“Tiểu tổ tông, tướng quân dặn dò chúng ta nhất định phải đưa người về kinh an toàn, phải đưa người đến trước mặt Hoàng Thượng rồi chúng ta mới được quay về.” Trần Tử Ham hơi lo lắng nhìn Kinh Mặc, lúc ở Xuân Phong Trại, Kinh Mặc nói cô bé là công chúa, nhưng mà lại không hề có vẻ công chúa chút nào, nhưng mà bây giờ nhớ lại tướng quân cao cao tại thượng lại dặn dò từng câu từng chữ vì cô bé như thế, lúc này hắn chỉ cảm thấy áp lực như núi.
“Yên tâm, ta sẽ nghe lời.” Kinh Mặc vừa nói chuyện vừa kéo mảnh vải trên mặt cô bé xuống, mấy ngày gần đây vì muốn lừa gạt Trần Nguyên Khánh nên ngày nào cô bé cũng đeo mảnh vải này, trong lòng đã ghét cay ghét đắng nó, bây giờ đã ra khỏi doanh trướng, cô bé đương nhiên không muốn che mặt lại nữa.
“Tiểu tổ tông, người xinh đẹp lộng lẫy đến thế, để người khác nhìn thấy sẽ không an toàn, người vẫn nên mang mảnh vải này lên lại đi.” Một thổ phỉ thấy Kinh Mặc bực bội lột miếng vải trên mặt xuống, nhanh chóng chạy lên khuyên.
Lúc nãy khi Kinh Mặc còn đang ngủ, bọn họ cũng đã bàn bạc kế hoạch xong xuôi rồi, bọn họ không thể ngang nhiên dẫn công chúa đi rêu rao khắp nơi được, chuyện này không có lợi cho Kinh Mặc, bọn họ phải cải trang giả dạng, bọn họ chuẩn bị giả thành thúc thúc của Kinh Mặc, mà Kinh Mặc là một đứa bé bị lở loét mặt, bọn họ vì muốn tìm thầy chữa bệnh cho cô bé nên mới chạy đến kinh thành.
“Không.” Nghe thổ phỉ nói thế, Kinh Mặc muốn sụp đổ, có trời mới biết bây giờ cô bé ngày đêm trông mong được trở về gương mặt thật của chính cô bé, tuy cô bé cũng không coi như đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng còn coi được, vì sao lại không cần gương mặt xinh đẹp này, mà lại phải đeo miếng vải rách kia đi rêu rao khắp nơi, vừa nghĩ đến Kinh Mặc đã cảm thấy khó chịu rồi.
“Tiểu tổ tông, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, nhóm chúng ta chính là bá bá thúc thúc của người.” Trần Tử Ham khẽ nói kế hoạch của bọn họ ra, lại làm Kinh Mặc khịt mũi coi thường nói: “Ta phải tu mấy đời mới đủ phúc để làm cho hơn hai mươi vị thúc thúc bá bá đưa ta đi chữa bệnh chứ?”
Kinh Mặc nói xong lại khinh thường trừng mắt nhìn Trần Tử Ham, từ từ nói: “Hoàng gia gia của ta chỉ có hai người con, Hoàng bá bá của ta bây giờ không biết đang ở biên quan Nam Chiếu hay là đang ở trong phủ Trấn Quốc Vương ở kinh thành nữa.”
Một câu nói lơ đãng của Kinh Mặc lại làm cho tất cả mọi người ở đây đổ mồ hôi như mưa, bọn họ nói mình là thúc thúc bá bá của tiểu tổ tông, vậy là đang chiếm lợi của cô bé, cô bé không để bụng thì thôi, nếu cô bé mà để ý thì tội của bọn họ sẽ rất lớn.
Giả mạo hoàng tộc...
“Tiểu tổ tông, chúng ta cũng không thể để người khác biết người là công chúa, nếu không trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, chúng ta phải đưa người quay về an toàn, đây là lệnh của tướng quân.” Mọi người hai mặt nhìn nhau một lúc lâu rồi Trần Tử Ham mới nói với Kinh Mặc.
Hắn cảm thấy tiểu tổ tông vẫn luôn rất hiểu chuyện, sao nhắc đến chuyện này lại...
“Trần Tử Ham, ngươi đừng quên ngươi có thể tham gia quân ngũ là nhờ công của ai, ta có thể làm ngươi ăn cơm của Hoàng Thượng, cũng có thể làm ngươi mất chén cơm, hơn nữa ngươi còn vì Thiên phu trưởng và Bách phu trưởng mà bị đánh, không sợ lợi ích chưa đến tay đã bị bay mất sao?” Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Ham, trong đôi mắt đang cười híp lại kia toàn là vẻ dụ dỗ.
Trần Tử Ham nhìn Kinh Mặc, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tướng quân nói chỉ cần ta đưa người về kinh an toàn, chúng ta đã lập được một công lớn, hắn sẽ thăng quang cho ta.”
Kinh Mặc cười nhìn Trần Tử Ham, hỏi khẽ: “Nếu ta không an toàn về kinh thì sao?”
“Không có.” Trần Tử Ham nhanh chóng trả lời, nhưng mà tuy cô bé chưa nói không muốn an toàn quay về kinh, nhưng bây giờ cô bé nhìn bọn họ, nói thế này với bọn họ, rõ ràng là muốn làm chuyện gì đó...
“Vậy được rồi, mục đích của chúng ta giống nhau, nhưng ta còn phải làm một vài chuyện, phải làm xong rồi mới quay về, các ngươi có muốn giúp ta không?” Khi Kinh Mặc hỏi cũng không hề lớn tiếng nhưng lại mang theo uy áp, nháy mắt làm cho nhóm thổ phỉ này về lại những ngày tháng sống ở trại Xuân Phong.
Bọn họ ở cùng Kinh Mặc không bao lâu, nhưng lại hiểu rất rõ một chuyện, từ trước đến giờ, trong thế giới của Kinh Mặc đều là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
“Tiểu tổ tông, có chuyện gì người cứ việc ra lệnh, Trần Tử Ham ta tình nguyện vượt lửa băng sông vì người.” Khi trên mặt những người khác còn lộ ra vẻ khó xử, Trần Tử Ham là người đầu tiên thể hiện thái độ.
Tuy hắn biết sự dung túng của hắn có khả năng sẽ làm Kinh Mặc quậy lật trời, nhưng mà trông cô bé tinh nghịch thế này, lòng hắn lại mềm nhũn, không thể nào từ chối yêu cầu của cô bé.
Trần Tử Ham cực kỳ có lực uy hiếp và kêu gọi trong trại thổ phỉ Xuân Phong, hắn vừa nói xong, mấy người còn đang do dự cũng rối rít nói đồng ý nghe theo Kinh Mặc.
“Yên tâm, ta biết các người đều dìu già dắt trẻ, ta sẽ không để bọn ngươi đi chết, đương nhiên, nếu lỡ như các ngươi thật sự chết, ta sẽ đối xử tử tế với người nhà các ngươi.” Kinh Mặc nói nhỏ, nhìn những người đồng ý đi theo cô bé, trong lòng cô bé lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
“Tiểu công chúa, có những lời này của người thì chúng ta không còn băn khoăn gì nữa, có chuyện gì người cứ việc nói, chúng ta lập tức làm ngay.” Một tên thổ phỉ thấy một đứa bé như Kinh Mặc mà lại có thể nghĩ mọi chuyện chu đáo đến thế, đã cảm động muốn chết, hắn nói khẽ xong, những thổ phỉ khác cũng rối rít gật đầu đồng ý.
Kinh Mặc đối xử với bọn họ rất tốt, từ khi vừa vào đến trại Xuân Phong, cô bé đã tính toán cho bọn họ, bây giờ còn nghĩ đường lui cho họ.
Đặc biết là trước mặt chỉ là một đứa bé hơn năm tuổi, con nhà họ lớn cỡ này đều còn đang nhõng nhẽo với ba mẹ, nhưng Kinh Mặc đã suy nghĩ chuyện sống chết của rất nhiều người.
“Trần lão nhị, ngươi yên tâm, làm xong hai việc này rồi, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo các ngươi hồi kinh, đến lúc đó trừ Lý tướng quân và Tô tướng quân sẽ ban thưởng cho các ngươi ra, ta cũng sẽ bảo phụ hoàng ân thưởng thêm cho các người.” Kinh Mặc nói.
“Tiểu tổ tông, người muốn đi nơi nào thì cứ việc nói, Trần lão nhị ta chắc chắn sẽ không nói tiếng nào, đời này ta chẳng có tiền đồ gì, có thể làm quen với công chúa đã là phúc phận lớn nhất đời ta rồi, người muốn đi nơi nào, ta sẽ lập tức xung phong vi người, ta sẽ bảo vệ người, yên tâm đi.”
Trần Tử Ham nghe Kinh Mặc nói xong, trong lòng vô cùng cảm khái, tuy những lời dụ dỗ kia làm hắn cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng ngay từ đầu hắn đã hiểu, cho dù không có những lời lộc đó, hắn cũng sẽ bằng lòng đi theo Kinh Mặc vượt lửa băng sông, hắn bằng lòng bảo vệ đứa bé tốt bụng thông minh này.
“Vậy chúng ta lập tức đi Thành Thượng Lật, ngày mai Lý tướng quân sẽ tấn công nơi đó, chúng ta đi giúp một tay, cũng giúp các ngươi kiến công lập nghiệp.” Kinh Mặc dùng giọng nói non nhưng đầy vẻ kiên định nói, nhưng cô bé vừa nói xong, mấy người lúc nãy còn đang thề son sắt lập tức biến sắc.
Chỉ dựa vào hai mươi mấy người bọn họ mà muốn đi Thành Thượng Lật, còn muốn kiến công lập nghiệp?
Tuy Kinh Mặc đã nói, nếu bọn họ chết rồi sẽ đối xử tử tế với người nhà bọn họ, nhưng nếu có thể sống thì ai mà muốn chết chứ?
Mà quyết định này của Kinh Mặc giống như đang dẫn bọn họ đi chịu chết.
“Tiểu tổ tông, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, chỉ dựa vào hai mươi mấy người chúng ta, đi Thành Thượng Lật, chuyện này...” Cuối cùng cũng có người không nhịn được khẽ hỏi.
Kinh Mặc cười nhìn bọn họ, giống như đang bàn bạc mà hỏi: “Dẫn các ngươi đi kiến công lập nghiệp, sao nào, các ngươi không tin sao?”
Bọn họ đương nhiên là không tin rồi, hai mươi mấy người giết vào Thành Thượng Lật hả?
Trại Xuân Phong cách Thành Thượng Lật rất gần, nhưng mà mấy năm nay bọn họ còn không dám đánh vào thành, ngay cả việc vào thành đốt nhà giết người cướp của cũng chưa từng làm, bây giờ...
“Tiểu tổ tông. Chuyện này, nếu không người lại suy nghĩ thêm một chút đi?” Ngay cả Trần Tử Ham lúc nãy đã quyết định thề sống chết đi theo Kinh Mặc cũng đã dao động.
Kinh Mặc nhìn Trần Tử Ham, vô cùng nghiêm túc lắc đầu, diệt sạch chút hi vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng mọi người.