Bàn tay cầm bọc của Tống Vân Lễ run lẩy bẩy, hai chân hắn cũng run run, quên mất chỉ cần mình dùng sức thì tất mọi người có mặt ở đây đều khó thoát khỏi kiếp này.
“Cái ông đạo sĩ này cứ lo chuyện bao đồng, phiền chết đi được, nếu như ông đã đến thì cùng chết với đám người này đi, có các người làm đệm lót, ta chết cũng đáng.” Cảm giác thất vọng giăng đầy trong lòng Tống Vân Lễ, thế nhưng hắn nói năng một cách mạnh mẽ, cứ như thể mình đã kiế được món hời lớn lắm vậy.
“Tống Vân Lễ, mấy năm nay ngươi đã làm sao quá nhiều điều, đừng chấp mê bất ngộ nữa, chứ bằng không, đừng trách bần đạo không tha cho ngươi, dù có là ông trời cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”
“Ta hiểu tài năng của ông nhất, ông không thể làm gì được ta, bởi thế không cần phải làm ra vẻ ta đây trước mặt ta nữa.” Tống Vân Lễ nói trong khi trong lòng cảm thấy rất chột dạ, năm ấy hắn đã lừa gạt ông đạo sĩ này, khiến cho ông ta mềm lòng dạy mình vài thứ, mấy năm nay hắn nghĩ rằng mình đã vô địch thiên hạ, thế nhưng lại chẳng là cái thá gì trong mắt người này cả.
“Ta không nham hiểm, hung ác như ngươi, hôm nay ta đến đây là để nói với ngươi rằng, âm mưu quỷ kế của ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ thành công đâu.” Đạo sĩ không hề quan tâm đến cơn tức giận vì thẹn thùng của Tống Vân Lễ, ông ta nói năng một cách bình tĩnh, giống như đang bàn về chuyện thường nhật vậy.
“Sư phụ, trong tay hắn có mầm bệnh, nếu như làm bậy…” Tống Vĩnh Kỳ không khỏi lên tiếng nhắc nhở ông ta, bây giờ bọn họ có thể không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng nếu như mầm bệnh bị lây lan thì muôn dân trăm họ sẽ gặp tai ương.
“Chắc hẳn Trọng Lâu có giữ một vài viên thuốc, trong viên thuốc ấy có máu của Ôn Yến, bởi thế, có thể cứu mạng muôn dân, bệnh dịch sẽ không khó giải quyết như trong tưởng tượng của chúng ta đâu, sự uy hiếp của hắn không đáng là gì cả.” Đạo sĩ tốt bụng nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ đang thấp thỏm âu lo ấy.
Ông ta vừa mới nói dứt lời, Tống Vân Lễ đã biến sắc, sự đắc ý trên gương mặt hắn đã biến mất tăm, pháp bảo mà hắn cho rằng có thể khiến cho tất cả mọi người khuất phục trở thành đồ bỏ trong chớp mắt.
“Tống Vân Lễ, vốn dĩ bần đạo không muốn nói nhiều với ngươi, nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại của ngươi, bần đạo không khỏi muốn nói cho ngươi biết, nếu như muốn làm vua một nước thì phải làm chuyện quân tử phải làm, lấy nhân dân làm gốc, chơi đòn tâm lý, quỷ kế đa đoan đều không phải là chính đạo, bởi thế ngươi mới thất bại triệt để.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn đạo sĩ, nụ cười trên gương mặt hắn trở nên vặn vẹo.
“Thế thì sao, cho dù mầm bệnh này không có tác dụng gì cả, ta cũng có thể khiến cho Tống Vĩnh Kỳ tổn thất nặng nề, hai người chúng ta đối địch, theo như lời hắn nói, chúng ta đều đã thua rồi, hắn còn không giữ được nữ nhân mà mình yêu, cho dù có thiên hạ thì sao, thứ đang chờ đợi hắn chỉ có ngày dài cô đơn chiếc bóng mà thôi.” Tống Vân Lễ vẫn nở nụ cười đắc ý, cứ như chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ thiệt hại nghiêm trọng thì bản thân mình sẽ không thua vậy.
Lời nói của Tống Vân Lễ, trước kia Tống Vĩnh Kỳ cũng đã từng nói, trước kia Tống Vân Lễ không chịu thừa nhận, bây giờ lại trở thành sự cứu rỗi trong lòng hắn.
Ít nhất thì thua thế này cũng không thê thảm lắm.
“Sai lầm lớn nhất của ngươi là không nên hạ độc Ôn Yến, cô ấy là thần y chuyển thế, được sinh ra để cứu muôn dân trăm họ, ngươi hại chết cô ấy là tự làm giảm phúc của mình, đây là báo ứng của ngươi.” Lúc nhắc đến Ôn Yến, gương mặt đạo sĩ toát ra vẻ đau đớn, vì Ôn Lương Hựu, vì truyền lại thuật pháp kim vàng, bản thân mình đã tiết lộ thiên cơ, vi phạm quy định thiên đình, mà tất cả đều bị Tống Vân Lễ hủy đi mất rồi.
Tất cả đạo hành của ông ta đều bị hủy trong tay một kẻ tiểu nhân, cho dù thiên đạo có như thế nào thì ông ta cũng sẽ không tha cho hắn.
“Ta là Hoàng tử, tại sao phụ hoàng của hắn lại giết phụ thân của ta, đều chảy trong mình dòng máu Hoàng tộc, vì sao ta không thể trở thành vua, nếu như ông trời không công bằng thì ta chỉ có thể tự mình cánh sinh, đòi lại công bằng mà thôi.” Ngọn lửa thất vọng trong lòng hắn bùng nổ, sự oán hận sâm đậm trong lòng của hắn khiến cho người xung quanh sợ hãi.
“Muốn trách thì trách thủ đoạn của ngươi quá xấu xa, bởi thế, hậu quả ngày hôm nay là do ngươi tự mình chuốc lấy.” Trong lúc nói chuyện, sư phụ của Ôn Yến phất ống tay áo, một trận nổi thổi cuồn cuộn trong đại điện, vốn sĩ mặt trời đang treo cao trên trời, thế nhưng đột nhiên lại bị những cụm mây che khuất, bầu trời trở nên tối sầm, trông giống như chìm vào trong đêm dài tăm tối vô bờ.
Vào lúc mọi người đang kinh ngạc trước năng lực của đạo sĩ thì đột nhiên ông trời giáng vài tia sét, rồi sau đó trận sét nổi lên ì ầm.
Mọi người đều nhìn lên bầu trời tối tăm với vẻ kinh ngạc, nhưng không ngờ cái người vừa mới tỏ ra ngang ngược ban nãy bị một tia sét đánh trúng, hắn nằm trên mặt đất, gương mặt đen sì.
Đợi đến khi tất cả mọi người tỉnh táo lại từ trận sét mới phát hiện ra Tống Vân Lễ đã chết rồi…
Bị sét đánh chết.
Thế gian đồn rằng chỉ có người đại gian đại ác mới bị sét đánh chết mà thôi.
Mà trên đời này có quá ít người chết như thế, nhất là một người vừa mới hống hách kiêu ngạo như Tống Vân Lễ, tất cả diễn ra quá nhanh, bọn họ vẫn còn chưa kịp nhận ra điều gì đã xảy ra.
Đợi đến khi mọi người dứt khỏi cơn kinh ngạc, trong lòng chỉ còn sót lại tiếng thổn thức.
Tống Vân Lễ ham mê Hoàng vị trong suốt cả đời, cuối cùng lại chết bên cạnh Hoàng vị, chỉ cách một bước thôi, nhưng cuối cùng hắn cũng không tài nào bước đến bến bờ thắng lợi được.
Nhưng mà, hắn làm ra nhiều việc ác, đây cũng là báo ứng của hắn mà thôi.
Tống Vĩnh Kỳ là người đầu tiên sực tỉnh táo, y đột ngột đi đến trước mặt đạo sĩ, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Sư phụ.”
“Thứ mà con cầu ta không thể làm được, nếu như có thể làm được thì đã làm từ lâu rồi.” Tất nhiên đạo sĩ biết Tống Vĩnh Kỳ muốn cầu xin điều gì, nhưng ông ta đa từng sửa mệnh cho Ôn Yến hết lần này đến lần khác, còn vi phạm quy định của trời vì cứu cô ấy, bây giờ thật sự không còn cách nào khác nữa.
“Ta không cầu xin sư phụ cứu Ôn Yến, nếu như sư phụ có thể giúp cho người chết sống lại, thế thì người có thể hoán đổi ta và cô ấy hay không, để nàng ấy sống thật tốt, cầu xin người.” Một đế vương luôn cao cao tại thượng lại nói năng một cách thành khẩn như thế trước mặt vị đạo sĩ này.
Đạo sĩ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, một hồi lâu sau mới thở dài, nói một cách bất đắc dĩ: “Ta nợ các con.”
Tống Vĩnh Kỳ biết ông ta đã thỏa hiệp rồi.
“Cảm ơn sư phụ cho ta được toại nguyện, nếu như có thể, xin sư phụ xóa đi ký ức của Ôn Yến, để cho nàng ấy quên ta, bình an sống cả đời còn lại.” Tống Vĩnh Kỳ nói khe khẽ, ánh mắt y toát lên vẻ bi thương, nếu như có thể lựa chọn, y hy vọng Ôn Yến có thể sống một đời hạnh phúc với mình, nhưng bây giờ, nếu như chỉ có một trong hai được sống sót, y hy vọng người đó chính là Ôn Yến, nhưng đừng có ký ức về mình, chứ bằng không đó là sự dày vò đến mức nào, y hiểu rất rõ, y đã sống ngày tháng như thế ba năm rồi lại năm năm.
Y không muốn để Ôn Yến sống trong đau đớn như thế.
Từ lúc gặp mình, Ôn Yến chưa từng được sống trong an bình ngày nào, bởi thế, nếu như mình không còn có thể xuất hiện trong sinh mệnh của cô ấy, vậy thì hãy để cô ấy quên mình đi.
Sư phụ của Ôn Yến nhìn nam nhân trước mắt, tình cảm chan chứa và sự bi thường trong mắt y không phải là giả vờ, cũng vào giây phút ấy, đột nhiên ông ta hiểu rõ, tại sao Ôn Yến thà hy sinh tính mạng cũng phải làm tròn lý trưởng và trách nhiệm của người đàn ông này.