Đã nghe là đã nghe, chưa nghe là chưa nghe, không thể có chuyện nằm giữa đã nghe và chưa nghe.
Quan chức từ thất phẩm trở lên trong kinh thành đều phải tham gia lâm triều ở Lương quốc.
Tứ phẩm trở lên thì được vào triều nghe thảo luận chính sự, những người còn lại thì đứng xếp hàng ngoài điện, khi nào có chuyện khởi bẩm mới được vào triều bẩm báo.
Nhưng tất cả quan chức lâm triều đều phải tham gia cuộc bỏ phiếu này.
Hơn năm trăm quan chức chia thành hai hàng, kéo dài tới bậc đá bên dưới ở ngoài điện.
Mà quan chức đứng hàng Lương Khuê dẫn đầu, vừa nhìn đã thấy nhiều hơn mười người so với hàng bên đại nhân Trương Tư Không.
Lương Khuê thấy thế thì nở nụ cười đắc ý, mấy năm nay, các gia tộc lớn bọn họ không ngừng bồi dưỡng môn sinh, hôm nay chính là lúc dùng người.
Đồng thời, điều bọn họ đắc ý là ngay cả Thái úy Lương Quang Tường cũng đứng bên bọn họ.
Ông ta ra vẻ như người chiếm được tiện nghi nói: “Hoàng thượng, mời kiểm tra nhân số.”
Tống Vĩnh Kỳ phất tay với Lộ tổng quản, ông ta khom người đi xuống.
Lần kiểm tra nhân số tốn nửa canh giờ.
Cuối cùng, Lộ tổng quản nhanh chóng bước vào điện: “Bẩm Hoàng thượng, bên hàng Lương đại nhân có 273 người, còn hàng bên đại nhân Trương Tư Không có 257 người.”
Lương Khuê quỳ xuống: “Hoàng thượng, có thể thấy trong triều chưa nghe ý chỉ chiếm đa số, quả thật Môn Chủ Phi Long Môn được người khác tôn trọng, có địa vị rất cao, nhưng địa vị này không thể vượt qua vương quyền, càng không thể quản lý phượng ấn thay Hoàng hậu, mong Hoàng thượng cân nhắc.”
Tư Không đại nhân lạnh giọng nói: “Lương đại nhân, người từng nghe qua trong triều cũng gần một nửa, điều này chứng tỏ không có lửa làm sao có khói, một hai người nghe qua, có thể nói là nghe nhầm, nhưng hơn 200 người nghe qua thì có ý gì? Điều này chứng tỏ Thái tổ thật sự có ý chỉ này.”
Lương Khuê hừ một tiếng: “Tư Không đại nhân mới là người càn quấy đó, đôi khi việc lan truyền tin tức, chỉ cần một người truyền ra ngoài, những người khác sẽ cho là thật, con đường lan truyền không thể truy tìm tận gốc, cũng chỉ là tin đồn mà thôi, Tư Không đại nhân sẽ không ngây thơ thế chứ?”
“Sao ta lại càn quấy chứ? Ông nói thánh chỉ Thái tổ là tin đồn, rõ ràng ông đang nhục mạ Thái tổ.” Tư Không đại nhân tức đến líu cả lưỡi, ông không tin mấy người bỏ phiếu phản đối kia không biết ý chỉ này của Thái tổ, bọn họ chỉ dựa vào phe Lương Khuê thôi.
Ông ta cười lạnh, ngạo mạn nói: “Chỉ cần Tư Không đại nhân có thể lấy ra ý chỉ, là có thể định tội bản quan mạo phạm Thái tổ, đại nghịch bất đạo, bản quan tự nguyện từ bỏ mũ quan trên đầu.”
Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ luôn nhìn nhau, nhưng không nói gì, nghe Lương Khuê nói muốn từ quan thì nở nụ cười hiểu ý.
Nhưng hai người vẫn không lên tiếng, vẫn ngồi nghe bọn họ nói, rõ ràng vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ đã dịu đi rất nhiều.
Tư Không phẫn nộ nói: “Không phải ta đã nói rồi sao? Trước đây nhà kho Ngự thư phòng bị cháy, thiêu hủy rất nhiều thánh chỉ trong đó có ý chỉ của Thái tổ, rõ ràng ông biết hôm nay ta không thể lấy ý chỉ ra được nên xúi giục…”
Trương Tiên Huy lạnh lùng cắt ngang lời ông: “Tư Không đại nhân, ông nên ăn nói thận trọng sẽ tốt hơn, hai chữ xúi giục này cũng có hàm nghĩa khác, nếu ông không thừa nhận lần bỏ phiếu này, được, ông đưa ra cách giải quyết đi, chúng ta sẽ nghe theo.”
Tư Không đại nhân nói: “Vậy xin hỏi Trương đại nhân và Lương đại nhân, hai ông có thừa nhận địa vị Môn Chủ Phi Long Môn không?”
Lương Khuê nói: “Đương nhiên bản quan thừa nhận, như bản quan mới nói, mặc dù Môn Chủ có địa vị rất cao, nhưng không thể thay thế Hoàng hậu, càng không thể lấy thân phận Môn Chủ quản lý phượng ấn, chuyện này là làm trái với quy chế tổ tiên.”
“Thật hoang đường, quy chế tổ tiên chính là Môn Chủ Phi Long Môn cao hơn Hoàng hậu, thậm chí là Hoàng thái hậu.” Tư Không đại nhân nói giọng sắc bén.
Trương Tiên Huy phản bác: “Tư Không đại nhân nói thế cũng đúng, nhưng Môn Chủ các đời trước đều là Hoàng hậu và Hoàng thái hậu, vốn sống trong hậu cung, cộng thêm thân phận Môn Chủ, đương nhiên sẽ cao hơn những người khác, nhưng Ôn Môn Chủ thì không phải, thân phận nàng ấy chỉ là một Hoàng quý phi của Tiên đế, được, dù sao người ở đây đều không muốn thừa nhận điểm này, bao gồm Ôn Môn Chủ, đồng thời không nhắc đến một chuyện, đó là Ôn Môn Chủ chỉ là Môn Chủ Phi Long Môn, không thể vượt qua vương quyền, càng không được vượt qua Hoàng hậu.”
Ôn Yến nghe đến đây thì mỉm cười, nhìn Lương Quang Tường hỏi: “Thái úy đại nhân, ta thấy ngươi đứng bên Ngự sử đại phu, ta muốn nghe xem, ngươi thật sự không biết Thái tổ có ý chỉ này sao?”
Hắn bước ra khỏi hàng, mặt không cảm xúc nói: “Hồi bẩm Môn Chủ, thuộc hạ chưa từng nghe qua.”
“Thân là trưởng lão Phi Long Môn, phụ trách văn thư bên đó, lại không biết chuyện này ư?” Ôn Yến cười nhạt.
Dứt lời, bách quan đều khiếp sợ.
Lương Quang Tường là người Phi Long Môn? Sao trước đây họ chưa từng nghe nói vậy?
Lương Khuê nhìn hắn nghi ngờ, mặc dù ông biết những chuyện hắn đã làm bên ngoài, cũng từng muốn dùng nó để đe dọa, nhưng ông biết rõ Lương Quang Tường không dễ đắc tội, nên không dám dùng thủ đoạn quá khích.
Rốt cuộc người này là địch hay bạn?
Thật khó hiểu.
Lương Quang Tường trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: “Hồi bẩm Môn Chủ, vì thuộc hạ làm trưởng lão Phi Long Môn nên càng chắc chắn Thái tổ không hề có ý chỉ này.”
Lý Trường An cười lạnh: “Thế à? Thân là trưởng lão Phi Long Môn, từng xử lý không ít văn thư, lại không biết Thái tổ có ý chỉ này?”
Hắn đứng ra khỏi hàng, đầu tiên nhìn văn võ bá quan xung quanh rồi từ từ quỳ xuống: “Hoàng thượng, đã là thánh chỉ chắc chắn sẽ có hai bản, một bản truyền đạt, một bản lưu trữ, bản lưu trữ đã bị thiêu hủy ở Ngự thư phòng không quan trọng, Phi Long môn vẫn còn lưu trữ một bản.”
Nói xong, hắn lấy ra một bản thánh chỉ, đưa cho Lộ tổng quản trình lên Tống Vĩnh Kỳ.
Sắc mặt Lương Khuê thay đổi, bỗng tức giận quát lớn: “Sao có thể chứ? Lúc đó khi Thái tổ truyền đạt ý chỉ, chỉ có một bản tuyên đọc trước mặt mọi người, đâu…”
Dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đều nở nụ cười.
Chàng nắm chặt thánh chỉ Thái tổ mà Lộ tổng quản đưa lên, nhìn sắc mặt không ngừng lúng túng của Lương Khuê: “Lương đại nhân, khi nãy ngươi nói chưa từng nghe Thái tổ có ý chỉ này mà.”
Trong đầu ông ta lóe lên vô số suy nghĩ, không ngờ Lý Trường An lại dùng cách này để ép ông ta thừa nhận, nói vậy bản thánh chỉ đó là giả, bọn họ đã bày sẵn ra thế cục này.
Ông quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, lúc nãy lão thần nói Thái tổ truyền đạt ý chỉ là tuyên đọc trước mặt mọi người, chứ không nói đến chuyện Môn Chủ Phi Long Môn có thể sống trong cung quản lý phượng ấn, ý lão thần là Thái tổ luôn có thông lệ như vậy, hễ là chuyện quan trọng phải tuyên bố đều tuyên đọc thánh chỉ trên triều đình, trừ khi có nhắm vào một người nào đó, bằng không sẽ không có hai bản thánh chỉ, do đó, thần có thể khẳng định, nếu nói năm đó Thái tổ từng hạ ý chỉ này, chắc chắn sẽ không có bản được lưu giữ trong Phi Long Môn.”
“Nói cách khác, khanh cho rằng bản thánh chỉ là giả à?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Lương Khuê nhìn Lý Trường An, rồi nhìn Ôn Yến, cao giọng nói: “Thần không nói bản này có phải là giả hay không, thần chỉ biết chắc chắn hai bản thánh chỉ không phải tác phong của Thái tổ, mong Hoàng thượng minh giám.”
“Được.” Tống Vĩnh Kỳ mở thánh chỉ ra, cẩn thận nhìn một lát rồi đưa cho Lộ tổng quản: “Ngự sử đại phu biết bút tích của Thái tổ, cầm xuống dưới đưa cho ông ta xem.”