“Người đến, truyền lệnh xuống, toàn lực hiệp trợ Trí Viễn Vương Phủ tìm kiếm hoàng tôn An Nhiên!”
“Lập tức sai người điều tra trong kinh gần nhất từng xuất hiện những người xa lạ khả nghi nào!”
“Lưu ý hướng đi của Ngự Lâm quân Hoàng Cung!”
“Lập tức lệnh Trần tướng quân tới gặp bản vương ”
“. . .”
“. . .”
Tống Vĩnh Kỳ liên tiếp hạ xuống mười mấy đạo mệnh lệnh, thị vệ bên người vội vàng nghe lệnh làm việc.
Trần tướng quân rất nhanh liền được đưa tới, hắn bước nhanh tiến lên, ôm quyền hỏi: “Vương gia, mạt tướng đều đã nghe nói, ngài không có sao chứ?”
Tống Vĩnh Kỳ nhấc mày hỏi: “Ngươi có phải là đã từng đi qua Trí Viễn Vương Phủ?” Hắn nghĩ tới, Trần tướng quân là người dễ kích động, có thể nào vì ngày đó hoàng huynh đánh hắn ta một trận nên ghi hận trong lòng, bắt An Nhiên đi trả thù.
Trần tướng quân nói: “Đúng, thế nhưng mạt tướng tuyệt đối không có bắt hoàng tôn An Nhiên đi, mạt tướng sao lại làm chuyện bỉ ổi như vậy?”
Tống Vĩnh Kỳ yên lòng, hỏi: “Vậy ngươi đi Trí Viễn Vương Phủ làm cái gì? Vú nuôi Vương Phủ nói nhìn thấy ngươi ở bên ngoài phủ loanh quanh một lúc, nếu là vậy thì khẳng định không phải đột nhiên đi qua mà thôi.”
Đôi lông mày rậm của Trần tướng quân nhíu lại thành một đường, nói: “Nói tới chuyện này, vẫn đúng là mẹ nhà hắn quỷ dị, sáng sớm hôm nay, mạt tướng mới từ quân doanh về nhà, thời điểm trên đường đi qua cửa nam tiến vào hẻm nhỏ, bỗng nhiên có hai tên hắc y nhân phục kích mạt tướng, chiến không tới mười chiêu, hai cái tên hắc y nhân kia liền chạy. Mạt tướng đương nhiên thừa thắng xông lên, ai biết bọn họ khi chạy đến phụ cận Trí Viễn Vương Phủ liền biến mất, mạt tướng lúc đó cho rằng đây là người của Vương Phủ, mạt tướng lúc đó còn muốn xông vào hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng lập tức nhớ tới Vương gia cùng Trí Viễn Vương gia trong lúc này có hiềm khích, sợ lại gặp phải hiểu lầm gì đó cũng nên. Vì lẽ đó ta đi một vòng không phát hiện gì liền rời khỏi.”
Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày: “Nói cách khác, đây là có người cố ý dẫn ngươi tới Trí Viễn Vương Phủ?”
“Vương gia bây giờ nói tới, mạt tướng cũng cảm thấy rất có thể, mạt tướng cùng cái kia hai tên hắc y nhân kia giao thủ, võ công của bọn họ tuyệt đối không thua kém mạt tướng, tiếp tục dây dưa thêm mạt tướng chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ lựa chọn đào tẩu, rõ ràng là cố ý muốn dẫn mạt tướng tới Trí Viễn Vương Phủ.” Trần tướng quân ảo não gõ đầu của chính mình một hồi: “Mạt tướng thực sự là ngu dốt, như vậy rồi mà đều không phát hiện ý đồ của đối phương, suýt chút nữa mắc mưu.”
Tống Vĩnh Kỳ chắp tay sau lưng, trầm tư một chút, lại hỏi Ôn Yến: “Ngươi quả nhiên cảm thấy là phụ hoàng sai người bắt An Nhiên đi?”
Đôi mi thanh tú của Ôn Yến nhíu lên, nói: “Có một nửa khả năng!” Khả năng còn lại, chính là Cửu Vương sai người bắt An Nhiên đi, mục đích là muốn phụ tử ba người hoài nghi, tự giết lẫn nhau. Khả năng này cực cao, thế nhưng Cửu Vương mà ta biết không giống như là người sẽ bắt một đứa bé ba tuổi, mục đích của hắn ta là Hoàng Đế, đối với hai đứa cháu trai này, vẫn tính là khoan dung.
Có điều hiện tại cũng không thể chắc chắc chuyện này không có quan hệ với Cửu Vương, bởi vì nàng cũng dần dần cảm thấy, Cửu Vương đã không còn là Cửu Vương mà nàng gặp ở Việt Châu ngày ấy.
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Cái khả năng còn lại là gì?”
Ôn Yến do dự nửa ngày, nhấc mày nói: “Cửu Vương!”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ, ánh mắt lập tức ngưng trọng: “Có phải là ngươi đã biết chút cái gì không?”
Ôn Yến nói: “Ta chỉ là không bài trừ có khả năng như vậy thôi, đương nhiên, cũng có thể Trí Viễn Vương Phủ kết thù cùng người khác, kẻ đó bắt An Nhiên đi. Hiện tại, bất kể là hoàng thượng bắt đi An Nhiên hay là Cửu Vương bắt đi An Nhiên, chúng ta cũng có thể thả một nửa tim, bởi vì hai người bọn họ, đều sẽ không làm ra chuyện thương tổn An Nhiên. Chỉ có điều, nếu người bắt đi An Nhiên là kẻ có thù cùng Trí Viễn Vương Phủ, đây mới thực sự là làm người lo lắng.”
Ngoài cửa đi vào một bóng người, là Gia Cát Minh.
Chàng ta vừa vào cửa liền lên tiếng: “Ta mới vừa nhận được tin tức, ba ngày trước Trí Viễn Vương Phủ đã từng đánh đuổi một tên hạ nhân, tên hạ nhân này có ý đồ khinh bạc Vương Phi, bị đánh năm mươi đại bản sau đó bị ném ra ngoài Vương Phủ.”
Tống Vĩnh Kỳ lập tức hạ lệnh: “Trần tướng quân, lập tức đi điều tra người này!”
Gia Cát Minh ngăn lại, nói: “Không cần, ta đã điều tra, người này hôm nay đã mất tích, hàng xóm nói hắn đã rời khỏi kinh thành!”
“Năm mươi đại bản hạ xuống, không tới mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể rời giường!” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Gia Cát Minh ừ một tiếng, lại nói: “Thế gian này, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần có bạc, không chuyện gì là không làm được. Cái tên hạ nhân bị đuổi kia từng ở trước mặt hàng xóm tuyên bố, nói Vương Phi oan uổng hắn, còn nói muốn cho bọn họ không được an bình.”
Trần tướng quân xắn tay áo lên: “Rõ ràng là tiểu tử này, hắn ở trong phủ làm hạ nhân, nhất định biết cách để hạ thủ tiện nhất, mạt tướng sẽ đi tìm kẻ này ra.”
“Cũng được, ngươi lập tức đi tìm hắn.” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Trần tướng quân lĩnh mệnh mà đi.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi ở trên ghế thái sư, vẻ mặt có chút mệt mỏi, chàng nhìn Gia Cát Minh, lại nhìn Ôn Yến một chút, nói: “Bản vương thật muốn rời đi nơi quỷ quái này, ta đã chán ngán không còn hứng thú tới mấy loại hục hặc này.”
Gia Cát Minh nói: “Bàn cờ này đã bắt đầu hạ xuống, ngươi cùng Tống Vĩnh Cung đều là quân cờ, chạy không được. Cứ thế mà thôi, không mong thắng được oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu đừng thua quá khó coi là được, dù sao, vị kia hiện nay là Hoàng Đế, quyền khuynh thiên hạ, chỉ cần hắn cam lòng, giết chết hai đứa con trai, liền đơn giản giống như so với giết chết hai con kiến.
Ba người đều yên lặng không nói gì.
Chờ đến khoảng chừng giờ hợi, thị vệ vẫn mãi không có truyền về tin tức gì.
Tống Vĩnh Kỳ không kiềm chế nổi, tự mình dẫn người đi ra ngoài tìm.
Ôn Yến ngủ không được, ở trong sân đi tới đi lui. Đêm rét lành lạnh, ánh trăng sáng ngời, tuyết lớn mới ngừng lại, khí trời liền như là tốt đến kì lạ, đầy trời trong veo.
Hạ nhân ở trong sân một lần nữa treo đèn lồng màu đỏ lơ lửng, chữ hỷ màu đỏ to lớn giống như trái tim nhỏ máu của Ôn Yến, chỉ có vào ban đêm ở nơi không người nhìn thấy như vậy, nàng mới dám mặc sức bi thương.
Gia Cát Minh cũng ngủ không được, chàng ta cũng vô tình đi đến trong vườn hoa, thấy Ôn Yến si ngốc nhìn chằm chằm đèn lồng mừng hồng được hạ nhân treo lơ lửng xuất thần, con mắt có bi thương không kịp che giấu.
Trái tim chàng đột nhiên liền bắt đầu thấy đau. Chàng không dám tiến lên, bởi vì chàng biết chỉ cần chàngvừa xuất hiện, Ôn Yến sẽ cố chấp cải trang thành khuôn mặt tươi cười, chàng không đành lòng khiến cho đến cả chỗ để bi thương nàng đều không có.
Thiên Sơn đang thấp giọng nói chuyện với nàng, nàng nở nụ cười, chỉ là nụ cười vô cùng miễn cưỡng, Thiên Sơn mặt trong nháy mắt cũng ngưng trệ, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường.
Chàng không biết các nàng nói cái gì, chỉ là sau khi nói xong, Ôn Yến liền dẫn Thiên Sơn rời khỏi.
Chàng thật thở dài một tiếng, cũng xoay người rời khỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần tướng quân mang về hạ nhân bị đánh đuổi ngày ấy.
Tống Vĩnh Kỳ lục soát một đêm không có kết quả, khi hồi phủ nhìn thấy cái tên hạ nhân kia, không nói hai lời tiến lên cho gã một bạt tai mạnh, cả giận nói: “Nói, có phải là ngươi mang hoàng tôn đi?”
Cái tên hạ nhân kia sớm đã sợ đến xụi lơ, vẻ mặt của gã đưa đám nói: “Vương gia tha mạng a, tiểu nhân nào dám mang Tiểu vương gia đi? Thật không phải tiểu nhân làm!”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi xổm người xuống, một tay tóm chặt áo của gã, tức giận nói: “Không phải ngươi làm ngươi trốn cái gì?”
Tên hạ nhân toàn thân run lẩy bẩy: “Tiểu nhân nghe nói không thấy hoàng tôn, sợ Vương gia hoài nghi tiểu nhân, đành phải vội vàng chạy trốn.”
Tống Vĩnh Kỳ một cước đá ở trên người gã: “Còn dám mạnh miệng? Xem ra bản vương không dụng hình ngươi là sẽ không nhận tội, người đến, mang xuống cho bản vương, lại đánh thêm năm mươi đại bản!”
Cái tên hạ nhân kia quỳ trên mặt đất, liên tục cầu xin: “Vương gia tha mạng a, tiểu nhân thật không có bắt đi Tiểu vương gia, coi như cho tiểu nhân một ngàn một vạn cái lá gan, tiểu nhân cũng không dám làm như vậy a! Cầu Vương gia anh minh xem xét, cầu xin Vương gia khai ân!”
Ôn Yến tiến lên, mới vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong lòng đau xót dữ dội, trong đầu nhất thời dao động mạnh mấy hình ảnh, nàng thống khổ kêu một tiếng, xoa ngực ngồi xổm xuống!
Tống Vĩnh Kỳ cả kinh, vội vã tiến lên ôm lấy nàng, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? Cái bụng vừa đau?” Hắn cho rằng nàng giống như lần trước ăn đan dược thống khổ không thể đỡ, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, nơi nào còn quản được cái tên hạ nhân kia.
Ngực của Ôn Yến vẫn là từng trận đau đớn bén nhọn, nàng bị Tống Vĩnh Kỳ ôm đặt ở trên ghế, hít thở sâu một hơi, lắc lắc đầu nói: “Ta không có chuyện gì, không cần lo lắng.”
Trần tướng quân tiến lên phía trước nói: “Có lẽ là tên nô tài này làm sợ đại phu Ôn, Vương gia, mạt tướng một đường thẩm vấn trở về, kẻ này hẳn là không hiềm nghi!”
Tống Vĩnh Kỳ một lòng đều ở trên người Ôn Yến, nghe thấy Trần tướng quân nói như vậy, liền lạnh lùng nói: “Dẫn hắn đi ra ngoài!”
Trần tướng quân lĩnh mệnh, nhấc cái tên hạ nhân kia lên liền đi.
Tống Vĩnh Kỳ hai tay nâng Ôn Yến mặt, một đêm hắn chưa chợp mắt, trên mặt tất cả đều là vẻ uể oải, râu ria lún nhún, ánh mắt sốt ruột đau đớn, nhìn ra Ôn Yến vô cùng đau lòng.
Nàng nói: “Ta không có chuyện gì, chỉ là trong đầu bỗng nhiên dao động mạnh mấy hình ảnh, sau đó ngực liền đau lên, ta tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của An Nhiên.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ: “Ở nơi nào nghe được?”
Ôn Yến nói: “Chính là lúc nãy thời điểm ngực đau đớn, ta đã gặp được An Nhiên, nó bị trói ở trên giường, còn đang khóc lớn.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là ngươi lo lắng An Nhiên quá mức, nói cho cùng, đứa bé kia cũng là nghĩa tử của ngươi, mẹ con đồng lòng, ngươi lo lắng cho hắn nên nhìn thấy một ít ảo giác, là bình thường, hơn nữa, Thiên Sơn nói ngươi đã một đêm không ngủ quá, có thể là do suy nghĩ quá độ gây nên!”
Là ảo giác? Ôn Yến sững sờ một chút, không phản đối ý kiến của chàng. Có lẽ quả thực là ảo giác.
Chỉ là nàng chợt nhớ tới ba năm trước, thời điểm khi nàng vẫn là thân phận Dương Bạch Lan, lúc Tống Vĩnh Kỳ bị nhốt ở trong sơn động, trong đầu nàng cũng dao động mạnh mấy hình ảnh như vậy, cuối cùng khi xác định Tống Vĩnh Kỳ đang ở trong cái hang núi kia, nói cách khác, khả năng đây không phải là ảo giác, mà là một loại năng lực tiên tri.
Từ khi ăn đan dược, thân thể nàng liền có thêm rất nhiều linh lực, tỷ như, nàng có thể cách không lấy vật, có thể dùng linh lực khống chế vật di động, còn có thể bay, còn có năng lực tiên tri, sau khi uống đan dược, đây vẫn là lần đầu, không biết là thật hay là giả.
Nàng nhắm mắt lại, muốn lại nhìn thấy hình ảnh An Nhiên bị trói, thế nhưng, trong đầu trống rỗng, cái gì đều không nhìn thấy.
Cùng lúc đó, ngực đau đớn cũng từ từ hoãn lại. Nàng mỏi mệt nói: “Hay là, ta thực sự là suy nghĩ quá độ!”
“Ta dẫn ngươi đi về nghỉ một hồi!” Chàng nâng nàng dậy, lại ôn nhu hỏi: “Có thể đi không?”
Ôn Yến đỡ chàng, nói: “Có thể, ta không có chuyện gì!”
Hai người đi qua hành lang uốn khúc, Ôn Yến cố ý cúi đầu không nhìn tới những trang sức vui sướng kia, những màu đỏ kia, liền giống như dao đâm vào, máu tươi giống như con mắt của nàng.
Trái tim nàng, mỗi giờ mỗi khắc, đều có một loại chua cảm giác xót căng đầy, nước mắt tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống, nàng phải dùng sức mạnh mẽ ổn định tâm thần mới có thể giữ lại.
Bởi vì có chàng ở bên người, lại bởi vì quá mức uể oải, nàng hầu như là đụng vào đến gối liền ngủ.
Chỉ là trong mộng cũng không an ổn, nàng không ngừng nghe được tiếng khóc của An Nhiên, An Nhiên khóc lóc lớn tiếng hô: “Mẫu phi đâu rồi? Mẫu phi đâu rồi?” Khóc đến kiệt sức khản giọng, có một đôi tay ôm lấy An Nhiên, bắt đầu dụ dỗ, An Nhiên vẫn là không ngừng được tiếng khóc, cái tay sau kia đó liền ở trên cái mông của An Nhiên đánh mấy lần, An Nhiên khóc đến càng là thê thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, đôi mắt vừa hồng lại thũng.
“An Nhiên!” Ôn Yến hô một tiếng, đột nhiên tỉnh lại.
Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy nàng: “Ngươi gặp ác mộng?”
Ôn Yến có chút cuồng loạn nói: “Ta gặp được An Nhiên, An Nhiên khóc đến vô cùng thê lương, ngươi cảm thấy có thể hay không là phụ hoàng ngươi bắt hắn đi?”