười của Phong Ngữ Hiên hơi tối lại, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, anh khẽ cười chào hỏi.
Mạc Du Hải chỉ lơ đãng nhìn qua nơi khác, như thể Phong Ngữ Hiên chỉ là người tầm thường không đáng để quan tâm.
Phong Ngữ Hiên lần đầu tiên bị đối xử như vậy, cảm giác thật sự không bình thường chút nào.
Còn Hạ Nhược Vũ có thể vẫn chưa nhận ra cô đã hình thành sự tin tưởng vô thức với Mạc Du Hải. Nếu cô biết mục đích thật sự Mạc Du Hải tiếp cận với cô, thì không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời đó anh ta có chút không đợi được nữa.
Nhưng vì kết quả tốt đẹp hơn, nên trước hết nhịn xuống vậy: “Đại ca, làm sao bây giờ, tên đó nhìn có vẻ lợi hại lắm” Một tên lưu mạnh đụng đụng tên đầu trọc cũng đang đứng ngơ ngác.
Tên đầu trọc lấy lại tinh thân, ném cái nắp nồi về hướng người vừa hỏi, hùng hổ chửi: “Đồ rác rưởi, chỉ có thêm một người nữa mà thôi. Ở đây chúng ta có mấy chục anh em, chẳng lẽ đánh không lại hắn ta hay sao” “Dao trên tay tụi mày chẳng lẽ chỉ để trang trí. Nhào lên cho tao” Mấy chục tên còn lại nghe cũng thấy có lý. Cho dù hai người trước mặt nhìn có vẻ lợi hại nhưng bọn họ vẫn là †ay không, so với bọn chúng trên tay đầu có vũ khí, khả năng bọn chúng thua rất thấp.
“Các anh em, đừng sợ, chúng ta cùng nhau xông lên, tao không tin là không đánh lại hai người chúng nó.” “Lên!” “Xông lên!” Mạc Du Hải ôm người nào đó đang giả chết trong lòng, vừa bảo vệ cho cô, vừa tránh né các đòn tấn công, tư thế bình tĩnh thong dong không hề giống như đang đánh nhau, mà như đang đi dạo trong sân nhà vậy.
Có người ngu xuẩn cho là Hạ Nhược Vũ trong lòng anh dễ xử lý hơn, trực tiếp ra tay với cô, chỉ thấy được ánh mắt lạnh lùng của anh, tung chân đá một cái, đối phương ngay lập tức cảm thấy một cơn đau thấu xương đến tận tim gan.
Một tay ôm xương bánh chè nằm lăn lộn trên mặt đất, rõ ràng có thể thấy đầu gối của gã đã bị lệch.
Đám người dùng ánh mắt hãi hùng nhìn Mạc Du Hải lạnh lùng đứng đó, người đàn ông này là quái vật sao, chỉ đá một cái đã làm biến dạng xương bánh chè của một người đàn ông cao hơn mét tám, lực đá mạnh đến cỡ nào chứ.
Hạ Nhược Vũ cũng trợn mắt há hốc miệng, cô biết anh rất mạnh, nhưng không hề biết anh mạnh đến thế này.
Vì bình thường đối với cô anh rất “hiền lành”.
Một cú đá này cũng làm ánh mắt Phong Ngữ Hiên ở gần đó dao động, nhưng anh ta che giấu rất tốt, cũng không có người phát hiện ra. Không muốn tỏ ra yếu hơn, Phong Ngữ Hiên tóm lấy một người, dùng sức quăng hắn ta nay ngược ra.
Chỉ nghe được tiếng kêu như heo bị giết vang lên: “A… tay của tao, đau quá, đau chết mất!” Những người khác nghe tiếng kêu thê thảm này cũng giật mình.
Nhưng hai người đàn ông này lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, một người chỉ hơi thở chỉ hơi rối loạn, một người vẻ mặt vô cảm, hai bên tuy khác nhau nhưng đều nhìn về đối phương, ánh mắt va chạm, thăm dò lẫn nhau kịch liệt. Nhưng lại ngắn ngủi chỉ vài giây rồi quay mặt đi như chưa có gì.
Chỉ là một ánh mắt cũng đủ để Phong Ngữ Hiên cân nhắc lại những suy nghĩ lúc nãy của anh ta. Ông già Thiết Diện kia nói cũng không sai, Mạc Du Hải tuyệt đối không phải chỉ là một cậu ấm yếu ớt tâm thường, từ trong mắt của anh có thể thấy tất cả sự lạnh lùng, kiêu ngạo, thờ ơ và khinh thường.
Đó là tư thế của một người bề trên đang muốn kiểm soát tình thế.
Phong Ngữ Hiên có thể cảm nhận được sự hiếu chiến trong máu mình sục sôi đang kêu gào, tác động đến sóng não của anh ta, làm anh ta phấn khích đến không thể kiểm soát nổi bản thân muốn đấu một trận với Mạc Du Hải so tài thắng thua.
Là Mạc Du Hải mạnh hơn hay là Phong Ngữ Hiên lợi hại hơn đây. Cuối cùng anh ta cũng có thể gặp được đối thủ mà anh có thể nghiêm túc ra tay.
Đây hoàn toàn không phải họ bị bao vây, mà giống như một trận phản sát hơn.
Mạc Du Hải hoàn toàn không muốn cùng bọn tôm tép trước mắt này lãng phí thời gian, giọng nói trầm thấp lãnh đạm như bản thân của anh: “Dọn dẹp sạch sẽ” “Vâng, cậu chủ” Tinh Giang không biết từ đâu đi tới, theo sau lưng là một nhóm người đàn ông mặc đồng phục vẻ mặt vô cảm.
Nhìn qua có thể thấy kỷ luật hơn nhiều so với mấy chục người này. Chỉ cần có mắt nhìn đều có thể thấy sự chênh lệch giữa hai bên.