“Còn không mau đi tìm?” Thiên Sơn tức giận nói.
Ôn Yến nghe thấy tiếng động, cho rằng cặp sinh đôi đang làm ầm ĩ, định ra ngoài mắng vài câu. Thiên Sơn nói với cô không nhìn thấy cặp sinh đôi đâu, Ôn Yến liền nhìu mày: “Chắc lại đi đâu đó bắt dế rồi, ngươi để ý đến những nơi hẻo lánh một chút là được.”
“Bắt dế?” Thiên Sơn bật cười: “Họ thích chơi dế ư?” Giống hệt nàng hồi nhỏ, khi còn ở Phi Long Môn, không có ai chơi với nàng, vì vậy nàng liền tự mình đi bắt dế chơi.
“Ừm, có lẽ là như vậy, ngươi đi tìm thử xem, cũng không cần lo lắng, dù sao cũng chỉ ở trong cung thôi.” Ôn Yến nói.
Thiên Sơn nói: “Vâng, nô tỳ lập tức đi tìm ngay.”
Cô ta không thể không lo lắng, nếu chỉ là đi đến Ngự hoa viên bắt dế thôi thì được, chỉ sợ rằng không biết đi đến cung của vị nương nương nào rồi, họ đều không phải là những người dễ chọc vào.
Hơn nữa, Kinh Mặc và Trọng Lâu lại có ngoại hình giống với Hoàng thượng như vậy.
Thiên Sơn vừa mới chạy ra ngoài, liền gặp xe của Hoàng thượng. Lúc này, cô ta mới nhớ ra Hoàng thượng vẫn chưa biết chủ nhân đã trở về, ban nãy bận chuyện bàn bạc với Lãnh Ninh, nên quên mất nói chuyện này cho Hoàng thượng.
Trong lúc nghĩ ngợi, xe của Hoàng thượng đã đi đến trước mặt, cô ta định thần lại nhìn, phát hiện Hoàng thượng đang ôm hai đứa trẻ, đó chẳng phải là cặp sinh đôi hay sao?
Thiên Sơn dở khóc dở cười, hai tên nhóc này làm thế nào tìm được Hoàng thượng vậy chứ? Lần này không cần nói nữa, Hoàng thượng đã trực tiếp qua đây rồi, sợ rằng cũng đã biết Kinh Mặc và Trọng Lâu là con của mình luôn rồi.
Ôn Yến cũng để ý Tống Vĩnh Kỳ đã đến, nhưng tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh, những tình huống cô đã tưởng tượng ra trước đây đều không hề xảy ra, giống như gặp lại một người bạn cũ thôi vậy.
Cô đứng trước hành lang, ánh chiều tà phủ kín góc tường, nửa hồng nửa tím, vô cùng đẹp mắt.
Tống Vĩnh Kỳ cũng nhìn thấy cô từ phía xa, vẫn khoác lên mình bộ quần áo màu xanh, không có bất cứ thứ đồ trang sức gì, đơn giản, mộc mạc. Đai lưng, tay áo khẽ kéo lên hai vòng, không khác gì với ngày bình thường.
Trên mặt cô phảng phất ý cười nhàn nhạt, tự nhiên thoải mái, giống như đang vui vẻ chào đón một người bạn tốt lâu ngày không gặp.
Chàng chính là một người bạn tốt.
Cô chưa quên chàng, đạo trưởng chỉ đang lừa chàng để khiến chàng từ bỏ mà thôi.
Nhưng chàng biết rõ vì sao đạo trưởng khuyên chàng nên từ bỏ, bởi vì, khi chàng và Ôn Yến ở bên nhau, không phải Ôn Yến mang bệnh dịch đến cho chàng, mà chàng mới là người mang hết căn bệnh này đến căn bệnh khác cho Ôn Yến.
Không biết đã đi đến trước mặt cô từ khi nào, cô dịu dàng mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp!” Trong lòng chàng lại vô cùng bình tĩnh, gương mặt của người phụ nữ đứng trước mặt anh vẫn xinh đẹp như cũ, dường như năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt cô. Cô vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, giống như bông hoa loa kèn nở vào đầu hạ.
Hai người nhìn nhau, đó là một bầu không khí hòa hợp không gì có thể diễn tả được. Chân mày của hai người đều vô cùng bình tĩnh, không phải là cố gắng kiềm chế mà bản chất chính là như vậy.
“Mẹ!” Trọng Lâu và Kinh Mặc sợ hãi, rụt rè tiến lên phía trước, gọi một tiếng, dáng vẻ áy náy, hổ thẹn. Sau đó, thành thật nhận sai: “Bọn con sai rồi, không nên tùy ý chạy ra ngoài.”
Ôn Yến kéo cặp sinh đôi về phía mình: “Ừm, thành thật trả lời, hai con đi đâu vậy?”
Kinh Mặc nói: “Bọn con đi bắt dế, sau đó nhìn thấy cha cũng đến.”
“Vậy sao?” Ôn Yến nhìn sang Trọng Lâu.
“Không được nói dối, con biết rồi đó, con trai mà nói dối sẽ bị đánh vào mông.”
Trọng Lâu liếc mắt về phía Kinh Mặc, sau đó chỉ một ngón tay, cái miệng nhỏ xinh bí xị, tủi thân nói: “Mẹ, là tỷ tỷ nói phải đi tìm cha, bảo cha mua kẹo hồ lô . Vốn dĩ con không muốn đi, nhưng tỷ ấy cứ ép con phải đi cùng.”
Kinh Mặc nuốt một ngụm tức giận: “Đệ…”
Trọng Lâu kéo tay Kinh Mặc, áy náy nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi nha, em không muốn cùng chị nói dối mẹ đâu, em không biết nói dối, bởi vì một khi nói dối, em sẽ lập tức đổ mồ hôi.”
Tống Vĩnh Kỳ tò mò nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang nói dối kia, vì sao cái miệng nhỏ xinh này lại khiến cho người khác yêu thích như vậy cơ chứ? Nói một cách chính xác, khiến người ta nhịn không được chạy đến ôm ấp, yêu thương.
“Bốp bốp bốp” Ba cái tát rơi lên mông Trọng Lâu, dùng lực không hề nhẹ, đánh đến nỗi Trọng Lâu kêu khóc ầm ĩ.
“Không biết nói dối? Con nghĩ mình có thể lừa được mẹ, lừa được chị sao? Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, mẹ tuyệt đối sẽ không nhẹ tay.” Ôn Yến nói.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy gương mặt nhăn lại vì khóc của Trọng Lâu, vô cùng đau lòng, liền nói: “Được rồi, bỏ đi. Lần này coi như xong, lần sau không phạm phải nữa, mau nhận sai đi.”
“Con sai rồi, mẹ ơi, con sai rồi!”
Trọng Lâu hít hít cánh mũi, vừa lau nước mắt vừa khóc, trông vô cùng hài hước.
Kinh Mặc có chút hả hê nhìn về phía Trọng Lâu: “Muốn hãm hại chị ư? Em tưởng rằng mẹ chúng ta là đồ ngốc à?”
Ôn Yến lạnh nhạt nhìn Kinh Mặc: “Ngày mai chép một lượt từ đầu đến cuối Thiên tự văn, hôm sau giao lại cho mẹ, sai một chữ, chép lại toàn bộ một lượt, sai hai chữ, chép lại hai lượt, cứ như vậy nhân lên.”
Gương mặt đang cười vui sướng của Kinh Mặc đột nhiên méo mó, đau khổ.
Thiên Sơn mỉm cười, dẫn cặp sinh đôi ròi đi: “Đi thôi, xuống dưới tắm rửa, tối nay không được ra khỏi cung nữa. Sau khi Hoàng tổ mẫu thức dậy rất muốn gặp hai người.”
Hai đứa trẻ ủ rũ, cúi đầu đi theo Thiên Sơn, cứ đi được một bước lại quay về phía sau nhìn Tống Vĩnh Kỳ, lộ ra dáng vẻ không nỡ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn họ, trong lòng chợt có cảm giác ấm áp và kích động không gì diễn tả được, giống như đột nhiên có một dòng chảy ấm áp xâm nhập vào trái tim đang trống rỗng của chàng vậy, kích động đến nỗi muốn nổ tung.
Trái tim chàng, bỗng chốc trở nên mềm yếu, nhu hòa hơn.
Chàng nhìn Ôn Yến, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn nàng, Ôn Yến.”
Ôn Yến biết chàng đang muốn nói đến cặp sinh đôi, cô hơi mỉm cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chúng cũng là con của ta.”
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy cảm giác này vô cùng kỳ diệu, đó là con cả chàng và Ôn Yến.
Mặc dù kiếp này không thể ở bên nhau, nhưng giữa họ vẫn tồn tại sợi dây liên kết chính là cặp sinh đôi vô cùng đáng yêu.
Hóa ra, cảm giác làm cha lại hạnh phúc như vậy.
Chàng ngắm nhìn Ôn Yến, sự bình tĩnh khi nãy đã dần biến mất, lúc này sự bình tĩnh đó chỉ là giả bộ, là sự ngụy trang cô tạo ra bên trong, ngay đến cả chàng cũng bị cô lừa.
Trái tim bỗng đập mạnh, nỗi nhớ năm năm, hai nghìn đêm mong ngóng, hôm nay cô cứ như vậy đứng trước mặt mình, chàng cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
“Vĩnh Kỳ!” Gia Cát Minh bước đến, đứng trước cửa gọi một tiếng, kéo cảm xúc của Tống Vĩnh Kỳ trở lại bình thường.
“Ngươi đến rồi!” Tống Vĩnh Kỳ thu lại tâm trạng, nhìn Gia Cát Minh.
“Đúng vậy.” Gia Cát Minh sợ chàng hiểu lầm bản thân đã sớm biết chuyện Ôn Yến trở lại, vì vậy liền nói: “Thật sự khiến người khác kinh ngạc đó, ta vào cung liền nhìn thấy nàng ấy ở đây, còn cho rằng mình nằm mơ.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến: “Đúng vậy, thật sự giống như nằm mơ.”
Ôn Yến cười nói: “Ta không hề biết rằng hai người lạ nhớ ta đến như vậy, nếu biết ta đã trở về sớm hơn rồi.”
Gia Cát Minh cũng mới nhìn thấy cặp sinh đôi, biết hai đứa trẻ này không phải của Chung Phục Viễn, nhưng mấy năm qua quả thật cô và Chung Phục Viễn vẫn luôn ở cạnh nhau. Chàng ta đoán rằng Ôn Yến sẽ không gả cho Chung Phục Viễn, nhưng sợ Tống Vĩnh Kỳ ngại hỏi, vì vậy chàng ta liền nói: “Đúng rồi, mấy năm vừa rồi, nàng vẫn luôn ở cùng lão Trư sao?”
Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy những lời này, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Yến, nghĩ đên ban nãy hai đứa trẻ gọi Chung Phục Viễn là cha nuôi, như vậy có nghĩa là Chung Phục Viễn vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con Ôn Yến những năm qua.
Nghĩ đến người cha ruột như mình nhưng lại không thể tậm mắt chứng kiến quá trình sinh ra và lớn lên của con, mà lại để Chung Phục Viễn, một người không có quan hệ gì ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc họ. Nghĩ đến đây, trong lòng chàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Chung Phục Viễn và Ôn Yến rốt cuộc là như thế nào? Mặc dù chàng và Ôn Yến đã hết hi vọng, nhưng vẫn ích kỷ không muốn cô thuộc về bất cứ người đàn ông nào khác, đặc biệt còn là người chàng không quen biết.