Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy Môn chủ, chúng ta ở lại trấn Vân Tập hay đến thành Khắc Châu?” Thiên Sơn hỏi Ôn Yến.

Chuyện của Khắc Châu bên kia đến giờ vẫn là một câu đố không có đáp án, mà lúc này trấn Vân Tập lại liên quan đến tính mạng của mấy chục cô nương, bên nhẹ bên nặng, đáy lòng Thiên Sơn thật sự không nắm chắc.

“Đi thành Khắc Châu.” Ôn Yến nhỏ giọng nói xong thì xoay người rời đi, Thiên Sơn và Lý Trường An đi theo phía sau cô có chút đăm chiêu, Vạn Thuần và Vạn Tường lại có dáng vẻ như muốn nói với Ôn Yến rất nhiều lời.

“Ta cảm thấy chuyện này có quan hệ mật thiết với chuyện của thành Khắc Châu, có thể là chỉ là một góc của núi băng, bây giờ lời đồn nhiều như vậy, có lẽ Tống Vân Lễ sẽ không bất chấp hành động, cho nên tạm thời các cô nương bên này coi như an toàn.” Ôn Yến nhẹ giọng nói ra suy đoán của mình, đám người Thiên Sơn đều gật đầu.

Thật sự bọn họ là quan tâm ắt sẽ loạn, dựa theo sự cẩn thận của Tống Vân Lễ, sao y có thể hành động vào lúc nhạy cảm như vậy được, cho nên nói một cách tương đối, khả năng thành Khắc Châu bên kia xảy ra vấn đề là lớn hơn.


Có chuyện của trấn Vân Tập vắt ngang trong lòng, mấy người đều không dám chậm trễ chạy tới thành Khắc Châu, ngay cả Mao chủ nhiệm cũng không giận dỗi nữa.

Vì ở lại trấn Vân Tập làm chậm trễ thời gian, lúc bọn họ chạy đến thành Khắc Châu trời đã gần tối, khi bọn họ đi ngang qua huyện Khắc Châu, nhìn thấy đám người đông đúc vây quanh trước cửa huyện nha, trong đám người đang bàn tán về khu mỏ gì đó.

Trước khi đến Khắc Châu Mãn thúc đã bảo người đưa tài liệu của Khắc Châu đến trước mặt Ôn Yến, hình như cô nhớ trong khu vực của Khắc Châu không có khu mỏ gì cả.

Cô dẫn mấy người Thiên Sơn Lý Trường An chen vào trong đám người, không bao lâu sau bọn họ đã chen đến cửa huyện nha, mà lúc này cơ bản cũng đã biết ngọn nguồn của câu chuyện từ tiếng bàn tán của người khác.

Là có người đánh trống kêu oan, hơn nữa là một người già của thôn.



Thanh niên trai tráng trong thôn đều bị người mang đến khu mỏ, đã hơn một năm rồi, nhưng từ khi trời khỏi thì không còn chút tin tức gì nữa, bọn họ quỳ gối trước cửa huyện nha, mong quan phủ dẫn mấy người kia trở về.

Ôn Yến nhìn mấy người quỳ trước mặt, có trẻ em, có ông cụ già yếu, còn có phụ nữ bất lực, bọn họ đều thiết tha nhìn cửa nha môn, bọn họ vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của quan huyện đại nhân, như ông ta là cứu tinh của bọn họ vậy.

Mà trên cái trống cách đó không xa có người như nha dịch đang đứng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mấy người này.

“Quan gia này, ngài xem bọn họ đã quỳ lâu thế rồi, ngài còn không đi bẩm báo, chẳng lẽ thật sự muốn có mạng người sao?” Thiên Sơn là người không nhịn được lên tiếng hỏi đầu tiên.

Ôn Yến hiểu Thiên Sơn không nói sai, nếu thật sự người già và trẻ em quỳ ở đây không ăn uống gì, e rằng không chống đỡ được lâu, cô cũng gửi gắm hy vọng lên người nha dịch, nhưng nha dịch chỉ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thiên Sơn, nói: “Vừa nhìn đã biết cô nương là người từ bên ngoài tới, cô nương không biết ấy chứ, trong phạm vi quản lý của thành Khắc Châu chúng tôi không hề có mỏ, cho nên chúng tôi thật sự là không có chỗ để tìm người, bọn họ rõ ràng là nói chuyện vô căn cứ.”

Rõ ràng nha dịch kia cũng biết tiếp tục thế này đám người kia sẽ không chịu được nữa, càng hiểu rõ người đến từ bên ngoài sẽ có hiểu lầm với quan phủ của thành Khắc Châu bọn họ, nhưng bọn họ thật sự không còn cách nào, chỉ cần có mỏ, chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm giúp mấy người kia, ai không biết tác dụng của thanh niên trai tráng lao động trong nhà chứ.

“Vị quan gia này, chúng tôi sẽ không nói lung tung khi không có bằng chứng, thật sự có người đến thôn chúng tôi bàn bạc trên mỏ bọn họ cần người, mỗi năm có thể cho mười lượng bạc, con trai con dâu của chúng tôi mới đi theo làm công, nhưng chúng nó đã đi hơn một năm rồi vẫn chưa về, cũng không thấy gửi bạc về, bây giờ chúng tôi thật sự không còn gì ăn nữa, nếu không tìm thấy chúng nó nữa, ông bà cháu chúng tôi chỉ có thể chết đói mà thôi.” Người già nói chuyện sắc mặt trắng bệch, tóc rối trên đầu dính lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đau thương và tuyệt vọng trong mắt khiến người ta nhìn thấy đều đau lòng không thôi.

“Bà à, bà đừng làm khó chúng tôi, mỏ mà bà nói thật sự vô căn cứ lắm, chúng tôi không biết là ở đâu, càng không biết tìm con trai về cho bà bằng cách nào, chúng tôi…” Nha dịch kia sắp bị mấy lời như vậy ép điên rồi, gã nhỏ giọng giải thích, nhưng lời giải thích vì sự kiên trì của đám người này cũng trở nên ngày càng không có tự tin.

Nếu lời nói của một người là vô căn cứ, vậy cả thôn thì sao? Chồng và con trai của bọn họ thật sự mất tích rồi, nhưng mà mỏ, bọn họ phải đi đâu tìm chứ?

“Huyện thái gia của chúng ta đã phái người tìm theo nơi mọi người nói rồi, nếu có tin tức chắc chắn chúng tôi sẽ nói với mọi người, bây giờ trời không còn sớm nữa, mọi người vẫn nên đi về trước đi.” Trong lời nói của nha dịch kia đã mang theo cầu xin.

“Thanh thiên đại lão gia, các ngài nhất định phải tìm được người, nếu không chúng tôi thật sự không còn cách nào sống tiếp nữa, bà già này có chết cũng không sao, nhưng tôi lo lắng đứa cháu của mình không có ai chăm sóc nuôi nấng, tôi…” Lại một bà cụ khác đứng ra nói chuyện, nhưng còn chưa dứt lời, nước mắt đã rơi xuống trước, người khác nhìn vào cũng cảm thấy chua xót không thôi.



“Đi bảo người của Mật Thám môn cũng điều tra đi, lỡ như có manh mối gì thì sao.” Ôn Yến thấy nha dịch không giống như giả vờ, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy là lạ như cũ, cứ thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vẻ bên ngoài.

“Được, ta sắp xếp ngay.” Thiên Sơn nhỏ giọng đồng ý, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bà cụ vừa nói chuyện khi nãy, bà ta đang từ từ đứng dậy đi về phía nha dịch, loạng choạng, lảo đảo đi về phía trước, mấy lần còn suýt té ngã.

“Vị quan gia này, ngài nói với Huyện thái gia chúng tôi thật sự không phải nói dối đâu, tôi thật sự có con trai. Mong ngài nhờ Huyện thái gia tìm về giúp tôi, cháu trai nhỏ của tôi, tôi thật sự không nuôi nổi nữa rồi.” Bà cụ cầu xin nha dịch.

Nha dịch kia chỉ có thể gật đầu, nếu có thể gã cũng muốn tìm thấy mỏ, tìm ra người bọn họ muốn tìm.

Sau khi bà cụ kia nói xong thì quỳ xuống trước mặt nha dịch, nha dịch vội vàng tiến lên đỡ lấy bà cụ, nhưng không đợi gã đi đến trước mặt bà cụ, bà ta đã đứng dậy, đâm mặt về phía cửa lớn nha môn.

“Không ổn.” Thiên Sơn nhỏ giọng kêu lên, cả người xông về phía cửa của huyện nha, nhưng nàng ta vẫn chậm một bước, khi nàng ta chạy đến, bà cụ đã đâm vào cửa lớn, máu trên đầu ào ào chảy ra, chỗ khi nãy bà ta đụng vào cũng có dòng máu đỏ tươi chảy xuống, nhìn mà ghê người.


“Bà cần gì phải làm khổ mình chứ.” Thiên Sơn vội vàng cúi người ôm lấy bà cụ, bà cụ kia cười nhìn Thiên Sơn, nhỏ giọng nói một câu: “Cô nương, cô là một người có bản lĩnh, van xin cô cứu con trai của tôi, tôi thật sự không có nói dối.”


“Môn chủ, Môn chủ.” Thiên Sơn nghe xong lời của bà cụ, nước mắt đã không nhịn được chảy xuống, nàng ta khóc gọi Ôn Yến, nàng ta có thể cảm nhận được sinh mệnh của bà cụ đang trôi đi, nàng ta muốn Ôn Yến cứu bà ta, cứu người mẹ đáng thương này.


Bà ta là dùng cái chết để chứng minh, bà ta đang dùng mạng sống của mình nói với quan huyện và mọi người bọn họ không nói dối, con trai của bọn họ thật sự đi đến khu mỏ.


Ôn Yến tiến lên bắt mạch cho bà cụ, nhưng mạch đập của bà ta đã rất yếu ớt, nếu cô đoán đúng, tình huống sức khỏe của bà cụ này đã không khỏe từ lâu, cho dù không đâm vào cửa, sức khỏe cũng đã dầu hết đèn tắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK