Hầu gia tiếp tục nói: “Lão phu cũng rất biết ơn người phụ nữ này, cuộc sống của Bạch Lan, có phần bướng bỉnh, trong cung ngoài hoàng hậu nương nương, ai cũng không thích con bé, nhưng cô gái này, dùng sinh mệnh của con bé, giúp cho Bạch Lan để lại một danh tiếng tốt, ít nhất, hiện tại mọi người nói đến Dương Bạch Lan, đều chỉ nhớ những điều tốt của con bé”.
Ai cũng biết cô ấy tốt, ngoại trừ chàng!
Sau khi Hầu gia rời đi, chàng ơ lại nhà tang lễ trong chờ đợi ba ngày, bước ra khỏi nhà tang lễ. Ngày chàng đi ra khỏi nhà tang lễ, bầu trời xám xịt, mặt trời mùa thu rực rỡ và đầy nắng đã biến mất, mùa đông đang đến.
Tiều Chi và ma ma tự nhiên khóc như sống đi chết lại, nhưng những lời dặn dò của Ôn Yến khi còn sống, bọn họ dường như không quên, toàn bộ đều làm theo như thế.
Mẹ tiểu Tình nơi đó, Ôn Yến sớm đã lệnh cho ngự y đến thăm bệnh cho cô ta, đồng thời để lại cho bọn họ một ít bạc, đối với tiểu Tình, từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy là tự mình liên lụy khiến cô mất việc, vậy nên đã tứng nói với mama nếu như tiểu Tình đồng ý, cô muốn tiểu Tình quay lại hoàng cung.
Mama đã nói với Tống Vĩnh Kỳ chuyện này, Tống Vĩnh Kỳ ban đầu không tin, cảm thấy tiểu Tình khi đó đã nhầm Ôn Yến với Bạch Lan, Ôn Yến không thể vẫn sẽ chăm sóc tiểu Tình, nhưng sau khi điều tra, phát hiện Ôn Yến quả nhiên đã từng lệnh cho ngự y đi xem bệnh cho mẹ tiểu Tình, theo ý nguyện của Ôn Yến, vậy nên, chàng đồng ý cho tiểu Tình quay lại hoàng cung, chính là ở lại nhà tang lễ, không cần hầu hạ chàng.
Tiểu Tình biết Ôn Yến đã chết, khóc một trận, trong nhà bặt một bài vị, chuyên để thờ cúng cô, đương nhiên, là viết tên Dương Bạch Lan.
Ôn Yến, dường như chưa từng tồn tại.
Tống Vĩnh Kỳ lấy xe lăn đưa đến cửa hàng nơi làm việc của cha tiểu Tình, ra lệnh họ khảm lại. Nhưng, cho dù có khảm lại, dấu vết trên xe lăn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Giống như Tống Vĩnh Kỳ, bước ra ngoài như một người không có chuyện gì, nhưng, chàng biết trái tim mình, vào ngày Ôn Yến chết đã tan vỡ rồi.
Trong hoàng cung vì cái chết của Ninh An vương phi mà lạnh ngắt như tờ, rất nhiều hoạt động đều hủy bỏ. Thái hậu vì quá đau lòng, mà đổ bệnh, bà đã thương tiếc, nắm tay hoàng hậu, nói: “Chúng ta đã đối xử không tốt với con bé, đứa trẻ này hiểu chuyện như vậy, nếu như không có con bé, Dĩnh Nhi và An Nhiên sớm đã không còn, đôi chân của Kỳ Nhi cũng không thể đi lại được. Trong những ngày này ai gia, luôn nhớ đến ngày con bé tiến cung, nói những lời ngoại tộc như vậy, nhớ đến lại đau lòng. Trước kia Kỳ nhi đối với con bé không tốt, nói đến cuối, đều là vì Khanh Nhi, chỉ là hôm nay dù có đánh chết ai gia, ai gia cũng không tin con bé hại chết Khanh Nhi. Khó trách ngày tiến cung, dáng vẻ con bé vẫn luôn không vui vẻ, có lẽ con bé gả vào vương phủ, trước giờ chưa bao giờ được hạnh phúc.”
Vẻ mặt hoàng hậu ảm đạm, bà nhìn Dương Bạch Lan trưởng thành, từ một cô bé trắng nõn thành con dâu của bà, bà luôn khoan dung với cô hơn những người khác, mặc dù thời gian đó Dương Bạch Lan đã làm rất nhiều chuyện khiến bà thất vọng, nhưng những kí ức về nha đầu thông minh, vẫn luôn không phai mờ trong lòng của bà, nên bà vẫn luôn dùng những kí ức đó để tha thứ cho cô. Lúc cô cứu Trí Quốc vương phi ở trong cung, bà không ở trong cung, toàn bộ đều là nghe nói, nên bà rất chấn động, thậm chí còn tự hỏi liệu người đó có phải là Dương Bạch Lan bà quen không.
Suy đoán này rất nhanh được chứng thực.
Tống Vĩnh Kỳ vào sinh nhật của Hoàng đế đã vào cung để chúc mừng, vì cái chết của Ninh An vương phi, nên năm nay sinh nhật của hoàng đế cũng không có ý muốn làm to, chỉ là hoàng gia ăn một bữa cơm. Chàng dẫn theo Dương Bạch Phi vào cung, Dương Bạch Phi từ sau cái chết của Ôn Yến, cả người đều thay đổi. Nàng ta vẫn luôn không thích Dương Bạch Lan, nhưng lúc Ôn Yến chết, nàng ta cảm thấy cả người đều sụp đổ, khóc đến choáng váng. Đau lòng không kém Tống Vĩnh Kỳ.
Rất nhiều người cho rằng nàng ta đang ra vẻ, vì nàng ta chưa bao giờ hòa hợp với Dương Bạch Lan, nhưng, chỉ có bản thân nàng ta hiểu, đều xuất phát từ trong lòng .
Tống Vĩnh Kỳ cũng không tin cô, nên sau khi Ôn Yến chết, không cho phép nàng ta tiệp cận thi thể của Ôn Yến, Dương Bạch Phi qùy trước linh hồn của Ôn Yến cũng bị Tống Vĩnh Kỳ đuổi đi. Trong khoảng thời gian này chàng giống như một người điên, chàng cảm thấy chàng đã hại chết Ôn Yến, mà lúc đầu, nếu Bạch Phi không nói với chàng những lời đó, chàng cũng không hiểu nhầm Ôn Yến sâu đậm như vậy, nên chàng hận bản thân mình, cũng hận Dương Bạch Phi.
Tối đó, chàng uống rất nhiều rượu. Thấy Trí Viễn vương gia cùng vương phi vô cùng yêu thương nhau, chàng cảm thấy rất chướng mắt, chàng dường như không nhìn thấy hạnh phúc của người khác, phần hạnh phúc này, ban đầu chàng cũng có. Vậy nên, lúc Trí Viễn vương gia mời rượu chàng, chàng quay đầu, một ngụm cạn hết. Chàng bây giờ toàn thân đều là gai, chạm vào đâu cũng làm bị thương người khác.
Trí Viễn vương gia cũng buồn, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trí Viễn vương gia cầm tay chàng, nhẹ giọng nói: “Đệ ấy vẫn chưa bỏ xuống được, mời đệ ấy bình tĩnh uống mấy ly rượu, Nhu phi nói với ta, đệ ấy ở trong phủ gần như không uống rượu, không dám uống, vừa uống liền sụp đổ”.
Du phi ở bên cạnh nghe thấy vậy, cũng cảm thấy buồn khẽ thở dài, bà liếc nhìn Trí Viễn, trên mặt bà có một sự phức tạp khó hiểu.
Sau khi Ôn Yến chữa khỏi bệnh cho An Nhiên, cô đã nói với Du Phi một câu, một câu đủ khiến Du phi kinh hồn bạt vía, cô nói: “Sự hòa hợp giữu vợ và chồng, người một nhà hạnh phúc, chính là điều đẹp nhất trong gia đình, hà cớ phải ép, phải thỉnh cầu chàng? Nếu như vương phi không còn nữa, nửa cuộc đời sau đó của Trí Viễn vương gia cũng kết thúc, Du nương nương xin hãy suy nghĩ kỹ.”
Bên cạnh không có ai khác, câu nói này, đương nhiên cũng không bị ai khác nghe thấy.
Lúc đó bà không nói một lời, cũng không nói được câu gì. Vì, chỉ có bản thân bà biết, ngày đó cái bát Thiên sơn tuyết liên đưa cho Dĩnh nhi, là bị bà hạ độc. Lúc đó Dĩnh Nhi đã bị trúng độc, sau khi thuận lợi sinh con, thân thể nàng ta rất yếu, cũng không có ai nghi ngờ bà.
Các bà mẹ đều rất ích kỷ, Trí Viễn vương gia là trưởng hoàng tử, bà đương nhiên hi vọng con trai mình sẽ ngồi lên ngai vàng. Nhưng, suy nghĩ của chàng không như thế, thành hôn với vương phi, tính tình của Dĩnh nhi rất thờ ơ, không có hứng thú đối với ngai vàng, nên chàng cũng không kiềm lại được mà ra tay tranh đoạt. Lúc Dĩnh nhi khó sinh, chàng cả người đều sụp đổ. Bà biết, nếu như Dĩnh nhi không chết, chàng cũng khó trở thành người tài. Vậy nên, trong lúc Ôn Yến giúp Dĩnh nhi sinh mổ, bà đã hạ độc vào thiên sơn tuyết liên, chính là muốn im lặng độc chết Dĩnh nhi. Chỉ là không biết sẽ bị Ôn Yến nhìn ra trong thiên sơn tuyết liên có độc, may mắn thay bọn họ đã rời khỏi cung đi tìm cỏ linh hồn, việc điều tra sự việc hạ độc cũng vì vậy mà trì hoãn. Sau này lại vì hoàng tôn bị bệnh nặng, thêm Tống Vĩnh Kỳ không tốt, hoàng đế không còn lòng dạ để điều tra vụ án này, nên, bà mới may mắn trốn thoát.
Chỉ là, bà vẫn không thể hiểu được, ban đầu, là ai hạ độc Dĩnh nhi, muốn nàng ấy một thi thể hai mạng.
Nhưng, bà cũng không đi điều tra, sợ đến cuối cùng bản thân cũng bị lộ.
Nên bà rất biết ơn Ôn Yến, ngoài cô đã cứu hoàng tôn, còn biết ơn cô không khai ra mình, nếu không một khi sự việc này bị điều tra, không khó để tra ra bà.
Đương nhiên, nếu không có manh mối, sẽ không ai có thể tưởng tượng được bà sẽ đầu độc chính con dâu của mình.
Bây giờ đã trải qua những việc này, bà cũng đã hiểu, làm hay không làm hoàng đế, thật sự không quan trọng. Nếu như Dĩnh nhi thật sự chết, vậy, con trai mình sẽ giống như Tống Vĩnh Kỳ bây giờ.
“Mẹ, người không thoải mái sao?” Dĩnh Nhi phát hiện vẻ mặt của Du phi không tốt, cho rằng bà không khỏe, quan tâm hỏi thăm bà.
Dung phi nhìn khuôn mặt thuần khiết của Dĩnh nhi, trong lòng cảm thấy đầy tội lỗi. Thật ra, Dĩnh nhi rất xinh đẹp, cư xử nền nã, lại rất yêu con trai mình, là một cô con dâu hoàn hảo, may mà lúc đó Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đã mang cỏ linh hồn về, cứu nàng ấy một mạng, nếu không, sau này bản thân nghĩ về sự việc này, chỉ sợ nửa đời sau cũng không biết phải đổi mặt với An Nhiên như thế nào.
Bà mỉm cười ấm áp: “Mẹ không sao, chỉ là thấy Kỳ nhi như thế này, nhớ tới Bạch Lan mà thôi.”
Trí Viễn vương phi cũng thở dài nói: “Đúng vậy, hồng nhan bạc mệnh, người tốt lại không sống lâu, nhớ đến cô ấy, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.” Nói xong, đôi mắt tròn xoe ươn ướt, vì là sinh nhật của hoàng đế, khóc thì thật là vô lễ, vậy nên, nàng miễn cưỡng nuốt nước mắt vào trong.
Du phi nắm tay nàng, thở dài một lúc lâu.
Tống Vĩnh Kỳ uống say mèm, hoàng thượng lệnh cho Trí Viễn vương gia đưa chàng về nghỉ ngơi, hoàng hậu lo lắng cho con trai, cũng vội vã đi theo chăm sóc chàng.
Tống Vĩnh Kỳ đã không còn biết gì, bên tai toàn là tiếng nói cười của Ôn Yến, chàng kéo tay của Trí Viễn vương gia, điên cuống khóc lên. Đây là lần đầu tiên sau khi Ôn Yến đi, chàng khóc thương tâm như vậy, dường như đem tất cả những đau khổ chất chứa trong lòng giải phóng ra.
Chàng không biết bản thân mình đang nói cái gì, chỉ là không ngừng nói, cũng hoàn toàn không phát hiện ra, người trong phòng càng ngày càng nhiều, thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu, vợ chồng Trí Viễn vương,…, toàn bộ đều có mặt.
Dương Bạch Phi vốn cũng đang chăm sóc chàng, nhưng nghe chàng không ngừng nói về những chuyện của Dương Bạch Lan, trong lòng cảm thấy rất buồn, trốn ra sảnh ngoài khóc thút thít.
Chàng vẫn nói, sau đó nôn ra một đống hỗn loạn, đầu óc quay cuồng, trước mắt, trong điện bất luận nơi nào đều là hơi thở của cô, cô dường như từ từ đến, nở nụ cười nói: “Ta tên Ôn Yến!”
Vẻ mặt tất cả mọi người đều cứng lại, hoàng đế hạ lệnh, lập tức ra lệnh cho quốc hậu và quốc sư vào cung.
Ngự thư phòng, thái hậu, hoàng hậu, Trí Viễn vương gia, ngay cả Du phi cũng ở đó.
Tịnh Quốc Hậu và quốc sự vào điện diện kiến, trong một giờ, ngự thư không cho phép ai đi vào.
Những sự việc phát sinh ở ngự thư phòng, những lời đã nói, không có một câu lưu tình, hoàng đế thậm chí còn ban hành một lệnh đầy nghiêm khắc, nếu có lộ ra ngoài dù một chút, không có đặc xá.
Chính là như thế, một cô gái tên Ôn Yến, lặng lẽ đến hoàng gia, cũng lặng lẽ rời đi.
Cuối cùng hoàng đế thương tiếc nói: “Cô gái hiếm thấy này, chỉ là đến cuối bạc mệnh, nếu không các đại thần trong triều, vị nào có thể đuổi kịp cô ấy?”
Thái hậu tin phật, bà niệm chú rất lâu, mới dùng giọng điệu đầy thương tiếc nói: “Đây chính là phật duyên, ai gia vậy mà không biết trên trời đã ban ơn cho ai gia lớn như vậy.”
“Điều này cũng có thể lí giải, tại sao lúc đó Kỳ Nhi không thích Dương Bạch Lan như vậy, sau này lại để ý đến cô, hóa ra, giữa chừng đổi một người. Vậy Dương Bạch Lan làm sao chết?” Hoàng hậu vẫn còn có chỗ không hiểu.
Không có ai có thể trả lời, có lẽ chỉ có bản thân Dương Bạch Lan mới biết điều đó. thời gian dài cô không có được tình yêu của chồng, mà cuối cùng vì thương cha mẹ, lại đồng ý đưa muội muội vào cung, cùng chia sẻ một người chồng, cô lại biết người trong lòng Ninh An vương gia yêu là Bạch Phi, nên cô biết một khi Bạch Phi gả vào cung, trong vương phủ kia cũng được, trong lòng Ninh An vương gia cũng được đều không có vị trí của cô nữa.
Vậy nên, cô đã chọn rời khỏi thế giới trần gian khiến cô hi vọng rồi lại thất vọng. Nhân duyên gặp gỡ một cô gái tên Ôn Yến, sống với thân phận của Bạch Lan hai tháng, thay đổi cả cuộc sống cuẩ một con người. Đáng tiếc là, cuối cùng cô gái tên Ôn Yến, đến cuối vẫn không giữ được thân thể vốn có.
Ba năm sau.
Vào một ngày mùa thu trời đầy nắng, một nữ tử trong bộ y phục màu vàng dắt một con lừa đi bộ chầm chậm trên đường mòn núi Vân Sơn.
Nữ tử dùng khăn trùm đầu cuốn lấy tóc, chiếc khăn màu xanh nhạt, hoa văn lộ ra dưới ánh mặt trời đầy thanh lịch và tao nhã, nàng đi bộ một lúc lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi liền ngồi ở bên cạnh trên tảng đá lớn nghỉ ngơi, sau đó lấy ở trên lưng con lừa ra một cái túi, lấy một bình nước, uống liền mấy ngụm, thích ý nói: “Thời tiết như vậy, vô cùng tốt!”
Con lừa tựa hồ như nghe hiểu nàng nói chuyện, quấn bên chân nhàn nhã đang ăn cỏ, thi thoảng ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
Nữ tử bộ dáng thanh lệ, không chút phấn son, không được coi là tuyệt sắc, chỉ là môi hồng răng trắng, lông mày cong cong, con mắt thật to, ánh mắt linh động và ưa nhìn
Nàng đưa tay sờ đầu con lừa và nói: “Sau khi xuống núi Vân Sơn là đã gần đến kinh thành, chúng ta sẽ vào thành, không biết ba năm qua đi, người ở kinh thành còn nhớ đến ta.” Dừng một chút, nàng lại cười ngượng ngùng: “Làm sao có thể nhớ? Coi như nhớ thì ta cũng không phải bộ dáng trước kia.”
Con lừa trầm thấp kêu một tiếng, giống như là phụ họa lời của nàng.
Nữ tử tiếp tục nói: “Chỉ là, ta nên sử dụng tên gì? Thật sự mà nói trong thiên hạ có rất nhiều tên để ta lựa chọn nhưng ta thích cái tên Ôn Yến, cái tên này do chính cha ta đặt, hơn nữa chắc hắn đã sớm quên đi cái tên Ôn Yến này, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện do ta dựng nên, hắn cũng muốn nói ta là một trận ôn dịch, thật là một người xấu, may mắn là ta đã rời đi.”
Nói xong nàng lại uống hai ngụm nước, tiếp tục đem túi cột vào lưng con lừa và nói: “Đi thôi, Mao chủ nhiệm, xuống núi, chúng ta vào thành.”
Kinh thành có một cái y quán rất lớn gọi là Khang Dụ y quán, là của thần y Gia Cát Minh mở ra. Bên trong cũng không giống như là y quán tư nhân, chỉ có một vị ngồi ngoài trông coi. Cả y quán, tổng cộng có hơn mười vị đại phu thuộc các chuyên môn khác nhau.
Qua Trung thu, Khang Dụ y quán dán thông báo tuyển đại phu với mức lương cao.
Đương nhiên, rất nhiều đại phu mới hi vọng có thể làm việc ở Khang Dụ y quán để học tập thêm kinh nghiệm cùng thần y Gia Cát Minh nên thông báo vừa mới ra, cánh cửa của Khang Dụ y quán liền bị san bằng.
Chỉ mới phỏng vấn trong một buổi sáng, Gia Cát Minh đều cảm thấy không được hài lòng, hắn muốn tìm không phải một đại phu thực tập bình thường mà là một vị tinh thông châm cứu, những năm gần đây, hắn một mực nghiên cứu về thuật châm cứu này, nhưng đến cùng không có danh sư chỉ điểm, hắn nghiên cứu đã lâu, cũng không có thành tựu gì đột phá.
“Thiếu gia, ngươi xác định châm cứu có thể cứu được Khanh Nhi tiểu thư? Khanh Nhi tiểu thư đã hôn mê nhiều năm, có còn cơ hội tỉnh lại hay không?” Dược đồng đứng bên cạnh hắn hỏi.
Gia Cát Minh nói: “Năm đó, ta mặc dù không có tận mắt thấy Vương phi châm cứu, nhưng toàn bộ huyết mạch trên đùi của hắn được đả thông, hiệu quả so sánh với trước kia thâm hậu hơn, đây đều là do tác dụng của châm cứu. Ngay cả ta cùng chư vị ngự y đều kết luận không thể chữa trị được chứng bệnh này, nhưng châm cứu có thể chữa khỏi, ta tin tưởng cũng nhất định có thể trị liệu cho Khanh Nhi, chỉ là, chúng ta hiện không gặp được một vị đại phu xuất sắc như nàng”. Nói xong lời cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thở dài.
“Vương phi năm đó y thuật thật sự tinh thông, nếu như thiếu gia có thể học được hai ba phần, thật là tốt biết bao!” Dược đồng cũng mười phần tiếc hận, thân cận như vậy, mà một chút cũng không học hỏi được, thật đáng tiếc!
Phẫu thuật sinh con, châm cứu chữa khỏi cho hoàng tôn, lại cuối cùng dùng chính thân thể thân thể của mình thử châm, cứu cho đôi chân của Tống Vĩnh Kỳ lành lại. Hắn chỉ cảm thấy những chuyện này không thể tưởng tượng, đổi lại nếu là hắn, một phần mười niềm tin đều không có.
Nhưng mặc dù chính hắn đối châm cứu không tinh thông, hắn vẫn có niềm tin rằng thuật châm cứu có thể chữa khỏi bệnh cho Khanh Nhi.
Mà vì muốn trị tốt Khanh Nhi, ba năm nay Tống Vĩnh Kỳ một lòng đi sa trường giết địch, giống như là liều mạng, ba năm nay, hắn vùng vẫy bên bờ sinh tử. Hoàng hậu thập phần lo lắng, mong Tống Vĩnh Kỳ có thể giảm bớt đau thương trong lòng. Bởi vì hoàng hậu biết, sở dĩ hắn trở thành thế này là bởi vì Ôn Yến.
Lại nói đến dù Ôn Yến đã chết ba năm, nhưng là Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn không thể nào quên. Khanh Nhi trời sinh tính thiện lương, khéo hiểu lòng người, nàng cùng Tống Vĩnh Kỳ tình cảm lại vô cùng tốt, có lẽ hắn sẽ nghe theo lời khuyên của Khanh Nhi.
Đây đã là không có cách nào khác.
Tống Vĩnh Kỳ chưa từng nhắc đến Ôn Yến, Ôn Yến như trở thành một điều cấm kỵ trong lòng hắn, chính hắn trốn tránh hồi ức, lại cấm không được bất luận kẻ nào nhắc đến nàng, nói đến hắn liền điên cuồng uống rượu, mấy ngày vài đêm bất tỉnh.
Dược đồng thấy Gia Cát Minh không nói lời nào, liền không còn tiếp tục đề tài này và hỏi: “Hôm nay người muốn gặp hầu như đều đã gặp xong, người có thấy hài lòng không?”
“Không có.” Gia Cát Minh có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, dán thông báo thế này cũng vô bổ, vẫn là vào cung mời Hoàng Thượng hạ hoàng bảng đi.”
“Cũng tốt, trong thiên hạ danh y nhiều như vậy, chắc chắn sẽ có một người y thuật có thể so sánh được với Vương phi.” Dược đồng nói.
“Gia Cát đại phu, bên ngoài có một vị nữ tử tới, nói là muốn tới nhận lời mời làm đại phu.” Một đại phu chuyên bốc thuốc tiến đến nói.
“Nữ tử?” Gia Cát Minh sững sờ: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Là một cô nương trẻ tuổi, dắt theo một con lừa đang đứng đợi ở ngoài.” Vị đại phu nọ trả lời.
Dược đồng nói: “Không gặp, cô nương trẻ tuổi y thuật có thể cao bao nhiêu? Thiếu gia gặp bao nhiêu người vào buổi sáng cũng đã mệt mỏi, lại nói giữa trưa Vương gia có hẹn uống rượu, đuổi nàng đi thôi.”
Gia Cát Minh nhìn nhìn mặt trời nói: “Canh giờ còn sớm, để cho nàng đi vào gặp đi.”
Vị đại phu lên tiếng trả lời và đi ra ngoài, một lát sau dẫn một nữ tử áo vàng tiến đến, nói: “Cô nương, vị này chính Gia Cát đại phu của chúng ta.”
Nữ tử áo vàng hành lễ: “Gặp qua Gia Cát thần y.”
Ba năm này, Gia Cát Minh đã không cho phép người khác gọi hắn thần y. Không phải khiêm tốn, là hắn biết y thuật của mình cũng không cao minh, chí ít, so sánh với Ôn Yến, hắn thật tính không được cao minh. Cho nên, ba năm này, thần y xưng hô thế này, cơ bản sẽ không có người gọi lại.
Giờ phút này nghe nữ tử áo vàng gọi hắn, hắn cau mày nói: “Ngươi gọi ta Gia Cát Minh hoặc là Gia Cát đại phu là được!”
Nữ tử áo vàng mỉm cười ừ một tiếng: “Đúng vậy, Gia Cát đại phu.”
“Mời ngồi, vị cô nương này, không biết xưng hô như thế nào?” Gia Cát Minh đánh giá nữ tử áo vàng, nàng ước chừng chừng hai mươi, dung nhan thanh lệ, trên đầu dùng khăn trùm cuốn lấy tóc, rất giống một cô nương dân dã. Chỉ là không trang điểm mà đã có dung nhan như vậy, đổi lại nếu trang phục đẹp, sửa sang lại cách ăn mặc không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào!
Nữ tử áo vàng ngồi ghế, trong tay còn ôm cái túi, nàng trả lời: “Ta gọi Ôn Yến!”
Gia Cát Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt của nàng không ngừng quan sát, có chút khó có thể tin mà hỏi thăm: “Ngươi gọi Ôn Yến? Nghĩa là như thế nào?”
“Ấm áp, tình ý, thế nào?” Ôn Yến trên mặt vẫn như cũ mang theo một nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại giật mình, nhìn sắc mặt hắn, dường như là cái tên Ôn Yến này mang cho hắn rung động lớn. Hẳn là, Tống Vĩnh Kỳ đã nói qua với hắn?
Gia Cát Minh quan sát kĩ nàng, ánh mắt sắc bén: “Cô nương gia quê ở đâu? Trước kia đã từng tới kinh thành?”
Ôn Yến nói: “Hồi nhỏ đã từng theo ân sư tới qua một lần, ở qua mấy ngày, sau khi lớn lên, liền chưa từng tới.”
“Xin hỏi cô nương ân sư là…?” Gia Cát Minh vội vàng truy vấn.
Ôn Yến nói giọng mang vẻ chua chát: “Nói đến có chút hổ thẹn, ta đến nay không biết tên thật của ân sư, chỉ là người bên ngoài đều gọi hắn là Sơn dã đại phu.”
Nói như vậy chính là không có chút dấu vết nào.
Gia Cát Minh ngồi trên ghế, trong tay xoay cái chén, lẳng lặng nhìn chăm chú Ôn Yến. Ôn Yến bình chân như vại, uống tách trà vừa được dâng lên, đối với sự quan sát của Gia Cát Minh coi như không nhìn thấy.
“Cô nương tinh thông y thuật?” Gia Cát Minh hỏi.
“Tinh thông thì không dám, trước mặt Gia Cát đại phu sao dám nói như vậy? Kỳ thật ta đã sớm nghe nói Gia Cát đại phu uy danh, thực không dám giấu giếm, lần này ta vào kinh thành, cũng là muốn tìm Gia Cát đại phu theo học tập y thuật, không biết Gia Cát đại phu có thể cho ta một cơ hội hay không?” Ôn yến dùng ánh mắt sùng bái nhìn Gia Cát Minh.
Ánh mắt của Gia Cát Minh chợt ảm đạm, nói có thể gạt người, nhưng là thần sắc thì không lừa được. Nếu đúng là Ôn Yến sẽ không bao giờ sử dụng ánh mắt sùng bái như vậy để nhìn hắn? Bởi y thuật của nàng luôn cao hơn hắn mấy bậc.
Lúc nghe thấy cái tên Ôn Yến, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là có thể nào nàng mượn xác hoàn hồn không? Khả năng này không phải là không có, lúc trước nàng có thể nhập thân vào Dương Lạc Y thì tự nhiên có thể nhập thân vào một nữ tử khác.
Đương nhiên, mặc dù giờ phút này trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn không có từ bỏ.
“Đúng rồi, cô nương đã đọc qua cuốn « Bản thảo cương mục » hay chưa?” Gia Cát Minh mặt không biến sắc hỏi.
Ôn yến có chút mờ mịt, khiêm tốn nói: “Ta y thuật thô bỉ, lại chưa có xem qua không biết « Bản thảo cương mục » này có phải là bút tích của vị đại phu kia?”
“Ngươi chưa có xem qua?” Gia Cát Minh tựa hồ nhẹ nhàng thở dài một hơi lại nói: “Quyển sách này, ta vẫn luôn tìm kiếm, ta cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ là nghe một vị bạn cũ nói qua.”
“Ồ! Ra là thế!” Ôn Yến cũng có chút ít tiếc nuối nói: ” Nếu là Gia Cát đại phu tìm được, không biết có thể cho ta mượn xem qua hay không?”
“Đương nhiên!” Gia Cát Minh nói, hắn lại hỏi: “Không biết cô nương có từng học qua thuật châm cứu?”
Ôn Yến lại cười nói: “Học qua một hai, chỉ là không tinh thông.”
Gia Cát Minh ánh mắt lóe lên nhìn Ôn Yến, hỏi: “Giả sử có một bệnh nhân có biểu hiện bị trúng gió, đau đầu, nên châm cứu như thế nào?”
“Bệnh nhân vị đau đầu, có đờm, cảm lạnh mà đau đầu kéo dài, cho nên mắc bệnh này một khi phát tác, cơn đau sẽ đều hơn và rất khó chịu, kèm theo mũi mắt căng đau, choáng đầu…. Dùng dược vật trị liệu kém xa châm cứu. Bệnh này mặc dù rất phiền phức, nhưng nếu châm cứu lại hết sức đơn giản, chỉ cần ở dưới huyệt châm về sau ở huyệt Bách Hội trong vòng nửa tháng, lập tức lành bệnh.” Ôn Yến nhẹ nhàng trả lời.
“Đơn giản như vậy? Cần biết cái bệnh này lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ có thể ức chế, không thể trị càng nói đến không cần phối hợp dùng thuốc gì hay sao?” Gia Cát Minh hỏi.
“Dùng thuốc cũng không hẳn là không thể, cố bản bồi nguyên, khơi thông mạch máu, thuốc vẫn có tác dụng. Chỉ là thuốc luôn có ba phần độc, coi như thuốc Đông y dược hiệu tốt bao nhiêu nhưng luôn có tác dụng phụ, cho nên ta đề nghị, nếu có thể châm cứu cũng không cần uống thuốc.” Ôn Yến nói.
Gia Cát Minh nhìn nàng, có chút thưởng thức: “Ngươi nói không sai, là thuốc có ba phần độc, ngay cả những loại thuốc bố cũng thế, thích hợp liền tốt, nhưng quá nhiều sẽ làm tổn thương thân thể. Những thứ đó nếu sử dụng quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc đã mang lại thân thể khỏe mạnh.”
Ôn Yến lại cười nói: “Đương nhiên, cũng không phải là lỗi của thuốc bổ, mọi thứ đều có giới hạn, nếu vượt quá liền dẫn đến phản tác dụng.”