Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối ở Tương Tư Các thiết yến, Cửu vương sai người chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, cũng chuẩn bị ít rượu. Bởi vì Ôn Yến và Vương phi cũng ở đây, cho nên cũng hâm nóng một bầu rượu nếp.

Cửu vương rót rượu cho Ôn Yến, giọng nói ấm áp: “Đương nhiên là kém hơn rượu nếp cô tự ủ, nhưng cũng rất dễ uống, uống thêm mấy ly nào.”

Tống Vĩnh Kỳ ngước mắt, nhìn Ôn Yến và Cửu vương, đôi mắt hoài nghi.

Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ một cái, giải thích: “Ta và Cửu vương, lúc ở Việt Châu đã quen nhau.”

Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ có chút không vui: “Ta chưa từng nghe nàng nói qua.”

Ôn Yến bưng ly rượu lên, nhìn màu sắc hơi sẫm trong ly, mùi rượu xông vào mũi, hương vị ngọt ngào quanh quẩn chóp mũi, cô uống một hớp, mới buông ly xuống nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Chuyện không quan trọng, ta sẽ không nói.”

Tống Vĩnh Kỳ hiểu rồi, cô cảm thấy quen biết với Cửu vương là chuyện cũ, không phải chuyện quan trọng gì, nói cách khác, Cửu vương ở trong lòng cô không có tí vị trí nói. Chàng rất vui vẻ khi nghe được cô nói như vậy, bởi vì, Cửu vương phong lưu hào phóng, tính tình không kiềm chế được, rất được đàn bà yêu thích.

Cửu vương nhàn rỗi cười: “Ôn Yến, ngươi nói như vậy, không sợ tổn thương tâm hồn mong manh của bổn vương sao?”

Tống Vĩnh Cung và Vương phiđột nhiên sững sốt một chút, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, Vương phi thất thanh hỏi: “Cô tên Ôn Yến? Cô không phải tên Ôn Noãn sao?”

Sắc mặt Ôn Yến cứng đờ, ngay sau đó cười nhạt: “Ôn Yến là nhũ danh của ta, sau này sư phụ nói tên ta nghe giống như là ôn dịch, xui xẻo, giúp ta đổi tên thành Ôn Noãn. Có điều tuy nói ông ấy giúp ta đổi tên, nhưng vẫn luôn gọi ta là Ôn Yến, Cửu vương nghe sư phụ ta gọi ta là Ôn Yến, cũng gọi theo Ôn Yến.”

Vẻ mặt Vương phi ngơ ngẩn: “Trùng hợp như vậy sao?” Nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng giống như đột nhiên hiểu ra, có chút đáng thương nhìn Ôn Yến.

Tống Vĩnh Cung cầm tay nàng ta, thần sắc lãnh đạm nói: “Có một số việc, không thể thay thế, chỉ có người ngu xuẩn, mới tìm đồ thay thế, hơn nữa, gà núi vĩnh viễn cũng không thể biến thành phượng hoàng.”

Ôn Yến nghi ngờ nhìn hai người, ý của Vương phi cô hiểu, nhưng Tống Vĩnh Cung nói như vậy là có ý gì? Chàng ta là vì bất bình dùm cho chuyện trước kia của mình hay đang chê bai mình của hiện tại vậy?

Tống Vĩnh Kỳ nghe hắn nói như vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng kiềm chế không bộc phát.

Cửu vương nói sang chuyện khác, dùng giọng khích lệ nói với Tống Vĩnh Kỳ : “Kỳ Nhi, nghe nói ba năm qua cháu nhiều lần lập công trận, được phong Phi Ưng tướng quân, cái này phải cảm tạ hoàng huynh cháu những ngày qua dạy dỗ đó, không có hoàng huynh cháu chỉ bảo tập luyện, chưa chắc cháu có thành tựu như ngày hôm nay.”

Mặt Tống Vĩnh Cung cũng biến sắc, lãnh đạm nói: “Làm gì có công lao của bổn vương? Hoàng thúc nói thì thôi vậy, người ta chăm chỉ thế sẽ tức giận đấy.” Cái danh Phi Ưng tướng quân này, vốn phải là của Tống Vĩnh Cung hắn, hắn luôn để ý chuyện này, hắn không mong ngôi vị hoàng đế, một người ở trên chiến trường lập chiến tích rực rỡ, có mục tiêu theo đuổi của hắn, phong tước hiệu Phi Ưng tướng quân, chính là mục tiêu và mơ ước của hắn.

Nhưng mà hắn từ lúc mười sáu tuổi đi theo Chu tướng quân xuất chinh, đến năm nay, ước chừng mười năm, lập được vô số chiến công, bảo vệ an nguy quốc gia bảo vệ lãnh thổ, nhưng không có được bất kỳ sự thừa nhận nào.

Ngược lại, Tống Vĩnh Kỳ chỉ đánh thắng mấy trận, liền được phong làm Phi Ưng tướng quân, sao hắn có thể không sinh lòng oán hận được? Hơn nữa, nói tới chuyện cũ, ngày đó nếu không phải hắn hồ đồ, cũng không đến nổi hại chết nghĩa mẫu Ôn Yến của An Nhiên, bây giờ tìm thấy một cô gái cũng tên Ôn Yến, nghĩ rằng có thể thay thế Ôn Yến thật sự, xem ra cái hắn gọi là thâm tình, cũng làm cho người ngoài nhìn tưởng thủ đoạn thôi.

Lại nhìn Ôn Yến, bộ dạng lẳng lơ, một mặt dây dưa không rõ với phụ hoàng, một mặt lại đùa bỡn mập mờ với Tống Vĩnh Kỳ, hôm nay dường như còn có tình xưa với Cửu vương, một người như vậy, cũng tên Ôn Yến, nhất định chính là làm nhục nghĩa mẫu của An Nhiên.

Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy, đứng lên, chắp tay nói với Cửu vương: “Lời không hợp ý quá nửa câu, xin thứ cho cháu cáo lui!”

Tống Vĩnh Cung cũng đứng lên, nới vói Cửu vương: “Rượu có ngon hơn nữa, mà không có tri kỷ, cũng chỉ sẽ phụ lòng rượu ngon, cháu cũng cáo lui!”


Cửu vương đứng lên: “Ây da, huynh đệ các ngươi làm cái gì vậy? Cho hoàng thúc mặt mũi có được hay không? Hơn nữa cũng không phải thù sâu oán nặng gì, hiểu lầm thì nói rõ ràng là được.”

Tống Vĩnh Cung kéo Trí Viễn Vương phi nói: “Không được, chúng ta đi!”

Vừa nói, liền rời đi

Tống Vĩnh Kỳ cũng kéo Ôn Yến, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ôn Yến nhẹ nhàng tránh thoát tay anh, nói: “Ngươi đi về trước đi, ta có mấy câu nói muốn hỏi Cửu vương.”

Tống Vĩnh Kỳ cau mày: “Có lời gì muốn hỏi? Bổn vương chờ nàng.”

Ôn Yến lắc đầu một cái: “Là chuyện Việt Châu, ngươi đi về trước, lát nữa ta còn muốn tới tẩm cung hầu hạ Thái hậu.”

Tống Vĩnh Kỳ thấy nàng cố ý muốn nói chuyện với Cửu vương , cũng tức giận rồi, nhàn nhạt nói: “Tùy nàng!” Vừa nói, liền phất tay áo đi.

Ôn Yến lần nữa ngồi xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cửu vương: “Ông hài lòng chưa?”

Cửu vương nhún nhún vai: “Tình huynh đệ của bọn họ vốn chưa đủ, có điều chỉ khiêu khích nửa câu, liền không chịu nổi như vậy, sau này lại bị người bên cạnh chia rẽ, không đánh mới là lạ.”

“Các người là chú cháu, có quan hệ máu mủ.” Ôn Yến cau mày nhắc nhở.

Cửu vương thu lại nụ cười, thay một gương mặt lạnh lùng: “Bổn vương và Hoàng thượng, cũng là huynh đệ ruột thịt.”

“Ông ấy có lỗi với ông, không liên quan đến huynh đê bọn họ, cần gì phải gây xích mích quan hệ của bọn họ? Huynh đệ ông bất hòa, chẳng lẽ cũng phải bắt con cháu như vậy sao?” Ôn Yến hơi tức giận nói: “Trước kia ở Việt Châu, ta luôn cảm thấy ông không tranh giành gì với đời, hôm nay nghĩ đến, ông không phải không tranh giành, ông chẳng qua là đang giấu diếm, nếu không ông sẽ không ở kinh thành đào tạo nhiều người thân cận như vậy.”

“Tiểu Ôn Yến, bổn vương chưa bao giờ che giấu mình, là ngươi vẫn cho rằng bổn vương không tranh giành với đời, đừng nói tới bổn vương là người, cho dù là chó, bị ép cũng sẽ nhảy tường. Ngươi không phải bổn vương, sao biết những năm qua bổn vương chịu khổ thế nào?” Cửu vương đứng lên, hai tay vịn lan can Tương Tư Các, nhìn bên ngoài mưa gió lay động, đôi mắt nham hiểm: “Những năm qua, bổn vương không một ngày nào ngủ ngon, lúc nào cũng đề phòng, không biết lúc nào sẽ bị người ta giết chết, không biết lúc nào độc phát bỏ mạng, ngày tháng như vậy, bổn vương chịu đủ rồi, hơn nữa, Tống Tử Đan cũng đủ oai phong rồi, là lúc hắn phải lui xuống rồi.”

Ôn Yến nói: “Ta mặc kệ dã tâm ông lớn thế nào, mục đích sau cùng là gì, nhưng ta hy vọng ông đừng tổn thương huynh đệ bọn họ.”

“Ôn Yến, ngươi nên biết, Bổn vương là thật lòng thương yêu cô như muội muội, nam nhân tốt trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi không nhất định bám riết trên người Tống Vĩnh Kỳ.” Cửu vương thâm sâu nói.

Ôn Yến lắc đầu một cái: “Có một số việc có thể tạm bợ, có một số việc nhận định chính là cả đời, giống như ta bây giờ muốn ông buông tha trở về Việt Châu, ông cũng sẽ không đồng ý. Người có chí riêng, ta không miễn cưỡng, ông cũng không nên miễn cưỡng ta, ông phải ngăn cản vị quốc sư kia đem ta đưa đến bên cạnh Hoàng đế.”

Cửu vương nói: “Bổn vương nói rồi, chuyện này không liên quan đến bổn vương, là ý của Tống Vĩnh Cung .

“Quốc sư là người của ông, nhất định chỉ nghe lời ông, nếu ông không ra lệnh như vậy, sao hắn dám tuân theo?” Ôn Yến không phải người ngốc, biết ý đồ của Cửu vương. Ông ta sắp xếp cô ở bên cạnh Hoàng đế, sau này lợi dụng cô khống chế Hoàng đế, bởi vì bây giờ Hoàng đế đã gần như tẩu hỏa nhập ma, quốc sư nói gì ông ấy liền làm theo cái đó. Cô được xem là quý nữ, quốc sư tất nhiên sẽ giựt dây Hoàng đế vì cô làm ra nhiều chuyện gây ảnh hưởng đến thiên hạ, sau đó ông ta ở bên cạnh thêm thắt, là có thể thuận lợi tấn công hoàng thành. Cái gọi là muội muội ruột, chỉ là lợi dụng xong thì thôi.

Cô xem không ít sách lịch sử, cũng biết không ít âm mưu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Cửu vương dùng quốc sư tung tin đồn để dễ dàng có được thuốc giải, liền biết bước ý đồ tiếp theo của ông ta.

Mặt Cửu vương thoáng có chút khổ sở, ông ta nhẹ giọng nói: “Ôn Yến, bổn vương cũng là vạn bất đắc dĩ, nhưng bổn vương bảo đảm, sẽ để cho ngươi trở về nguyên vẹn, ngươi ra sao, bổn vương cũng sẽ bồi thường cho ngươi.”

Ôn Yến vịn lan can, đi từng bước trên thềm đá, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên nói: “Cám ơn!”

Một người có dã tâm, bất luận cô nói gì, đều không cách nào dao động. Nhất là, ông ta nhẫn nhục lâu như vậy, âm mưu trù tính lâu như vậy, sao có thể bởi vì một câu của cô mà buông tha?

Gió rất to, cộng với mưa lạnh tạt tới, Ôn Yến che kín y phục, đi lên hành lang, dưới ánh đèn của hành lang, có một bóng người đang đứng, trong lòng cô ấm áp, tiến lên đưa mắt nhìn chàng, nói: “Trở về thôi.”

Tống Vĩnh Kỳ muốn nắm tay cô, Ôn Yến né tránh, trong cung nhiều người miệng tạp, sợ có lời gì truyện đến tai hoàng đế, ông ấy tức giận, chỉ sợ gió lại nổi lên.



Tống Vĩnh Kỳ cũng không bắt buộc, chẳng qua là thần sắc có chút lạnh lùng.

Tống Vĩnh Kỳ ngủ lại trong cung Hoàng hậu, Ôn Yến thì trở về hầu hạ Thái hậu.

Thái hậu tỉnh lại một lần, ăn một chút cháo, lại ngủ nữa.

Ôn Yến ngồi ở mép giường Thái hậu, vốn dĩ bây giờ cô là nô tài, không nên ngồi, nhưng Thái hậu trong cơn ngủ mê, người bên cạnh cũng biết cô là đại phụ do Hoàng đế sắp xếp, cho nên cũng giúp đỡ, lò sưởi, áo khoác, bữa ăn khuya đều đầy đủ.

Nửa đêm Thái hậu lại tỉnh lại, Ôn Yến vội vàng đứng dậy, cúi người hỏi: “Thái hậu nương nương, có phải là không thoải mái?”

Thái hậu mở mắt ra, hai tay ở trước mặt sờ một chút, cầm cánh tay Ôn Yến, mặt mũi hơi ngẩn ra: “Ai gia nằm mơ.”

Ôn Yến chà xát tay Thái hậu, giọng ôn hòa nói:

“Thái hậu nương nương nằm mơ thấy gì?”

Sắc mặt Thái hậu ngơ ngác: “Ai gia nghe có người gọi ai gia là lão phật gia.”

Trong lòng Ôn Yến khẽ run, lão phật gia, là lần đầu cô vào cung gọi bà, lúc ấy, thiếu chút nữa bởi vì xưng hô lão Phật gia này phải chịu phạt.

Cô biết còn hỏi: “Thái hậu nương nương thấy Phật gia rồi? Vậy là chuyện tốt, chứng minh Thái hậu nương nương có Phật gia che chở đó.

Thái hậu thở dài một tiếng: “Hy vọng là chuyện tốt!”

Ôn Yến đỡ bà ấy ngủ, nói: “Ngủ một giấc thật ngon!”

Thái hậu bỗng nhiên kéo tay cô: “Minh Nhi, ngươi tới phật đường lấy tràng hạt cho ai gia!”

Ôn Yến nói: “Được, không nên nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thôi.” Dứt lời, cô ngồi ở đầu giường, xoa bóp cho Thái hậu.

Hô hấp của Thái hậu dần dần đều, nhưng một lát sau, bà lại chợt mở mắt ra hỏi: “Ngươi tên gì?”

Ôn Yến nói: “Nô tỳ tên Ôn Noãn!”

Thái hậu thở một hơi thật dài: “Ôn Noãn, cái tên thật đẹp!”

Ôn Noãn khổ sở cười một tiếng, Ôn Noãn, quả thật tên rất đẹp, nhưng cũng không phải tên cô.

Thái hậu cuối cùng vẫn phải đi ngủ, Ôn Yến ngồi trên sạp giường nhỏ, cũng cảm thấy cả người mệt mỏi. Cô dựa vào sạp giường nghỉ ngơi một hồi, liền cảm giác tinh thần uể oải, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng, lại ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, cho đến khi bị một luồng ánh mặt trời từ trên bệ cửa sổ chiếu vào, đâm vào mắt cô có chút đau, cô mở mắt, đẩy cửa sổ ra, đón ánh nắng tươi sáng, lại có chút ấm áp của tiết trời tháng ba, cô sững sốt một chút, mưa đã tạnh?

Thái hậu còn đang ngủ say, bên ngoài hành lang dài cũng không có cung nữ đi lại, cô vươn người một cái, muốn đi ra ngoài khởi động một cái.

Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ:“Ôn Yến!”

Cô cảm thấy không khí đột nhiên lạnh xuống, cô chợt quay đầu, lại thấy phía sau có một cô gái áo vàng đang đứng, mặt mũi có chút sầu bi, gương mặt đó, cô vô cùng quen thuộc.

Là Dương Bạch Lan.

Cả người cô đều nổi da gà, mặc dù nói ở cùng sư phụ một khoảng thời gian rất lâu, nhưng sư phụ là thần tiên, nhưng Dương Bạch Lan là hồn ma.

Cô hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, bốn phía yên tĩnh, ngoài cửa cũng không có âm thanh, cũng là ban ngày, cung nữ tại sao vẫn chưa chịu dậy? Không đúng, ma ma đâu? Ma ma tối hôm qua cũng ở trong điện.

Dương Bạch Lan nhẹ giọng nói: “Không phải sợ!” Cô ấy chậm rãi đến gần, Ôn Yến thấy cô ấy đi giống như người, trong lòng sợ hãi nhất thời muốn chạy đi, nhưng vẫn là có chút hoảng sợ, hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Dương Bạch Lan mỉm cười nói: “Cô cũng là hồn ma, vì sao còn sợ ta?”

Ôn Yến lắc đầu, mặc dù biết rõ mình chính là một hồn ma, nhưng vẫn không có cách nào tiếp nhận một hồn ma khác “sống sờ sờ” xuất hiện ở trước mặt mình. Cô lui về phía sau một bước, nói: “Cô vẫn chưa… đầu thai? Cô đến tìm tôi làm gì?” Giọng cô cố ý đè thấp, sợ thức tỉnh Hoàng thái hậu, đến lúc đó hù dọa bà ấy cũng không tốt.

Dương Bạch Lan tiến lên lạy: “Ta tới để khẩn cầu cô một chuyện!”

Ôn Yến ngã ngồi xuống sạp giường, lại chợt đứng lên: “Đừng nói cầu xin, có chuyện gì cô cứ nói.’ Mặt trời rõ ràng là từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tại sao phòng còn lạnh như vậy? Còn nữa, ma không phải sợ mặt trời sao? Ánh mặt trời kia chiếu vào người cô, trước kia xem phim, nói ma tiếp xúc với mặt trời, cơ thể sẽ bị ánh mặt trời ăn mòn.”

Dương Bạch Lan nói: “Chăm sóc cha mẹ với em gái ta, nhớ kỹ, mặc kệ lúc nào, cũng không thể bỏ bọn họ không để ý, còn nữa, ta không có hại Khanh Nhi, ta không có hại nàng ta…” Dương Bạch Lan vừa nói, cơ thể lung lay, mặt mũi cũng dần dần dữ tợn, Ôn Yến bị sợ hét to một tiếng: “A…”

Sau đó trước mắt tối sầm, cả người trên đất.

Cô mở mắt ra, ánh mặt trời biến mất, Dương Bạch Lan cũng không thấy, giá cắm nến đang cháy, bốn phía mờ nhạt u ám, cửa sổ đóng kín, bên ngoài tí tách không ngừng.

Cô chậm rãi đứng lên, cả người nổi da gà, cơ thể giống như sợi bông vậy, mềm nhũn, tựa như một luồng gió mát là có thể thổi ngã cô.

Cô cảm thấy rất lạnh, nhìn quanh bốn phía, đã không còn bóng dáng Dương Bạch Lan, da đầu cô tê dại, mặc dù sống trong cơ thể của Dương Bạch Lan, lại không nghĩ rằng nhìn hồn ma của chính mình lại kinh hãi như vậy.

Tiếng hít thở của Thái hậu truyền tới, vững vàng như vậy, cho cô chút an tâm. Cô ngồi ở mặt bàn, rót một ly nước, nước đã sớm lạnh thấu, nhưng cô vẫn uống một hớp lớn, uống ừng ực. Uống nước xong, hai tay vẫn còn run rẩy, hơn nữa còn run rẩy hơn lúc nãy, cô hít thở sâu mấy cái, vượt qua sợ hãi trong lòng. Nhớ tới Dương Bạch Lan mới vừa rồi nói với cô, chăm sóc cha mẹ và em gái cô ấy, cô ấy không có hại Khanh Nhi.

Người ta nói người chết như đèn tắt đi, cho dù khi còn sống mắc phải tất cả tội nghiệt, sau khi chết cũng phải tính sổ rõ ràng, cô ấy đã chết rồi, nếu thật sự có hại Khanh Nhi, cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đến tìm cô, kể lể cô ấy bị oan ức. Trừ phi, cô ấy thật sự bị oan.

Nhưng, chính miệng Khanh Nhi nói cô ta tận mắt nhìn thấy Dương Bạch Lan đẩy cô ta xuống, Khanh Nhi nhìn lầm sao? Chắc sẽ không, chuyện sinh tử, làm sao có thể nhìn lầm? Trừ phi có người giống cô ấy như đúc. Cái này cơ bản có thể loại bỏ, bởi vì ở trong trí nhớ Dương Bạch Lan, không tồn tại người giống hệt cô ấy.

Chẳng lẽ là Khanh Nhi nói dối? Nhưng Khanh Nhi tại sao phải nói dối? Người đẩy cô ta xuống nước làm hại cô ta hôn mê hơn bốn năm, cô ta hẳn phải hận người này tận xương mới đúng, mà trên thực tế, mỗi lần cô ta nói tới Dương Bạch Lan, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặc dù Dương Bạch Lan đã chết, oán hận của cô ấy dường như vẫn chưa lắng xuống. Cho nên, cái giả thiết này, chắc cũng không được.

Vậy thì, chân tướng rốt cuộc là như thế nào? Năm đó rốt cuộc là ai đẩy Khanh Nhi xuống nước? Năm đó nói là có nha hoàn nhìn thấy, nhưng thẩm vấn nha hoàn, hoàng hậu cũng không tin, chẳng lẽ hoàng hậu biết nội tình? Nếu không tại sao Hoàng hậu chắc chắn Dương Bạch Lan không phải hung thủ Dương Bạch Lan? Nếu không chắc chắn như vậy, sao bà ấy dám để cho con trai mình cưới một cô gái độc ác?

Trong lòng Ôn Yến hỗn loạn, không biết ngọn nguồn từ đâu mà ra

Chẳng qua là, bây giờ ít nhất cô có thể khẳng định một chuyện, đó chính là Dương Bạch Lan không phải hung thủ. Cũng bởi vì cái khẳng định này, khiến trong lòng cô dễ chịu hơn, dù sao, cô thật lòng không hy vọng Dương Bạch Lan là hung thủ.

Tiếng mưa bên ngoài không ngừng truyền tới, khiến cho cô càng thêm phiền não.

Là ai nhiều chuyện như vậy, sớm cũng mưa lất phất tối cũng mưa lất phất. Cô thở dài một tiếng, đi tới trước giường Thái hậu nhìn một chút, thấy thần sắc Thái hậu không vấn đề gì, tất cả vừa nãy, bà ấy lờ mờ không biết.



Cô ngồi ở mép giường, trong đầu không dừng được, đều là chuyện ba năm trước.

Cứ như vậy, chợp mắt qua một đêm mưa, nghênh đón sáng sớm ẩm ướt.

Thái hậu tỉnh dậy, dường như rất có tinh thần. Bà ấy ngồi ở trên giường, lóng tai nghe tiếng mưa bên ngoài, cau mày nói: “Còn chưa ngừng? Cũng sắp nửa tháng rồi!”

Ôn Yến tiến lên hầu hạ bà mặc quần áo, nói: “Không cần phải lo lắng, sẽ dừng.”

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Một đêm này, dường như đặc biệt dài.”

Ôn Yến dè dặt một chút hỏi: “Thái hậu nương nương đêm qua tỉnh giấc sao?”

Thái hậu lắc đầu một cái: “Cả đêm không tỉnh.”

Ôn Yến thoải mái cười: “Vậy thì thật là quá tốt.”

Thái hậu đã nằm liệt giường rất lâu, dùng lời cô mà nói, chính là vẫn luôn chờ chết, nhưng hôm nay bà ấy lại muốn đi ra ngoài một chút. Bà ấy hít thở sâu một hơi, nói: “Đỡ ai gia đi ra ngoài.”

Ôn Yến nói: “Thái hậu lâu rồi không xuống giường, ở trong phòng đi bộ một vòng là được, bên ngoài mưa to gió lớn, không đi thì tốt hơn.”

Thái hậu lắc đầu: “Ở trong phòng đi bộ có gì thú vị? Hay là đi ra ngoài một chút đi, yên tâm, ai gia còn chưa chết.”

Ma ma tiến lên đón, trên mặt vui sướng: “Nói gì vậy? Sao lại chết hay không, xui xẻo biết bao, nương nương sống đến ngàn tuổi, lão nô chết một trăm lần, nương nương vẫn còn khỏe.”

Thái hậu cười một tiếng: “Ai gia chẳng phải là thành lão yêu quái rồi sao?”

Ma ma cười nói: “Đâu ra lão yêu quái? Rõ ràng là lão phật gia!”

Thái hậu khẽ run, thần sắc có chút hoang mang: “Lão phật gia, đêm qua dường như ai gia nằm mơ thấy có người gọi ai gia là lão phật gia.”

Ma ma đau buồn nói: “Trừ vị kia, còn có ai gọi ngài lão phật gia? Đừng nghĩ nhiều, người cũng đi lâu như vậy rồi.”

Sắc mặt Thái hậu điềm tĩnh: “Có lẽ cô ấy tới báo cho ai gia biết, giờ của ai gia sắp tới. Ai gia hôm nay tinh thần đặc biệt tốt, có lẽ chính là hồi quang phản chiếu, ngươi đi nói với Hoàng đế, bảo nó chuẩn bị hậu sự cho ai gia.”

Ma ma bị sợ sắc mặt trắng bệch, nhất thời liền quỳ xuống, còn không há miệng, nước mắt đã tới rồi: “Người nói nhăng nói cuội gì đấy? Mau nhổ một bãi nước miếng, sao có thể nói xúi quẩy như vậy?”

Trên mặt Thái hậu lộ nụ cười yếu ớt: “Nếu đại hạn ai gia chưa tới, cho dù ai gia nói một trăm lần chết, ai gia cũng sẽ không chết. Ngược lại, nếu đại hạn ai gia đã đến, cho dù gia ngậm miệng, tử thần vẫn sẽ hạ xuống. Đứng lên đi, chờ ai gia chết rồi quỳ!”

Ma ma gấp đến độ trực chờ rơi nước mắt, cung kính nói: “Nói bậy nói bậy, sao có thể nói bậy như vậy? Là muốn lão nô thương tâm mà chết phải không ?”

Ôn Yến kéo ma ma, chậm rãi nói: “Ma ma, Thái hậu nương nương nói đúng, người tốt sống lâu, Thái hậu nếu là mạng không nên tuyệt, vậy nàng tự mình nói bao nhiêu lần cũng không coi là chính xác.”

Thái hậu ừ một tiếng, có chút tán thưởng nói: “Ngươi là một cô nương có tấm lòng bao dung, chẳng qua là ai gia tự biết thiên mệnh, A Nam, đi đi, bảo hoàng đế chuẩn bị hậu sự cho ai gia, nhân lúc thần trí ai gia o lúc này còn tỉnh táo, dễ nghe nó an bài.”

A Nam, là tên của ma ma.

Ma ma làm sao chịu đi? Thái hậu nổi giận: “Ai gia còn chưa chết, nhưng ngay cả lời của ai gia cũng không nghe rồi phải không?”

Ma ma sợ bà ấy nổi giận, sẽ tổn hại sức khỏe, chỉ đành phải đứng lên, nức nở nói: “Vâng, lão nô đi ngay.”

Thái hậu vào lúc này, cơ thể dường như rất khỏe mạnh, bà đã không nhớ rõ bao lâu rồi không xuống giường.

Ôn Yến đỡ bà, đi ra bên ngoài điện, đứng ở cửa, bà nhẹ nhàng híp mắt lại, cảm nhận xúc cảm lạnh như băng ở trên mặt do gió thổi mưa đập, hơn nửa người dựa vào trên người Ôn Yến.

“Nha đầu, ngươi nói cho ai gia nghe, bụi hoa mai phía đông góc tường, nở hoa chưa ?” Thái hậu bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Ôn Yến lại không nói cho bà ấy biết, cười nói:

“Thái hậu người đoán xem? Đoán trúng có thưởng.”

Thái hậu vui vẻ, nở nụ cười, nếp nhăn cũng tràn đầy lên gương mặt: “Có thưởng? Ngươi có thể thưởng cho ai gia cái gì?”

Ôn Yến nói: “Thái hậu muốn cái gì, nô tỳ liền thưởng cái đó.”

Thái hậu bệnh nặng đã lâu, sắc mặt đã sớm trở nên biến thành màu đen, hôm nay nghe Ôn Yến nói, vẻ mặt hơi sáng lên, lại xua tan nỗi u ám kia, bà ấy nói: “Nếu cho phép ai gia có một tâm nguyện, như vậy, ai gia hy vọng trận mưa này, mau dừng đi!”

Ôn Yến mở cây dù, nói: “Vậy phải xem Thái hậu có thể đoán trúng hoa mai đã nở hay chưa nữa, nếu nở rồi, liền thưởng cho Thái hậu tâm nguyện này, nếu không đoán trúng, cũng không sao, ngày mai tiếp tục đoán.”

Thái hậu cười: “Vẫn chưa nở, ai gia vẫn chưa ngửi thấy mùi hương của hoa mai, chỉ là nghĩ rằng chắc cũng nở được một nụ rồi, chưa tới nửa tháng nữa, là có thể đón gió nở hoa rồi.”

Ôn Yến cười: “Thái hậu đoán trúng rồi!”

Cô ngắm nhìn bụi hoa mai kia ở góc tường, quả thật có mấy nụ hoa, phải nói, lúc trước nụ hoa đầy cả cây, nhưng nửa tháng liên tục mưa to, gió cuồng cuộng thổi, nụ hoa bị dập nát, hôm nay chỉ còn lại mấy nụ hoa ở đầu cành run rẩy, chỉ sợ, cũng không qua được hôm nay.

Thái hậu cầm tay Ôn Yến, cười lắc đầu: “Dỗ ai gia sao, mưa to mấy ngày liên tiếp, đâu ra còn có nụ hoa? Chỉ sợ sớm đã thành bùn cả rồi.”

Ôn Yến cười thở dài một tiếng: “Còn muốn bắt nạt Thái hậu không nhìn thấy gì một chút, không nghĩ tới trong lòng Thái hậu đã rõ, nô tỳ nên phạt.”

Thái hậu cười hướng về phía cô, thần sắc dần dần thì có chút nghiêm túc: “Ngươi là nên phạt, chỉ là phạt ngươi như thế nào, không bằng, đem ngươi gả cho cháu nội của ai gia được không?”

Trong lòng Ôn Yến loạn lên, nhưng cố ổn định tâm trạng: “Thái hậu nói nhăng gì đấy?”

Thái hậu cười vỗ tay của vai của cô: “Mặc dù mắt của ai gia không nhìn thấy, nhưng lòng rất rõ, ngươi mới vừa nãy cũng nói vậy đó không phải sao? Ai gia không hồ đồ, người hồ đồ là Hoàng đế, ngươi yên tâm, trước khi ai gia gặp tiên đế, sẽ vì ngươi và Kỳ Nhi an bài tốt.”


Ôn Yến trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới Thái hậu đang bệnh, mắt không nhìn thấy, vẫn còn có thể biết nhiều chuyện như vậy, trong lòng kính nể, đang khi nói chuyện, càng cung kính hơn, nói: “Tất cả đều là vận may, nô tỳ không cưỡng cầu.”


Cho dù có thể gả cho Tống Vĩnh Kỳ, nhưng có thể có những ngày tháng vui vẻ không? Cô đã không cưỡng cầu nữa rồi.


Thái hậu nói với Ôn Yến: “Ngươi đỡ ai gia trở về thôi, thời tiết này thật là lạnh mà, lúc ai gia còn trẻ, ở trong tuyết chơi liên tục mấy giờ, cũng không cảm thấy có tí giá rét, bây giờ già rồi, ngay cả đứng một khắc thôi cũng đứng không vững, nhưng người đâu, có lúc cũng phải phục tùng số mệnh an bài, mệnh này, bao gồm sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt.”


Câu này, đâm trúng ý của Ôn Yến. Vành mắt cô ướt nhòe, im lặng không nói, đỡ Thái hậu đi vào trong điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK