Tại thời điểm này, tin tức Hứa Kế Thành nắm được về Kinh Mặc vẫn đang dừng lại ở món tôm nàng thích ăn, còn có đồ bổ mà hắn cho người chuẩn bị đưa đến cho Chu thị ở Quần Phương viên. Khi nhận được tin tức này, Hứa Kế Thành chỉ mỉm cười, hắn biết rõ nhất Kinh Mặc không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, nếu Chu thị đã không thể chịu đựng sự cô đơn mà đi chọc tức Kinh Mặc, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị Kinh Mặc chỉnh lý.
Ra tay với kinh mặc, Hứa Kế Thành vẫn đang rất mong chờ, mỗi lần đều làm bản thân kinh ngạc. Mỗi lần nhìn thấy thủ đoạn đánh trả lại của Kinh Mặc, Hứa Kế Thành đều cho rằng mình đào được bảo bối. Nàng có rất nhiều ý tưởng hay ho đem đến cho bản thân rất nhiều điều bất ngờ. Mỗi lần nghĩ đến nữ tử thông minh như vậy là nữ nhân của mình, hắn sẽ cảm thấy rằng cuộc sống của mình rất viên mãn.
Chỉ là hắn không ngờ tổn thất động đất gây ra lớn đến vậy. Giao thông cơ bản bị cắt đứt, vì vậy sau khi hắn tiến vào khu vực Thương Nam Châu cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào về Kinh Mặc nữa. Điều này khiến Hứa Kế Thành rất sốt ruột trong lúc bận rộn.
Trong nhiều năm qua, hắn chưa từng thử cắt đứt tin tức về Kinh Mặc. Bây giờ đột nhiên bị cắt đứt, hắn chỉ cảm thấy thế giới của bản thân đã thay đổi. May mà có chuyện cứu tế nạn thiên tai cần hắn phải trù tính và thu xếp. Nhưng mà, sau thời gian bận bịu, nhớ nhung lại ập đến theo cùng với sự mệt mỏi về thể xác, ăn mòn suy nghĩ. Nó từ trong đêm tối len lỏi vào trái tim hắn, như côn trùng nhúc nhích trong lòng hắn, sẽ truyền những nhớ nhung trong tim đến mọi ngóc ngách trên cơ thể...
Vì vậy mỗi sáng sớm thức dậy, câu đầu tiên của hắn chính là hỏi Dạ Nhị: "Có tin tức ở Cảnh Thành bên đó chưa?"
Nhưng mỗi lần như vậy, Hứa Kế Thành đều chỉ nhận được câu trả lời khiến hắn thất vọng, thất vọng, hụt hẫng. Thất vọng nối tiếp sự thất vọng khiến hắn không dám nghĩ tới...
Nữ tử nhỏ bé ở Cảnh Thành kia, giờ này hẳn là còn chưa thức giấc? Có khi nào nàng vì sự rời đi của mình mà đáy lòng chộn rộn, có thể sẽ còn mắng chửi mình...
Hứa Kế Thành hiểu rất rõ, đây chẳng qua là bản thân đang tự dối mình gạt người. Lúc này, nữ nhân đó rất có thể đang hận mình thấu xương, hận đám nữ nhân trong Quần Phương Viên kia của mình, và hận hắn đã để lại cho nàng bao nhiêu rắc rối khó giải quyết.
Nếu sớm biết mình sẽ chạy đến Thương Nam Châu, nếu sớm biết tin tức ở Thương Nam Châu không thông suốt, hắn tuyệt đối sẽ không để Kinh Mặc ở lại một mình chịu sự đau lòng, càng sẽ không mặc kệ không để ý đến sự khiêu khích của Chu thị.
Hắn tin Kinh Mặc nhưng cũng lo lắng cho nàng. Trong những ngày không có tin tức này, hắn đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ. Hắn mơ thấy nàng bị bắt nạt, mơ thấy nàng nản lòng rời đi. Vì vậy, mỗi lần mở mắt trong giấc mộng, cơ thể hắn đều tràn đầy sự lạnh lẽo.
"Chủ tử, Vương phi rất lợi hại. Đám nữ nhân trong Quần Phương Viên vốn không phải là đối thủ của người. Ngài cứ yên tâm." Dạ Nhị là người hiểu rõ tâm ý của Hứa Kế Thành nhất. Tất nhiên, lúc này hắn mở lời cũng là vì để làm Vương gia bớt tức giận. Lúc trước, sau khi bản thân trả lời là không có tin tức ở Cảnh Thành thì Vương gia đã trực tiếp đá mình ra ngoài.
Bởi vì ở Thương Nam Châu thiếu thốn nguồn cung cấp, cho nên những chiếc cốc, khay, đĩa và chén bát mà Vương gia đập vỡ tự động sẽ đổi thành nỗi bi thảm của đám thuộc hạ bọn họ. Ưu điểm duy nhất là họ sẽ nhắc nhở Vương gia vào lúc cần thiết vì an nguy của chính họ, tránh để Vương gia phẫn nộ, cái mạng nhỏ của bọn họ sẽ không còn.
“Có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân.” Giọng nói của Hứa Kế Thành đã trở nên trầm thấp. Nghĩ đến việc Kinh Mặc phải ở trong phủ tranh đấu với đám nữ nhân đó, còn phải chống lại người trong triều đình kia, chỉ nghĩ thôi, hắn đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Vương gia, Vương phi là môn chủ của Phi Long Môn, người của Phi Long Môn sẽ giúp người.” Dạ Nhị lại nói. Mặc dù hắn biết là lời khuyên của mình cũng không thể thay đổi nỗi lo lắng trong lòng Vương gia, nhưng nó có thể giúp cơn thịnh nộ trong lòng Vương gia bớt đi một ít...
"Muốn nam nhân khác bảo vệ nữ nhân của mình, thực sự là..." Hứa Kế Thành chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Cho dù Kinh Mặc là môn chủ của Phi Long Môn, hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Dạ Nhị không dám tiếp tục khuyên nhủ. Cho dù tòa nhà hắn xây có tốt đến đâu, Vương gia nhà họ sẽ luôn có khả năng biến tòa nhà trở nên xiêu vẹo.
“Khi đó ngươi cũng không biết ở lại đó, có ngươi ta cũng đã yên tâm hơn.” Hứa Kế Thành thấp giọng nói. Sắc mặt của Dạ Nhị thay đổi, hắn dự cảm được số phận bi thảm của mình...
"Dạ Nhị, ngươi thật sự không lo lắng cho Vương phi. Biết rõ nàng ấy ở trong phủ nguy cơ trùng trùng, ngươi còn theo ta đến đây..." Hứa Kế Thành còn chưa nói hết lời, Dạ Nhị đã quỳ xuống. Trong chuyện của Vương phi, Vương gia trước giờ chưa từng nói đạo lý.
"Thuộc hạ tự mình đi nhận hình phạt. Vương gia, ngài đừng tức giận, ngài tuyệt đối đừng tức giận, ngài..." Dạ Nhị trầm giọng nói xong, ủ rũ cuối đầu đi nhận hình phạt.
Dạ Nhị còn chưa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Dạ Tam hùng hùng hổ hổ xông vào, trên tay cầm một xấp giấy, là tin tức, tin tức từ Cảnh Thành truyền tới.
Vẻ mặt Hứa Kế Thành xúc động, đón nhận lấy xấp tin tức từ trong tay Dạ Tam. Lúc đọc tay hơi run lên, mới đầu trên khuôn mặt còn có chút vui mừng, nhưng không lâu sau, theo tờ giấy lật đi, sắc mặt Hứa Kế Thành dần trở nên ảm đạm. Sau khi hắn đọc xong xấp giấy, trong mắt đã phủ đầy sương mù.
"Vương gia, có phải Vương phi..." Dạ Nhị, Dạ Tam đều cảm thấy tim mình treo lên lơ lửng.
"Dạ Nhị, ngươi trở về một chuyến, giết tên súc sinh Hứa Dịch cho ta. Về phần Chu thị, giữ lại ả ta còn có ích, cứ mỗi ngày vả miệng một trăm lần. Ngược lại ta muốn xem, với khuôn mặt sưng phù, ả ta còn dám làm mưa làm gió gì trong phủ." Hứa Kế Thành trầm giọng nói, ai nấy đều nhìn ra tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt. Nếu Hứa Dịch thật sự ở trước mặt hắn, sợ là hắn không thể nhẫn nại thêm một phút nào.
Dạ Nhị nhìn Hứa Kế Thành, do dự không thôi. Hắn lo lắng cho Hứa Kế Thành nhưng không dám mở miệng ở lại, chỉ có thể nhìn Dạ Tam như cầu cứu.
"Vương gia, trong phủ ở Cảnh Thành đã xảy ra chuyện gì rồi? Hứa dịch ông ta..." Dạ Tam thận trọng dò hỏi, cũng không dám hy vọng xa vời Vương gia sẽ nói cho bọn họ biết toàn bộ chuyện trong phủ.
“Trần Nguyên Khánh đã trúng độc.” Hứa Kế Thành thấp giọng nói.
"Vương gia, tuy rằng Vương phi coi trọng Trần Nguyên Khánh, nhưng thuộc hạ vì Trần Nguyên Khánh mà phải trở về một chuyến, chuyện này..." Bây giờ trong lòng Dạ Nhị vô cùng uất ức. Vương gia quan tâm Vương gia thì cũng thôi, ngay cả vị tiên sinh bên cạnh Vương phi cũng quan tâm, thậm chí không để ý đến an nguy của mình kêu mình trở về đó, chuyện này quá không thỏa đáng.
"Trần Nguyên Khánh và Vương phi ăn cùng thức ăn, họ đều đang ở trong viện của Vương phi..." Hứa Kế Thành thấp giọng nói, nhưng trong lòng đã đầy ắp sự lo lắng, nếu thức ăn mà Trần Nguyên Khánh ăn, Kinh Mặc cũng ăn, vậy thì...
Hứa Kế Thành cảm thấy nếu Kinh Mặc trúng độc, bản thân nhất định sẽ phát điên.
Nữ nhân mình yêu nhất bị trúng độc trong phủ của mình, vậy thì Thành Vương phủ này của hắn thật sự không cần thiết tồn tại nữa.
Dạ Nhị và Dạ Tam đều không dám nói thêm gì. Mục tiêu của người hạ độc rốt cuộc là Vương phi hay là Trần Nguyên Khánh? Nếu là Vương phi...
Dạ Nhị cảm thấy mình quả thực cần thiết phải trở về một chuyến...
"Vương gia, chuyện này đã qua mấy ngày rồi, ngài xem hay là đợi tin tức sau đó? Đợi khi chúng ta biết tình hình cụ thể thế nào rồi hẵng quyết định làm gì. Những người bên cạnh ngài đều bị ngài phái ra ngoài cả, bây giờ chỉ có hai người chúng tôi bảo vệ ngài. Nếu Dạ Nhị cũng rời đi..." Dạ Tam không ngừng lo nghĩ, nói với Hứa Kế Thành.
Bọn họ cũng lo lắng cho sự an toàn của Kinh Mặc, nhưng so với Vương gia, cát bụi bên đó đã lắng xuống, còn Vương gia bên này luôn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Nếu nàng ấy có điều gì bất trắc, ta sống còn có ý gì?” Hứa Kế Thành trầm giọng hỏi, nhìn vào ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, còn có sát khí mơ hồ.
"Vương gia..." Dạ Nhị, Dạ Tam đồng thời lên tiếng, nhưng chỉ nghe thấy Vương gia nhà mình trầm giọng nói một câu: "Cút."