Mắt của trẻ con bình thường khoảng tám tháng tuổi mới có tiêu điểm, nhưng đứa lúc đứa nhỏ đầy tháng nhìn thấy ánh sáng, tròng mắt vẫn sẽ di chuyển theo, An Dật không có phản ứng gì với tia sáng, mặc dù ánh sáng của đèn lồng ở ngay trước mặt nhưng dường như cô bé không cảm nhận được.
Gia Cát Minh từ từ lấy đèn lồng ra, nhẹ giọng nói: “Có lẽ mắt có chút vấn đề, nhưng bây giờ vẫn chưa biết là nguyên nhân gì tạo thành, đừng quá lo lắng, đợi sau khi Ôn Yến trở về, bọn ta lại hội chẩn xem sao, thuật châm cứu của Ôn Yến có hiệu quả trị liệu rất tốt với mắt.”
“Ngươi nói cái gì? Ôn Yến trở về?” Vương phi ngẩng phắt đầu, ngạc nhiên nhìn Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Tống Vĩnh Cung, Tống Vĩnh Cung cũng ngạc nhiên nhìn chàng ta, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Hôm nay ta đến đây là để nói chuyện này với hai người, Lãnh Ninh nói Ôn Yến muốn về đây, hơn nữa…”
Chàng ta nói tới đây thì hơi dừng lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Nàng ấy muốn mang theo phu quân và con trở về.”
“Hả?” Tống Vĩnh Cung và Vương phi đều sợ hãi kêu lên: “Ôn Yến thành thân rồi?”
“Phu quân của nàng ấy, cho dù ngươi cũng không nghĩ tới là ai đâu.” Gia Cát Minh cười khổ.
“Là ai?” Tống Vĩnh Cung nâng mắt.
“Chung Phục Viễn!” Lãnh Ninh ở bên cạnh trả lời.
Tống Vĩnh Cung giật mình nhìn Lãnh Ninh: “Là hắn ta? Thằng nhóc đó?”
Gia Cát Minh cười khổ: “Chúng ta đều bị hắn ta lừa, diễn xuất thật là tốt, mỗi một năm trở về bái tế nghĩa phụ của hắn , lúc uống rượu với bọn ta đều nói nhớ Ôn Yến, thật ra hắn ta lại ở cùng Ôn Yến từ lâu rồi.”
Tống Vĩnh Cung giận dữ: “Nếu hắn ra dám trở về, bản vương sẽ đánh gãy chân hắn.”
Gia Cát Minh nhìn chàng ta: “Đánh gãy chân hắn ta thì thế nào? Hắn ta đã cưới Ôn Yến, bọn họ còn có con rồi, hơn nữa còn là hai đứa.”
“Sợ rằng Hoàng thượng mà biết sẽ…” Vương phi nhìn Tống Vĩnh Cung, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Tống Vĩnh Cung im lặng, đúng vậy, Kỳ mà biết sẽ thế nào đây?
“Sao nàng ấy đột nhiên trở lại rồi? Chẳng lẽ vì bệnh của mẫu hậu sao? Nhưng không phải đạo trưởng nói nàng ấy đã quên chúng ta rồi ư? Chẳng lẽ nhớ rồi?” Tống Vĩnh Cung nghi ngờ hỏi
Gia Cát Minh lắc đầu: “Tính huống cụ thể, bọn ta cũng không rõ ràng.”
Tống Vĩnh Cung nhìn về phía Lãnh Ninh: “Sao ngươi biết nàng ấy muốn trở về? Thiên Sơn nói với ngươi sao?”
“Đúng vậy, thám tử của Phi Long Môn bảo Thiên Sơn chuẩn bị chỗ ở, nói môn chủ muốn trở về rồi, còn nói là bốn người về, môn chủ, Chung Phục Viễn và đôi trai gái của môn chủ.”
“Một đôi trai gái!” Tống Vĩnh Cung buồn bã cười: “Nàng ấy đã có một đôi trai gái rồi, mà đến giờ dưới gối Kỳ vẫn chưa có một đứa con, chỉ sợ đệ ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ sinh con với người phụ nữ khác, đệ ấy từng có… Haizz, quên đi, không thể trách được ai cả, Ôn Yến ở cùng với Chung Phục Viễn cũng tốt, ít nhất Chung Phục Viễn cũng thành thật, đáng để phó thác cả đời, nàng ấy đã quên Kỳ rồi thì để nàng ấy quên đi.”
Ít nhất, còn có một người sống tốt, sống hạnh phúc, như thế là đủ rồi.
“Hoàng thượng sắp phải cưới công chúa Nam Chiếu rồi, không biết vì sao mà trong lòng ta luôn có một loại dự cảm không tốt.” Lãnh Ninh nói.
Mọi người ở đây đều cảm thấy trong lòng như phủ một tầng ưu sầu, Ôn Yến trở về là chuyện tốt, nhưng mà gặp lại như vậy, chẳng phải sẽ làm cho Tống Vĩnh Kỳ đau lòng ư?
Ôn Yến trở về Kinh thành vào mùng mười tháng sáu.
Trời đã bắt đầu nóng bức, mùng một tháng sáu xuất phát trở về, ở trên đường suốt mười ngày, một đường tàu xe mệt nhọc, người lớn có thể chịu được, trẻ con chưa từng đi xa nhà lại hơi không chịu được.
Nam Sơn thành cách Kinh thành nghìn dặm, dựa theo cước trình bình thường, có lẽ khoảng nửa tháng sẽ đến, cô đến Kinh thành trước năm ngày, thứ nhất là lo cho bệnh tình của Hoàng thái hậu có thay đổi, hai là dọc đường quá nóng bức, cô hy vọng có thể dừng lại chuyến bôn ba này nhanh hơn, Kinh Mặc và Trọng Lâu đều chưa đến mức quá vất vả.
Trên đường có thám tử đi theo, có người gửi bồ câu về cho Thiên Sơn, cho nên, khi Ôn Yến đến Kinh thành, Thiên Sơn và Lãnh Ninh đã nghênh đón ở cổng thành.
Thiên Sơn không hiểu tình hình của Ôn Yến, chỉ biết cô có một đôi trai gái từ trong miệng thám tử, về phần cô có quên mất mọi người hay không thì không có nhắc đến.
Lúc chờ đợi Thiên Sơn vô cùng bất an, đương nhiên nàng không hy vọng Ôn Yến đã quên mình, nhưng mà, nàng cảm thấy nếu Ôn Yến đã quên Hoàng thượng, vậy nhất định không thể nhớ nàng được, không có trí nhớ của ai có thể lãng quên có chọn lọc cả.
“Chắc chắn nàng ấy không nhận ra ta rồi, vậy đến lúc đó ta phải nói chuyện với nàng ấy thế nào đây? Nàng ấy có thể cho rằng ta là kẻ lừa đảo không?” Thiên Sơn xoay quanh ở cổng thành, vẻ mặt sốt ruột lo lắng.
Lãnh Ninh nói: “Cái này có cái gì đâu? Nàng ấy không nhận ra ngươi nhưng Chung Phục Viễn vẫn nhận ra mà.”
Thiên Sơn oán hận nói: “Tôi nhất định phải đánh Lão Trư kia một trận, tại sao nhiều năm như vậy hắn ta cũng không nói mình ở cùng với chủ nhân?”
Lãnh Ninh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vì sao thám tử muốn ngươi tìm chỗ ở khác? Nếu nàng ấy đã gả cho Chung Phục Viễn, đáng lẽ phải trở về nhà lớn của nhà họ Chung với Chung Phục Viễn chứ?”
Thiên Sơn không có tâm trạng suy nghĩ những vấn đề này, hừ một tiếng: “E rằng Lão Trư kia không dám công khai đâu, thân thể kia của hắn ta không chịu nổi đòn.”
“Hắn ta cũng không phải người không chịu trách nhiệm, chỉ là ta cảm thấy chuyện có chút kỳ lạ mà thôi, theo suy đoán của Gia Cát, Ôn đại phu trở về là vì bệnh tình của Hoàng thái hậu, nhưng Ôn đại phu đã quên hết mọi người rồi, đương nhiên cũng sẽ quên Hoàng thái hậu, không thể nói vì Nam Sơn thành cũng dán bảng vàng, nàng ấy đến để kiếm hai nghìn tiền thưởng chứ?”
“Sao mà được? Chủ nhân không thiếu bạc, không nói đến Phi Long Môn bọn ta, trăm vạn lượng cũng có.” Thiên Sơn kiêu ngạo nói, đương nhiên không chỉ dừng lại ở con số này.
“Vậy nàng ấy còn nhớ mình là chủ nhân của Phi Long Môn sao?” Lãnh Ninh áp sát đầu qua hỏi, chàng vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, chắc chắn có gì đó bọn họ không biết.
Thiên Sơn nghe lời nói của chàng ta xong, nghĩ đến cái này cũng rất có khả năng, cô có thể quên cả thân phận của mình luôn không?
Vậy rốt cuộc lần này trở về là vì cái gì? Vì sao Lão Trư sẽ chịu dẫn cô về? Chẳng lẽ không sợ Hoàng thượng tức giận chém đầu hắn ta sao.
Thiên Sơn luôn không giỏi suy nghĩ về những chuyện vụn vặt này cũng bắt đầu tập trung suy xét.
Vừa đợi đã đợi mất hơn nửa ngày, mãi đến khi mặt trời ngã về Tây mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu xanh lá từ từ chạy tới trên quan đạo.
Người đánh xe mặc xiêm y màu xám, đầu đội nón lá, hai con ngựa song song đi tới, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lẽ, đây là xe ngựa lặn lội đường xa đến đây.
Trái tim của Thiên Sơn đập thình thịch, dắt ngựa, lúng ta lúng túng đi về phía trước.
Xe ngựa từ từ dừng lại trước mặt Thiên Sơn, người đánh xe bước xuống, sau đó vén rèm lên: “Chủ nhân, đến rồi.”
Một tiếng chủ nhân khiến Thiên Sơn nước mắt tràn mi, xem ra, người đánh xe là người của Phi Long Môn, nếu chủ nhân biết Phi Long Môn, vậy chắc chắn sẽ biết nàng.
Chung Phục Viễn xuống xe ngựa đầu tiên, nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của Thiên Sơn thì không nhịn được buồn cười: “Thiên Sơn, ngươi đang làm gì thế? Nhìn thấy chủ nhân nhà ngươi không vui sao?”
Thiên Sơn giậm chân, căm hận nói: “Chung Phục Viễn, ta sẽ tính sổ với ngươi sau, chủ nhân của ta đâu?”
Ôn Yến vén rèm lên, than một tiếng: “Thiên Sơn, đừng ầm ĩ, bọn nhỏ ngủ mất rồi, chúng ta trở về trước rồi nói sau, đã tìm thấy chỗ ở chưa?”
Thiên Sơn nhìn Ôn Yến đã xa cách năm năm, kích động đến không nói nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn cô.
“Đứa nhỏ này ngốc rồi, Lãnh Ninh, tới đây.” Chung Phục Viễn bật cười, vẫy tay với Lãnh Ninh ở phía sau.