“Ta không hối hận.” Lý Tuân nói với Lương Quang Tường một cách rất nghiêm túc, sau khi đến Tử Húc Quốc rất lâu, Vạn Lương đã viết thư cho hắn, kể cho hắn nghe chuyện Yên Nhi ở trên đỉnh núi khi đó, Yên Nhi của hắn hy vọng hắn là một nam tử ngay thẳng, không thẹn với lòng.
“Nhưng thê tử ngươi đã không còn nữa rồi.” Lương Quang Tường thở dài, đây là lý do duy nhất để y tự an ủi mình, Lý Tuân đã không còn vợ mà người y yêu vẫn còn sống.
Lý Tuân mỉm cười Lương Quang Tường, hai năm nay y đã già đi rất nhiều, không còn phong độ khí phách như năm đó nữa.
“Cho dù nàng còn sống thì thế nào, nàng vẫn không chịu gặp ngươi, nàng và hài nhi hận ngươi, Ôn Yến là ân nhân cứu mạng của họ, mà ngươi lại suýt chút nữa đã hại chết Ôn Yến, ngươi còn phản bội Phi Long Môn của Ôn Yến.” Từng lời Lý Tuân nói như từng nhát dao cắt đứt sự tỉnh táo của Lương Quang Tường, mọi sự nguỵ trang đã bị quét sạch vào lúc này. Lương Quang Tường nhìn Lý Tuân, nghiêm túc nói: “Nàng sẽ không hận ta, nàng biết mọi điều ta làm đều vì tương lai của chúng ta.”
Đây là lý do Lương Quang Tường đã thuyết phục bản thân bao năm nay, mọi điều y làm đều vì tương lai của y và nàng, cho nên chắc chắn nàng sẽ không trách y.
“Phi Long Môn chưa bao giờ hạn chế quyền tự do của nàng, ta cũng đã nói tin ngươi ở Tử Húc Quốc cho nàng, nhưng nàng không tới tìm ngươi, điều này vẫn không giải thích được vấn đề sao?” Giọng Lý Tuân bình tĩnh nhưng lại khiến Lương Quang Tường biến sắc, chỉ vài câu ngắn gọn nhưng lý do mà y luôn cho là đúng đã không thể tự lừa dối bản thân y được nữa.
“Không, không đâu, nàng sẽ không tàn nhẫn với ta như vậy, nàng...” Lương Quang Tường không dám tin sự thật này, y vừa nói vừa lắc đầu, đôi mắt vốn kiên định lúc đầu giờ đây đã có thêm những ánh sáng nhỏ vụn.
Một lúc lâu say, cuối cùng Lương Quang Tường cũng thoát khỏi cảm xúc mất mát, nhìn Lý Tuân rồi nghiêm túc nói: “Ta muốn ngươi nói cho Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Tư công chúa không phải Ôn Yến, Ôn Yến tái sinh thật sự đang ở phủ Tam Hoàng tử.”
Đây là mục đích của y, nói xong y nhìn Lý Tuân, Lý Tuân bình tĩnh đồng ý nhưng lịa nói: “Ta sẽ làm như vậy đồng thời tạo ra một số bằng chứng giả, còn người có tin hay không thì ta không quản được.”
Lương Quang Tường nhìn Lý Tuân, thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn con trai ngươi còn sống mà gặp ngươi thì phải khiến Tống Vĩnh Kỳ tin lời ngươi nói, nếu không ta không đảm bảo mình sẽ không giết đứa trẻ đó.”
Mắt Lý Tuân loé lên một tia sắc bén, nhưng sau đó hắn lại cười nói: “Yên tâm, chỉ cần con trai ta sống, con trai ngươi sẽ sống tốt, nếu con trai ta có điều gì bất trắc thì tiêu diệt con nối dõi của kẻ phản thần với ta mà nói vẫn rất dễ dàng.”
“Đồ đê tiện.” Nghĩ đến Quy Nhi đã hai năm không gặp, lòng Lương Quang Tường mềm nhũn, nhưng sau đó lại đầy sát khí.
“Chẳng phải ngươi cũng lấy con ra uy hiếp ta, muốn ta làm việc cho ngươi đấy sao? Vậy thì trước tiên hãy cho ta được gặp con, không gặp được con thì ta sẽ không làm gì cả.” Lý Tuân nghiêm túc nói, nói xong hắn yên lặng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Lương Quang Tường.
“Được, ngày mai ta sẽ đưa đứa nhỏ đến gặp ngươi, nhưng đồng thời ngươi cũng phải giúp ta đưa thư cho Lăng Quý Thái Phi, ta muốn hồi âm.” Lương Quang Tường hơi nóng nảy, những lời vừa nãy của Lý Tuân đã chọc đúng chỗ đau của y, y nóng lòng muốn được liên lạc với Lăng Quý Thái Phi, dường như chỉ khi nàng viết thư lại cho y thì y có thể phản bác những lời khinh miệt vừa rồi của Lý Tuân.
“Ta sẽ gửi thư cho nàng, nhưng nàng có hồi âm hay không thì ta không thể quyết định.” Lý Tuân nói một cách nghiêm túc.
Mấy năm nay hắn vẫn liên lạc với mấy người Thiên Sơn, Vạn Lương, đương nhiên biết Lăng Quý Thái Phi không muốn có dính dáng gì với Lương Quang Tường.
“Ta biết rồi.” Lương Quang Tường vẫn muốn kiên trì thêm nữa nhưng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Lý Tuân thì y đột nhiên không muốn kiên trì nữa. Đúng như hắn nói, nếu nàng không muốn liên lạc với mình thì đúng là y cũng không ép buộc được.
“Lý Tuân, ngươi là người thông minh, nếu muốn giữ tính mạng con trai mình thì tốt nhất đừng nói mục đích của ta cho người khác.” Lương Quang Tường nhẹ giọng nói.
Lý Tuân nhìn y rồi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Đừng có ý đồ với con trai ta, ban đầu Lương Quang Tường phản bội ta vì Phi Long Môn nên Phi Long Môn sẽ không khiến nàng chịu tủi nhục, cũng sẽ không đẩy đứa bé vào chỗ chết, ta biết rất rõ điều này.” Cuối cùng Lương Quang Tường cũng bình tĩnh lại từ trong cơn phẫn nộ, nói đến con mình, vẻ mặt y cũng bình tĩnh hơn.
“Ừ.” Lý Tuân gật đầu nhưng sau khi Lương Quang Tường rời đi, hắn lại chậm rãi đi về phía sân nhỏ phía sau cửa hàng. Ở đó, Niệm Y đang cưỡi trên lưng Lộ công công, cao giọng hô “đi, đi, đi”, Tống Vĩnh Kỳ đang cầm cuốn sổ xếp trong tay nhưng mắt lại nhìn Niệm Y, sự dịu dàng nơi đáy mắt y khiến lòng Lý Tuân đau nhói.
Vì từ nhỏ Niệm Y đã không có mẹ nên Hoàng thượng đích thân chăm sóc, y dành hết mọi áy náy và tình yêu của mình với môn chủ Ôn Yến cho con, cưng chiều con hết mực.
Mà Lộ công công cũng thích Tiểu Niệm Y, chỉ cần cậu bé nói một thì ông sẽ không nói hai, Niệm Y nhíu mày thôi ông cũng đau lòng mấy ngày.
Chỉ là, cùng là trẻ con không có mẹ, nhưng con của hắn lại vì hắn...
Sự áy náy thoáng chốc dâng lên như thuỷ triều đập tan mọi lý trí của Lý Tuân, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng vì con, vì lời cầu xin trước lúc lâm chung của Yên Nhi, mỗi tối khi đêm khuya yên tĩnh hắn lại không kìm được đau xót mà khóc thầm.
Vì đứa con hắn từng bỏ rơi nhưng lại hết mực yêu thương, vì người vợ muốn gặp con một lần mà phải mất mạng.
“Lý Tuân, sẽ tìm được con ngươi thôi, yên tâm đi.” Tống Vĩnh Kỳ thấy mắt Lý Tuân ươn ướt là hiểu nguyên do, vì thế y đứng dậy an ủi.
“Hoàng thượng, đã tìm thấy đứa trẻ rồi, Lương Quang Tường biết đứa trẻ ở đâu.” Lý Tuân nhẹ giọng đáp.
“Hắn muốn điều kiện gì? Đưa Lăng Quý Thái Phi và Quy Nhi đến đây?” Lý Tuân đã nói với Tống Vĩnh Kỳ rằng Lương Quang Tường đang ở trong phủ Tam Hoàng tử từ trước, cho nên mấy ngày nay nhắc tới ông ta, Tống Vĩnh Kỳ cũng không có gì ngạc nhiên.
“Tam Hoàng tử đã chuẩn bị một môn chủ Ôn Yến giả cho người, hắn muốn ta tạo đủ loại bằng chứng giả để người tin là thật.” Lý Tuân nhẹ nhàng nói.
“Ngươi nói cho ta biết điều này, ngươi không quan tâm đến sống chết của con trai mình sao?” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Lý Tuân lại nói cho mình những điều này, thái độ của hắn khiến y cảm thấy ngạc nhiên. Lý Tuân quan tâm con hắn thế nào, y biết rõ hơn ai biết, hai năm qua ngoài việc xử lý mật thám của nước Đại Lương, chuyện của Phi Long Môn ở Tử Húc Quốc, mọi sức lực còn lại hắn đều dành vào việc tìm kiếm con trai.
“Yên Nhi thà chết cũng không muốn bị Tống Vân Lễ uy hiếp, nàng hy vọng ta làm người quang minh chính đại, chắc chắn con trai ta cũng mong như vậy. Hơn nữa, ta tin Hoàng thượng có thể cứu được con trai ta, với lại sao Hoàng thượng có thể không phân biệt được đâu là môn chủ Ôn Yến thật hay giả?”
Khi nói những lời này, Lý Tuân có phần tự giễu, tình yêu của Hoàng tử và môn chủ Ôn Yến, người ngoài không thể xen vào, mà giữa mình và Lưu Yên lại dễ dàng bị Khanh Nhi xen vào, cho nên hắn mới phải rời xa vợ con.
“Yên tâm, nếu ngươi tin ta thì ta sẽ bảo vệ con ngươi thật tốt, bây giờ Ôn Tư đang trông coi phủ Tam Hoàng tử, đúng là bây giờ cần một Ôn Yến giả để thu hút sự chú ý của mọi người, ngươi cứ làm theo lời Lương Quang Tường nói đi, tạo bằng chứng giả, chúng ta làm theo hắn muốn.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, trong mắt lại là ánh sáng sắc bén.
Y chưa bao giờ quên những người đã từng làm tổn thương Ôn Yến, y vốn định nể danh nghĩa của Lăng Quý Thái Phi mà tha cho Lương Quang Tường một mạng, nhưng có vẻ hắn đang tự tìm đến cái chết.