Rõ ràng nàng ta không làm chuyện gì cả, nàng ta chỉ chán ghét người đàn bà Lương Phi kia đi khắp nơi rêu rao chuyện ả ta với sư huynh.
Nàng ta cảm thấy Lương Phi say sưa bàn tán những chuyện làm ô nhục thanh danh sư huynh, Lương Phi đó đúng là kẻ ngu xuẩn, làm sao có thể xứng với sư huynh.
Nàng ta chỉ tức giận, chỉ muốn ra mặt cho sư huynh, nhưng chẳng hiểu sao đến chỗ sư huynh rồi, bản thân lại...
“Muội thực sự không làm gì ả ta cả, muội chỉ tức giận ả ta nói năng lung tung, muội..” Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Khanh Nhi đã đẫm nước mắt, tuy cách một bức màn nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ gương mặt nàng ta, sự ngơ ngác mơ màng trong đôi mắt ấy đủ để khiến người người thương tiếc.
Chỉ có điều, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Tống Vĩnh Kỳ không còn chút cảm xúc gì với bộ dạng đáng thương ấy của Khanh Nhi, trong lòng y, Khanh Nhi vốn ngoan cường độc ác, hoàn toàn không xứng đáng được người khác thương xót.
Tống Vĩnh Kỳ thế nhưng lại bày ra dáng vẻ không muốn tranh cãi gì với Khanh Nhi, sự độc ác của Khanh Nhi không thể nào diễn tả hết bằng lời được, huống hồ, những lời ghét bỏ mà Tống Vĩnh Kỳ nói với Khanh Nhi, hoàn toàn không phải bởi vì chuyện của Khanh Nhi với Lương Phi, mà là do y chán ghét bọn họ động đến Ôn Yến.
Điểm này, bọn họ không đáng được tha thứ.
“Ngươi lui xuống trước đi” Tống Vĩnh Kỳ thấy Khanh Nhi vẫn còn muốn biện hộ cho bản thân liền nhanh chóng lên tiếng ngăn lại, hiện giờ y không muốn nghe bất kì lời nói nào từ Khanh Nhi, nếu không phải vì thân phận của công chúa Vân Thâm, y chắc chắn sẽ không kìm chế được mà giết nàng ta từ lâu rồi.
“Hoàng thượng, muội...” Khanh Nhi không cam tâm, nàng ta biết rõ, sư huynh sẽ không đến tẩm cung của mình, nên nàng ta vô cùng trân trọng mọi cơ hội gặp gỡ sư huynh, cho là ở Thải Vi cung, nàng ta cũng thấy tốt lắm rồi. Nhưng tại sao nguyện vọng nhỏ nhoi này, sư huynh cũng không bằng lòng đáp ứng chứ.
Tống Vĩnh Kỳ bày ra dáng vẻ không muốn phí lời với Khanh Nhi, thấy nàng ta định nói gì đó, liền khoát tay với Lộ công công, Lộ tổng quản hiểu ý, liền nhanh chóng ra hiệu cho thị vệ tiến về phía trước, “hộ tống” Khanh Nhi rời khỏi Thải Vi cung.
Mặc dù trong lòng Khanh Nhi bực bội, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, Tống Vĩnh Kỳ ghét nhất là những người không nghe lời, nàng ta vẫn muốn cho sư huynh thấy vẻ dịu dàng hiểu chuyện của mình, nên dù không cam tâm, nàng ta cũng chỉ đành ấm ức rời đi.
Thấy Khanh Nhi đi xa rồi, tâm trạng Tống Vĩnh Kỳ mới thả lỏng, với Khanh Nhi, dù bề ngoài tỏ vẻ chán ghét nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng sợ hãi, y sợ khi Khanh Nhi ở cùng với Ôn Yến sẽ lặng lẽ hạ độc nàng.
Nếu có thể, y thực sự muốn đuổi hết tất cả những nữ nhân ở trong cung này tránh xa khỏi Ôn Yến.
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía Ôn Yến trở nên lo lắng cùng dịu dàng không kể xiết, tất cả các phi tần dồn hết tâm tư vào Tống Vĩnh Kỳ cũng có thể nhìn ra được hoàng thượng quan tâm điều gì, nhưng bọn họ chỉ có thể che giấu sự đố kị vào tận đáy lòng, sau đó tươi cười xuất hiện trước mặt Tống Vĩnh Kỳ với dáng vẻ rạng ngời nhất.
“Hoàng thượng, Lương Phi mang thai rồi” Ngay vào lúc tất cả mọi người đều ghen tị với Ôn Yến, thì người được mọi người để mắt đến là Ôn Yến lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Mọi sự đố kị trong chớp mắt chuyển sang người Lương Phi đang chìm trong giấc mộng.
Sự tồn tại của Ôn Yến là điều mà bọn họ không bao giờ mong muốn, cho dù cô có là môn chủ Phi Long Môn hay là mối tình sâu đậm của hoàng thượng ngay từ lúc chưa đăng cơ, thế nhưng Lương Phi, ả ta dựa vào cái gì chứ?
Khi biết được mối quan hệ thân thích giữa hoàng thượng và Lương phi, bọn họ cũng ghen tị, nhưng sự lạnh nhạt của hoàng thượng cũng khiến cho tâm bọn họ dần dần yên bình lại, chẳng qua chỉ là trường hợp ngoài ý muốn thôi mà, nhưng hiện tại, ả ta lại mang thai đứa con của hoàng thượng.
Xuất thân của bọn họ cũng không kém cạnh gì, cũng đều là những người lăn lộn sống sót trong chốn thâm cung, vẻ ngoài của bọn họ cũng diễm lệ hơn Lương phi, gia thể cũng hơn Lương phi gấp mấy lần, tính khí cũng dịu dàng hiểu chuyện, hoàn toàn không giống với vẻ bộc trực nóng nảy của Lương Phi, vậy thì tại sao lại là ả ta, tại sao ngay khi vô số cung tần mĩ nữ đều gắt gao muốn hấp dẫn sự chú ý của hoàng thượng, ả ta lại có thể mang long thai?
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạt nhìn sắc mặt biến hóa đa dạng của đám nữ nhân như hoa như ngọc này, người thì giận dữ biến sắc, người thì giả vờ bình tĩnh, người thì mặt nở nụ cười nhưng trong lòng thì hoảng hốt.
Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên hiểu ra vì sao Ôn Yến lại đưa y đến đây, vở tuồng này, không chứng kiến thì quả thật đáng tiếc.
Nhưng niềm vui trong lòng nháy mắt qua đi, Tống Vĩnh Kỳ cố ý giả vờ lo lắng đứng dậy, bước đến bên Ôn Yến, vội vàng hỏi: “Thật sao? Ta sắp thành phụ hoàng rồi?”
“Ngài lại sắp được thành phụ hoàng rồi” Ôn Yến cũng giả bộ đau lòng, cố gắng để cho giọng nói nghe sao thật kìm nén thật thương tam
“Ôn Yến, ta cũng không ngờ rằng, ta không... ta..., nhưng ta sắp trở thành phụ hoàng rồi, lúc nàng mang thai ta không có cơ hội ở cạnh nàng, cũng không thể cùng nàng chăm con trưởng thành, lần này ông trời lại ban cho ta một đứa con, ta...” Trên mặt Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn để lộ vẻ có lỗi với Ôn Yến, nhưng cũng bày tỏ sự mong chờ với đứa nhỏ trong bụng Lương phi.
Mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng vui mừng không thôi.
Hóa ra trong lòng Hoàng thượng, tình cảm đối với Ôn Yến suy cho cùng cũng chẳng bằng một đứa nhỏ, cho nên bọn họ vẫn còn có cơ hội.
“Lương phi mang long thai, thật sự là chuyện đáng mừng, là người nắm giữ ấn phượng, nên phong thưởng cho nàng ta, hoàng thương, ngài thấy, Lương quý phi có được không?” Sắc mặt Ôn Yến lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lẽo như phiến băng.
Việc Ôn Yến chủ động ban thưởng cho Lương phi một lần nữa khiến tinh thần mọi người trở nên phấn chấn.
“Vậy thì làm phiền môn chủ rồi” Tống Vĩnh Kỳ dường như rất vừa lòng với thái độ của Ôn Yến, nói xong liền ngồi xuống mép giường của Lương phi với dáng vẻ mừng rỡ lại thâm tình.
Mọi người đều chờ xem thái độ của Tống Vĩnh Kỳ, thấy y đối với Lương phi không còn lạnh nhạt như trước nữa, trong lòng mỗi người cũng vì thế mà có những tính toán riêng.
“Ôn Yến, bao lâu nữa thì Lương phi mới tỉnh lại?” Ngay khi mỗi một người đều ôm trong lòng suy tính riêng thì Tống Vĩnh Kỳ một lần nữa lên tiếng.
“Chẳng qua là do tâm trạng quá kích động, lại thêm sức khỏe yếu ớt nên mới hôn mê, một lát nữa liền tỉnh thôi” Ôn Yến thành thật trả lời.
“Tiểu Lộ Tử, cho người đến đưa Lương phi hồi cung, tẩm điện nhỏ như vậy...” Tống Vĩnh Kỳ còn chưa nói xong, nhưng ý thì lại vô cùng rõ ràng, y cảm thấy tẩm điện nhỏ bé này khiến cho Lương phi của y ấm ức.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng thâm tình của Tống Vĩnh Kỳ dành cho Lương phi, chúng phi tần đều không ngờ rằng sự sắp xếp này của hoàng thượng thực ra đều là vì muốn cho Ôn Yến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Ôn Yến đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Tống Vĩnh Kỳ, biết được y vẫn đang diễn trò, vậy nên liền dứt khoát dời đi, ngay cả một câu cáo từ cũng không nói.
Hành động này của cô khiến phi tần một lần nữa trợn tròn mắt, mới vừa rồi Ôn yến còn tỏ vẻ khoan dung độ lượng, bây giờ sao lại bỗng dưng thay đổi rồi? Không nói lời nào liền rời đi.
“Mọi chuyện đã không sao rồi, các nàng cũng về đi” Nhìn thấy Ôn Yến rời đi, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ trở nên cuống quýt, y nhanh chóng đuổi đám người đang quan sát y đi, không muốn tiếp tục diễn kịch nữa.
Phải bày trò tình nồng ý mật với người phụ nữ mà mình không thích quả thật là một thách thức cực hạn.