Nhưng hắn bây giờ chỉ có thể chỉ huy tướng sĩ của quân Nam Chiếu công thành, vì để thuyết phục Hoàng đế Nam Chiếu, bản thân mình đã trả giá rất lớn, nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì cả đời hắn cũng không có cơ hội đánh thắng Tống Vĩnh Kỳ nữa.
Hắn dẫn theo đám tướng sĩ giết chóc đến đỏ cả mắt, mà Trần Nguyên Khánh nhìn cục diện của chiến tranh, vậy mà lại thất thần rồi.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Ông ta không biết nên đi tiếp thế nào nữa, tiếp tục mang theo hận, không chết thì không nghỉ với Tống Vĩnh Kỳ, nhưng khuôn mặt của Kinh Mặc hiện lên trong đầu não, cái bộ dạng nhíu mày thất vọng đó khiến trái tim ông ta đau nhói.
Nhưng cứ buông tay như vậy sao? Nhiều năm cấp thiết cầu danh lợi như vậy, lại cầu được gì chứ?
“Hoàng thượng, nếu Trần Nguyên Khánh lần này không ra tay, chúng ta có thể thủ được Kinh Thành, chỉ là có thể thủ được bao lâu thì chúng ta không chắc, dù sao chúng ta không có ngoại viện, chúng ta…” Kể từ khi Tống Vân Lễ bắt đầu công thành thì Trần An đã lên đầu thành, lúc này nhìn chiến cục, ông ta nhẹ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trần An, rất trấn tĩnh mà nói: “Ngươi yên tâm, cho dù Trần Nguyên Khánh có tham gia vào thì chúng ta cũng có thể thủ được Kinh Thành, tiêu diệt phản quân và ngoại địch.”
Sự trấn tĩnh của Tống Vĩnh Kỳ khiến Trần An bất ngờ, ý tứ mà y để lộ trong lời nói ông ta đã hiểu rồi.
Đường lui?
Nhưng Trấn Quốc Vương gia bây giờ đang trấn giữ cửa thành Bắc, biên giới Tử Húc do Lý Trường An trấn thủ, y làm gì còn có đối tượng mong đợi nữa?
Trong quân người có thể cho Hoàng thượng dùng vốn dĩ không nhiều…
“Tiểu Lộ Tử, phát tín hiệu đi, tướng sĩ của Đại Lương chúng ta đều rất kim quý, chúng ta không cần phải tăng thêm những thương vong không quan trọng này.” Thanh âm nói chuyện của Tống Vĩnh Kỳ rất nhạt, nhưng đã cổ vũ lòng tướng sĩ ở xung quanh như trống trận vậy.
Hoá ra, Hoàng thượng của bọn họ đã có cách chế ngự địch rồi.
Lộ công công nghe vậy thì lặng lẽ rời khỏi, Trần An thì có chút không an tâm mà hỏi: “Vậy Hoàng thượng, Trần Nguyên Khánh thì làm thế nào? Lần này tụ tập hơn mười vạn trú quân đánh Kinh Thành, tội đáng chém, nhưng mà…” Trần An không nói ra được chữ nào trong câu sau, bởi vì ông ta không nghĩ ra được lý do gì để tha tội cho Trần Nguyên Khánh.
“Ông ta đã cứu tiểu công chúa một mạng, cho nên tội chết có thể miễn, còn về tội sống, để xem biểu hiện tiếp theo đây của ông ta đã.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn sang Trần An, nhẹ giọng nói.
Y không ngờ, một Trần Thị tướng quân không giống với tính cách cao ngạo của Trần Nguyên Khánh, một người luôn không được Trần Nguyên Khánh quan tâm lại bảo vệ người của tộc Trần Thị như vậy.
Trần An hiển nhiên thở phào một hơi, chỉ nói một câu: “Tạ Hoàng thượng đã giữ mạng cho hắn, mấy năm nay hắn sa vào con đường sai lầm…”
“Mạng của ông ta là tự ông ta cứu, ông ta đã cứu tiểu công chúa, nếu như trẫm giết ông ta, tiểu công chúa sẽ thương tâm.” Tống Vĩnh Kỳ nói thành thật, mấy năm nay những chuyện mình gặp, có chuyện nào mà không phải do Trần Nguyên Khánh đưa đẩy chứ, ông ta đã tội đáng muôn chết từ lâu rồi, nhưng ông ta lại vì Kinh Mặc mà bị thương, cho nên mình chỉ có thể tạm thời tha, nếu như tà tâm của ông ta vẫn chưa buông thì đến lúc đó y chắc chắn cũng sẽ không lưu tình nữa.
“Trần An, tiếp tục thủ thành, trước khi đại quân đến thì nhất định không được để cho nửa tên quân Nam Chiếu nào lên được đầu thành.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò xong thì quay người rời khỏi.
Kinh Mặc đã nghe thấy lời của Tống Vĩnh Kỳ, tính mạng của Trần Nguyên Khánh không có gì để lo nữa, cho nên cô bé cũng vội vàng theo bước chân của phụ hoàng, cô bé rất rõ phụ hoàng muốn làm gì, cô bé giống như phụ hoàng, lúc này, trong tường cung cô tịch, nơi an tĩnh Thải Vi Cung kia mới là nơi mà trái tim bọn họ hướng đến.
Nếu cục diện đã có thể dự liệu thì bọn họ không thể ở đây lãng phí thêm thời gian nữa.
Tống Vĩnh Kỳ bước rất nhanh, y phải nhìn thấy Ôn Yến, tuy Kinh Mặc đã nói rồi, nhưng y không tin Ôn Yến có thể dứt khoác rời khỏi mình như vậy.
Khi Tống Vĩnh Kỳ đi vào hoàng cung rộng lớn, Nam Chiếu quân và phản quân Đại Lương vây xung quanh thành đã phát hiện động tĩnh lạ đằng sau.
Tiếng móng ngựa vồ vập, hệt như tiếng kèn lệnh thúc riết.
Tống Vân Lễ đã giết chóc tàn bạo nghe thấy tiếng vó ngựa này, sắc mặt đều trở nên tái xanh.
Hắn tính đi tính lại là Tống Vĩnh Kỳ không có viện quân, nhưng tiếng ở đằng sau này? Không lẽ là Lý Trường An đưa người từ Tử Húc Quốc sát phạt đến? Không thể, cho dù là quay về cũng không thể nhanh như vậy được…
Bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi, thần binh giáng trời chính là như vậy.
Mấy năm nay hắn ta luôn tính toán át chủ bài của Tống Vĩnh Kỳ, tự cho rằng không có ai hiểu thực lực của Tống Vĩnh Kỳ hơn mình, nhưng mình, vậy mà lại tính sai rồi sao?
Tống Vân Lễ không màng đến chiến trường đã nóng rực của hai bên mà đột nhiên quay người lại, thúc ngựa xông về phía sau lưng, trực tiếp xông đến phía cuối của quân đội, mới nhìn thấy rõ chữ Dương trên lá cờ lớn của viện quân.
Dương? Dương? Vậy mà lại là Dương?
Khi Tống Vân Lễ nhìn thấy chữ Dương, trong lòng đã rõ, Tĩnh Quốc Hầu, ngoại trừ Binh bộ thượng thư Tĩnh Quốc Hầu trước kia ra thì không có ai có thể ngạo nghễ mà giơ lá cờ Dương này, cũng chỉ có ông ta có thể dùng thế lực của mình dẹp phản loạn hôm nay.
Nhưng, ông ta rõ ràng bị mình tính kế, đến bây giờ vẫn đang nằm ở phủ Tĩnh Quốc Hầu, sau lại đột nhiên xuất hiện ở đằng sau mình chứ?
Nhưng cũng chỉ trong giây lát, Tống Vân Lễ đã hiểu rồi, lúc đó Tĩnh Quốc Hầu được phán định khó giữ tính mạng kia, có thể sống được chắc chắn là có liên quan với Ôn Yến.
Chỉ là bọn họ đã che giấu tin tức Tĩnh Quốc Hầu khỏi bệnh, khoảng thời gian trước sau khi Tống Vĩnh Cương về kinh đã lặng lẽ xuất kinh, tan rã vị trí thống soái một quân của Tống Vĩnh Cương.
Chỉ là tất cả đều không có chiếu chỉ rõ ràng, chỉ lặng lẽ mà tiến hành, cho nên mới trở thành kinh lôi lấy mạng của hôm nay.
Tống Vân Lễ ngây ngốc mà nhìn đội quân càng lúc càng gần với mình, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện thần sắc kinh sợ.
Hắn không nhịn được mà thúc ngựa đi về phía lều quân của Trần Nguyên Khánh, bây giờ nếu như Trần Nguyên Khánh có thể liều mình một phen với hắn thì bọn họ vẫn còn cơ hội thắng lợi, nếu như ông ta vẫn còn bộ dạng không quan tâm thì thứ đợi chờ bọn họ chỉ có một con đường chết thôi.
“Tĩnh Quốc Hầu đưa binh sát phạt đến đây rồi, nếu như ông còn không hành động thì chúng ta chỉ còn con đường chết thôi, ông dẫn quân vây thành là vì để cho Tống Vĩnh Kỳ khuất phục, chứ không phải để mất mạng đúng chứ?” Tống Vân Lễ tức giận mà gào lên với Trần Nguyên Khánh, đối với biểu hiện hôm nay của Trần Nguyên Khánh, Tống Vân Lễ rất giận dữ, hắn thậm chí cảm thấy, nếu như Trần Nguyên Khánh có thể cùng chung kẻ địch với hắn thì có thể bây giờ bọn họ đã lấy được Kinh Thành rồi.
Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vân Lễ giống như nhìn người xa lạ vậy, ông ta có chút không thể lý giải sự tức giận của hắn, bọn họ vốn dĩ chỉ là mối quan hệ hợp tác, chỉ hợp mưu vây thành, bọn họ vốn không có nói nhất định phải công thành phá luỹ, nếu như Tống Vân Lễ có khát vọng về phương diện này, thì hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Cái ông ta muốn chẳng qua là mượn việc vây thành huỷ đi danh tiếng của Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, khiến cho danh tiếng hôn quân và hoạ thuỷ của bọn họ không thể rửa sạch được.
Ông ta chưa từng nghĩ phải tiến công Kinh Thành, ông ta rất rõ, mình là tướng quân Đại Lương, mỗi một tấc đất này đều là do năm đó mình và các huynh đệ đã dùng máu để bảo vệ.
Chỉ là khi nghe Tống Vân Lễ nói đến Tĩnh Quốc Hầu, ông ta vẫn sững người.
Ông ta không ngờ Tĩnh Quốc Hầu sẽ đến, ông ta và Tĩnh Quốc Hầu thật sự vẫn có chút chỗ giống nhau, Tĩnh Quốc Hầu chỉ có hai đứa con gái, đều là nữ nhân của Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng đều chết rồi, ông ta còn là Binh bộ thượng thư, cũng đã từng dẫn binh, nếu như ông ta đồng ý thì việc dẫn binh vây thành giống như mình cũng rất dễ làm được.
Ông ta cũng đã từng lập quân công vì Đại Lương nhiều lần, nhưng ông ta luôn trung thành với Tống Vĩnh Kỳ, chưa hề giống như mình, ỷ vào quân công mà…
Sự khổ sở trong đáy lòng Trần Nguyên Khánh càng lúc càng nặng nề, sắc mặt ông ta cũng càng lúc càng tệ.