Ở nơi cách họ mười mấy mét, vài tên lỗ mãng đang kéo một cô nương lên xe ngựa.
“Môn chủ, là Vạn Lương.” Vạn Thuần lớn lên từ nhỏ cùng Vạn Lương nên vô cùng hiểu hành động và ngôn ngữ nàng ta, chỉ dựa vào dáng người cũng có thể nhận ra người đang bị lôi kéo đó chính là Vạn Lương.
“Vạn Thuần, ngươi giả vờ như người qua đường đi về phía họ đi.” Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò.
“Lỡ như…” Vạn Thuần vẫn hơi lo lắng, dù sao trước đây Ôn Yến đã nói nếu người ở đây muốn đưa Vạn Lương đi, họ không thể hành động, tránh rút dây động rừng, nhưng bây giờ lại để nàng ta xuất hiện vào lúc mẫn cảm thế này...
“Vạn Lương nhìn thấy ngươi sẽ hiểu chúng ta ở bên cạnh, chỉ cần chúng ta không ra tay, nàng sẽ biết ý đồ của chúng ta, đương nhiên sẽ phối hợp hành động.” Ôn Yến nhẹ giọng nói xong thì ra hiệu cho Vạn Thuần hành động. Vạn Thuần hiểu ý cô, nhanh chóng bước về phía trước, dáng vẻ vội vã đi về phía Vạn Lương và mấy tên lỗ mãng kia.
Mấy tên lỗ mãng đó đương nhiên sẽ không hoài nghi một cô gái mảnh mai, yếu ớt sẽ ngăn cản họ cho nên cũng không quan tâm. Mà quả thật như Ôn Yến dự đoán, sau khi Vạn Lương nhìn thấy Vạn Thuần thì bỗng chốc như hiểu ra điều gì, chỉ giãy giụa vài cái rồi mặc cho mấy tên đó đẩy mình lên xe ngựa.
Mấy tên đó thở phào một hơi rồi lần lượt rồi vây xung quanh xe ngựa, phu xe vung roi quất ngựa, mấy tên lỗ mãng bảo vệ bên cạnh, trong miệng vẫn chửi mắng những lời không sạch sẽ.
“Môn chủ, võ công của mấy người này có vẻ không tệ, nếu ra tay thì phải gọi người của chúng ta ra.” Khi Vạn Thuần đi qua Vạn Lương cũng quan sát thân thủ mấy tên lỗ mãng, ba người họ hiển nhiên không phải đối thủ của sáu người đàn ông cao lớn.
“Ai nói phải cứu người, chúng ta cứ đi theo trước rồi tuỳ cơ ứng biến.” Ôn Yến nói với Vạn Thuần xong thì giục ngựa đuổi theo, Thiên Sơn và Vạn Thuần cũng chỉ đành theo sau.
Đến khi đoàn xe ngựa tới chân núi, dần không thấy bóng người nữa thì đã là giữa trưa.
“Môn chủ, nếu còn không hành động thì hôm nay chúng ta không kịp về thành Khắc Châu đâu, chuyện bên đó…” Thiên Sơn hơi lo lắng, sau khi biết nguyên nhân thật sự của việc quân Khắc Châu bất ngờ tạo phản, nàng ta cảm thấy quân Khắc Châu như một quả bom không hẹn giờ, chỉ có Ôn Yến ở Khắc Châu, nàng ta mới yên tâm.
“Ta biết, nhưng tính mạng của mấy chục cô gái, chúng ta cũng không thể không quan tâm, Thiên Sơn, ngươi uống cái này đi.” Khi Ôn Yến đã đặt một viên thuốc màu đen vào tay Thiên Sơn, nàng ta nghe lời uống vào, Ôn Yến lại lấy một viên thuốc màu đen nữa lớn bằng quả táo đưa cho Thiên Sơn.
Thiên Sơn khiếp sợ nhìn Ôn Yến, viên thuốc lớn thế này, nàng ta …
“Không phải để ngươi uống, lát nữa cưỡi ngựa đi qua chỗ chúng thì ném mạnh cái này xuống đất, nó sẽ nổ tung.” Ôn Yến khẽ giải thích.
“Ngươi đã uống thuốc giải, bọn chúng cũng sẽ chỉ hôn mê tạm thời, một lát sẽ tỉnh lại, hơn nữa sẽ không nhớ mình đã từng hôn mê.”
“Môn chủ thật lợi hại, thuốc lợi hại như này người làm ra từ lúc nào vậy, sau này chúng ta không cần lo lắng, sợ hãi Khanh Nhi nữa rồi.” Thiên Sơn nghe nói cách dùng và tác dụng của thuốc xong, rất vui mừng khen ngợi Ôn Yến. Mặc dù nàng ta vẫn luôn tin tưởng Ôn Yến, cảm thấy cô là đại phu lợi hại nhất, nhưng mọi sự kiên trì đều không bằng nhìn thấy viên thuốc thần kỳ này, càng thêm thuyết phục.
Nghe Thiên Sơn lấy lòng, Ôn Yến không khỏi cười khổ, vì dự tính ban đầu cân nhắc phương thuốc chế dược khác nhau, độc dược cô chế lớn nhất cũng chính là cái này, khiến người khác tạm thời hôn mê để mình dễ dàng hành động. Còn Khanh Nhi có mục đích giết người, từ trước đến nay nàng ta không quan tâm sống chết của người trúng độc, cho nên lực sát thương độc của Khanh Nhi lớn hơn. Vì vậy ở phương diện dùng độc, cô mãi mãi không thể sánh với Khanh Nhi.
Nhất là bây giờ, độc trên người cô vẫn không thể giải, mặc dù cô đã ngăn chặn độc tố khuếch tán trong cơ thể, nhưng cô đã đau đầu thường xuyên, cô cũng biết đó là độc dược phản phệ…
“Thiên Sơn tỷ tỷ, mau đi thôi.” Thiên Sơn cho rằng lời khen ngợi của mình có thể khiến mặt Ôn Yến giãn ra, nhưng cô lại chỉ ngẩn ngươi ra đó, Thiên Sơn có chút lo lắng nhìn Ôn Yến, cảm thấy Ôn Yến còn lời gì muốn nói nhưng Vạn Thuần lại không đợi được nữa, nàng ta không nhịn được thúc giục Thiên Sơn.
Thiên Sơn không nói gì nữa, thúc ngựa chạy về phía trước, như Ôn Yến nói, khi cưỡi ngựa tới bên mấy tên lỗ mãng kia, nàng ta mạnh tay ném thuốc lên đất. Viên thuốc như nổ tung, mặc dù không phát ra tiếng nhưng lại có sương mù dày đặc bay lên. Đám lỗ mãng kia nhanh chóng bịt mũi, chỉ là hành động vẫn chậm một bước, chúng mềm nhũn nằm trên lưng ngựa, ngựa chúng cũng mềm oặt nằm xuống đất.
Đợi sương mù tan đi, Ôn Yến và Vạn Thuần nhanh chóng tới đó, Vạn Thuần đá phu xe đang hôn mê xuống khỏi xe ngựa còn Ôn Yến đã vào trong xe.
Trong xe, Vãn Lương cũng đang hôn mê, Ôn Yến nhét thuốc giải vào miệng nàng ta, không lâu sau nàng ta tỉnh lại, nhìn Ôn Yến vội vàng nói: “Môn chủ, sao mọi người lại cứu ta? Thời cơ bây giờ chưa thích hợp, nếu người cứu ta sẽ rút dây động rừng. Ta không sao, cho dù chúng đưa ta tới đâu, ta cũng có cách tự bảo vệ mình.”
Vạn Lương rất lo lắng nói với Ôn Yến, cô nhìn cô nương vẻ mặt sốt ruột trước mắt, không khỏi nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không quan tâm ngươi, lát nữa chúng vẫn phải áp tải ngươi rời đi.”
“Môn chủ thật nhẫn tâm, đã cứu ta rồi mà còn vứt bỏ ta, người đã suy nghĩ đến cảm giác của trái tim ta chưa? Đã vỡ tan thành mảnh vụn rồi.” Vạn Lương ra vẻ đau thương nói, trong mắt không mang theo chút sợ hãi hay lo lắng nào.
“Có thời gian thì ngươi hãy nghĩ xem sau này làm sao trốn thoát, đừng ở đây luyên thuyên nữa.” Vạn Thuần thấy Vạn Lương đàng hoàng chính trực nói hươu nói vượn, không kìm được thấp giọng nhắc nhở.
Mở miệng phản bác đã sớm thành thói quen của Vạn Lương, nhìn Ôn Yến bắt mạch cho mình mà trong mắt đầy vẻ nặng nề thì nàng ta lại không dám nói nữa.
“Môn chủ, người đặc biệt tới đây để bắt mạch cho ta sao? Không phải vì ta sắp chết rồi đó chứ? Môn chủ người hãy nghĩ cách giúp ta, ta vẫn chưa muốn chết, ta còn chưa tìm được soái ca để hưởng thụ cuộc sống mà, ta còn nhỏ, ta…”
Trong lòng Vạn Lương cũng sợ hãi, nàng ta đã quen dùng lời nói để che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng vừa mới nói được vài câu thì Vạn Thuần ở bên cạnh Ôn Yến đã không nhịn được thấp giọng nói: “Im miệng.”
Vạn Lương quả quyết ngậm miệng, thật ra nàng ta cũng hiểu tình hình của mình bây giờ, môn chủ đặc biệt tới đây chính là vì cứu mạng nàng ta.
“Vạn Lương, người của chúng ta lần này sẽ âm thầm đi theo ngươi, bảo vệ ngươi bất cứ lúc nào, mặc dù không thể cứu ngươi ra nhưng chúng ta sẽ đảm bảo ngươi không cần lo lắng tính mạng, lần này khiến ngươi phải oan ức rồi, ta…” Ôn Yến không biết phải nói sự áy náy trong lòng mình thế nào, nếu có sự lựa chọn khác, cô cũng không muốn để Vạn Lương vào hang hổ ổ sói.
“Môn chủ yên tâm, cho dù lúc nào ta cũng sẽ không chịu thiệt đâu, nhỡ đâu lần này chúng tặng ta một soái ca hay tiểu thịt tươi*, đời này của ta đã viên mãn rồi. Người không để ta đi là đang huỷ nhân duyên của ta, không nhân hậu. Có điều môn chủ, trước khi đi, người có thể nói cho ta biết ta trúng độc gì không?”
*tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai còn trẻ tuổi, xinh đẹp.
Mặc dù Vạn Lương nói chuyện không phải rất đáng tin nhưng cũng là một cô nương thông minh, sao nàng ta có thể không cảm nhận được Ôn Yến đã đổi chủ đề. Môn chủ trước đây đã thề son sắt có thể giải được độc trên người nàng ta giờ đây vẻ mặt nặng nề, dường như chỉ có một lời giải thích, độc nàng ta trúng không hề đơn giản.