Đến khi Tống Vĩnh Kỳ sực tỉnh táo lại, Trọng Lâu và Kinh Mặc đã cảm thấy chán ghét mà bỏ đi rồi, thấy phụ thân của mình có mới nới cũ, bọn họ khó lòng diễn tả nổi cơn giận đang sôi trào trong người bằng lời nữa.
“Sức khỏe của phu nhân rất yếu ớt, phải dưỡng thai cẩn thận, đừng để quá mệ nhọc, cũng đừng...” Đại phu lại đặn dò một tràng dài, chỉ có điều, từ đầu đến cuối Tống Vĩnh Kỳ vẫn mơ mơ màng màng.
Đến lúc chàng tỉnh táo lại, lão đại phu đã kê xong thuốc, chuẩn bị đi về, anh sốt sắng hỏi ông ta như thể mới chợt nhận ra điều gì vậy: “Đại phu, chúng ta có cần phải chuẩn bị gì không? Hay là ta có thể làm gì được, ta...”
“Chuẩn bị cái gì, hình như bây giờ hơi sớm thì phải, hơn nữa đây cũng không phải là sở trường của lão phu, e là chẳng thể đưa ra kiến nghị nào hợp lý cho ngài, còn việc ngài phải làm gì đó à, vậy thì phải xem bản thân ngài rồi, dường như không có liên quan gì đến lão phu cả.” Lão đại phu bị Tống Vĩnh Kỳ giữ chặt cánh tay, thấy sắc mặt căng thẳng của Tống Vĩnh Kỳ, gương mặt ông ta lộ ra vẻ vô tội.
Ông ta đã lớn tuổi rồi, đã từng chẩn đoán được mạch hỉ của rất nhiều người, nhưng trước giờ chưa có ai phản ứng giống như người này vậy.
Câu trả lời của lão đại phu khiến cho Tống Vĩnh Kỳ ngỡ ngàng, chàng lại đi tìm lỗi sai của mình, gương mặt bộc lộ ra vẻ áy náy.
May là lão đại phu dám nói thật lòng, rốt cuộc cũng khiến cho chàng tỉnh táo lại từ niềm vui to lớn và sự kinh ngạc.
“Lộ tổng quản, gửi phong bì cho lão đại phu đi.” Tống Vĩnh Kỳ không tiếp tục túm lấy vai của ông ta, hỏi mấy câu viển vông ấy nữa, chàng bèn thể hiện niềm vui của mình bằng một cách khác.
Lộ tổng quản đứng bên ngoài cửa, sắc mặt hắn ta toát lên vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ có thể vâng theo lời chủ nhân, hắn tiễn lão đại phu về, dọc đường còn không quên hỏi thử xem rốt cuộc lão đại phu đã làm gì, mà chủ tử của hắn lại mừng vui đến thế.
Lão đại phu chỉ thấy thấy cái nhà này thật kỳ quái, cho dù là chủ tử hay là nô tài thì cũng như vậy, chủ mẫu của hắn ta mang thai, nào có chuyện ông làm gì cơ chứ.
Bởi thế, nghe Lộ công công hỏi như vậy, lão đại phu thấy phong bì cũng dày, nên không nói thẳng là mình chẳng làm gì cả, chỉ lựa chọn cách im lặng mà thôi.
Lộ công công cảm thấy hết sức tò mò, nhưng cũng chỉ có thể đợi ở ngoài cửa mà thôi, Hoàng Thượng đã ra lệnh như vậy sau khi bước chân vào căn nhà này, không được gọi thì không được phép bước chân vào.
Tống Vĩnh Kỳ đang cố gắng tạo ra khoảng không gian của riêng mình chàng và Ôn Ý, Lộ công công và Thiên Sơn cũng muốn tác thành ước muốn của chàng.
Nhưng mà hôm nay, rõ ràng Lộ công công không đứng yên ở bên ngoài nổi nữa, hắn ta chỉ có thể đi đến đi lui, hy vọng sau khi nghe thấy tiếng bước chân của mình, Tống Vĩnh Kỳ sẽ gọi mình vào trong phòng, từ đó đến nay, hắn chưa bao giờ tò mò về chuyện riêng của Hoàng Thượng như ngày hôm nay.
Mà ở trong phòng, Tống Vĩnh Kỳ vẫn đang kích động, chàng nhìn Ôn Ý vẫn đang ngủ say, vài lần muốn nắm chặt tay cô, kề sát vào cơ thể của cô, nhưng lại không dám làm thế.
Trong lòng của chàng, Ôn Ý đã trở thành một con búp bê rất dễ dàng bị vỡ vụn.
Cuối cùng, bàn tay của Tống Vĩnh Kỳ lướt trên vùng bụng dưới của Ôn Ý, người cô mềm mại, pha lẫn với nhiệt độ của cơ thể.
Không ngờ rằng, ở nơi này đang mang một sinh mạng bé nhỏ.
Cái lần biết mình sắp được làm phụ thân đã tuốt từ hồi sáu năm trước, chỉ có điều lúc ấy chàng còn chưa kịp cảm thấy hân hoan mừng rỡ, đã chìm đắm trong nỗi đau mất đi Ôn Ý, tin Ôn Ý mang thai chỉ khiến cho chàng đau đớn thêm mà thôi.
Chàng không ngờ rằng đứa trẻ có thể ra đời, bởi thế cũng chưa từng ôm ấp hy vọng.
Nhưng lần này, tất cả đều khác rồi.
Chàng cảm thấy tiếc nuối vì mình không có mặt trong tuổi ấu thơ của Trọng Lâu và Kinh Mặc, nhưng lần này, chàng có thể tham gia vào tuổi thơ của đứa trẻ này.
Lần này, chàng sẽ cho con mình những gì tốt đẹp nhất, chàng muốn giải quyết hết những khó khăn và rắc rối, để đón đứa bé này ra đời trong một xã hội thịnh vượng, thanh bình.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tống Vĩnh Kỳ đã nghĩ đến quá nhiều điều, đại đa số đều liên quan đến tương lai của con mình.
Thậm chí, chàng còn nghĩ ra tên cho con mình rồi, cho dù là nam hay nữ, cũng sẽ gọi là An Lạc.
Chàng muốn xây dựng một đất nước thanh bình, thịnh vượng cho con mình, chàng không muốn đứa bé phải chịu nỗi phụ mẫu xa lìa như ca ca và tỷ tỷ của mình, chàng muốn cưng chiều con của mình, chàng muốn tìm lại những điều nuối tiếc ở Trọng Lâu và Kinh Mặc.
Lúc Ôn Ý mở mắt tỉnh dậy, bèn nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ dịu dàng xoa bụng của mình.
Cô cảm thấy hơi sững sờ, chợt nhớ đến việc mình đi theo Tống Vĩnh Kỳ vào phòng, rồi bỗng dưng chóng mặt, ngã xuống đất.
Còn những gì xảy ra sau đó thì cô không nhớ nổi nữa, điều duy nhất là cô chắc chắn là Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn kề cận bên cô.
Cô đã ngất xỉu luôn rồi, còn đòi Tống Vĩnh Kỳ đi về sớm, dường như cũng không còn vẻ hùng hồn được nữa.
Ôn Ý chỉ đành chịu, nhưng vẫn không muốn nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ.
“Ôn Ý, nàng có thai rồi, con của chúng ta.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Ý tỉnh dậy, nhưng lại tiếp tục nhắm nghiền mắt, trông cô không vui vẻ gì cho mấy, chàng vội vàng báo tin này cho cô biết.
Nghe thấy thế, Ôn Ý mở bừng mắt ra, rồi lập tức, đôi chân đã bắt đầu thối rữa của mình hiện lên trong đầu óc của cô.
Bàn tay trái run run rẩy rẩy của cô nắm chặt lấy tay phải, cảm nhận mạch đập một cách căng thẳng, cô vừa sợ Tống Vĩnh Kỳ nói đúng, vừa hy vọng mình có thêm một đứa con nữa.
Cô sợ mình không sống nổi để sinh đứa trẻ này ra nữa, nhưng lòng cô vẫn thiết tha hy vọng, bất chấp mọi thứ để đưa con mình ra đời, để đứa bé ấy bầu bạn với Tống Vĩnh Kỳ trong suốt nửa cuộc đời cô đơn còn lại của anh.
“Ôn Ý, nàng có thai thật rồi, không cần bắt sờ đâu, đại phu chắc chắn đấy.” Tống Vĩnh Kỳ nói với giọng chứa chan tình cảm, dịu dàng tựa như sợ làm đứa trẻ trong bụng Ôn Ý giật mình vậy.
Mạch hoạt, mạch đập như những viên ngọc dưới đầu ngón tay cô, liên tục gõ vào tim Ôn Ý, khiến cho trái tim của cô mềm nhũn như bông ngay lập tức.
“Ôn Ý, trước đây ta luôn cảm thấy ông trời đang đùa cợt mình, nhưng mà lúc ta biết được rằng có một đứa trẻ đang nằm trong bụng nàng, đột nhiên ta cảm thấy có đứa bé này rồi, tất cả những sóng gió và đau khổ trong quá khứ đều không là gì cả, ta mừng rỡ lắm.” Tống Vĩnh Kỳ có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói với Ôn Ý, cuối cùng chỉ có thể nói một câu đơn giản như vậy thôi.
Lời nói thật từ tận đáy lòng của chàng khiến cho tim Ôn Ý đau nhói như bị kim đâm phải, cô không biết phải nói với Tống Vĩnh Kỳ như thế nào, có thể là đứa trẻ mà chàng trông đợi vĩnh viễn sẽ không đến được với thế giới này, bởi vì mẹ của nó...
Nhưng mà, cô vẫn âm thầm nuôi chút lòng hy vọng, hy vọng đứa trẻ này có thể bình an ra đời giống như Trọng Lâu và Kinh mặc vậy, để sưởi ấm cuộc đời còn lại của bọn họ.
Cô cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt của Ôn Ý tuôn trào như dòng sông bị vỡ đê, sau khi đấu tranh tâm lý một hồi, cô chỉ đành ráng thử một lần, cố gắng hết sức để sống sót, vì đứa trẻ này, vì niềm vui của Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ không biết được suy nghĩ của Ôn Ý, chàng chỉ vui mừng vì bọn họ lại có thêm một đứa con.
“Ôn Ý, lần này chúng ta trở về, nàng đừng vào cung nữa.” Trong lúc Ôn Ý hôn mê, suy nghĩ lý trí duy nhất của chàng chỉ có mỗi chuyện này mà thôi, các thế lực trong cung rất rắc rối, chàng không thể để đám nữ nhân điên cuồng ấy làm hại Ôn Ý, làm hại con của bọn họ được.
Đương nhiên Ôn Ý hiểu được suy nghĩ của Tống Vĩnh Kỳ, cô nhìn chàng, rồi nói khe khẽ: “Nếu như ta nấp ở bên ngoài, len lén sinh đứa trẻ này ra, vậy thì thân phận của đứa trẻ này sẽ như thế nào đây, chàng sẽ giải thích với nhóm thần tử như thế nào? Rõ ràng đã đảm bảo với triều thần, chúng ta chỉ là người thân, nhưng...”
Mặc dù cô cảm thấy rất vui vì có thêm cốt nhục của mình, nhưng nghĩ đến việc sự ra đời của nó sẽ gây ra phong ba bão táp, Ôn Ý bèn nhíu mày.
Mặc dù Trần Nguyên Khánh đã bị biếm chức, Lương Quang Tường đã biến mất, nhưng Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa nắm được tình thế trong triều, còn Tống Vân Lễ vẫn luôn nhìn ngó ngai vàng đăm đăm như hổ rình mồi.