Nhưng Ôn Yến nằm trên giường, không có chút động tĩnh, dáng vẻ bình yên giống như đang ngủ.
Lời của Tống Vĩnh Kỳ đã khiến An Nhiên sững sờ, cậu bé vội vàng đứng dậy, xoay người đi đến bên giường của Ôn Yến, kim châm của cô vẫn để ở đầu giường, An Nhiên không nói gì thêm, cầm kim châm vàng đâm vào mấy huyết vị của Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ ngây người nhìn động tác của An Nhiên, sự hy vọng trong lòng giống như núi lửa sôi trào, y biết rõ An Nhiên đang cứu Ôn Yến, y ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận, sợ sẽ làm phiền An Nhiên.
Động tác của An Nhiên giống như mây trôi nước chảy, cậu bé thỉnh thoảng nhìn sang Ôn Yến, có khi đưa tay bắt mạch của Ôn Yến.
Hơi thở nhẹ, mạch tượng hơi yếu, nhưng cậu bé cuối cùng vẫn giữ được tính mạng của sư phụ.
Chỉ là sư phụ sẽ không tỉnh lại, cũng sẽ không chết đi.
“Hoàng thúc, ta đã cố hết sức rồi, ta không có cách khiến sư phụ tỉnh lại.” Khi An Nhiên nói chuyện khóe mắt đã mang theo nước mắt, hy vọng vừa dâng lên của Tống Vĩnh Kỳ trong nháy mắt mất sạch, y chỉ nhìn An Nhiên, cái gì cũng không nói.
“Hoàng thúc, An Nhiên sẽ cố gắng học y thuật, sẽ có ngày, sư phụ sẽ tỉnh lại.” Lời của An Nhiên rất khẽ, lại khiến Tống Vĩnh Kỳ trở nên cao hứng, y vui mừng nhìn An Nhiên, rất lâu mới cẩn thận hỏi một câu: “Ý của cháu là Ôn Yến còn sống.”
“Ừm, trước đây sư phụ đã nói với ta chỉ cần con người giữ được nhịp tim và hô hấp, cho dù không có ý thức, sư phụ vẫn còn sống, ta dùng kim châm khống chế tâm mạch của sư phụ, sư phụ bây giờ hô hấp tuy hơi yếu, nhưng vẫn có hô hấp, cho nên, sư phụ bây giờ chắc vẫn coi như còn sống.”
Đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ đã rõ, sự vui mừng và thất vọng xoắn ở trong lòng, y không biết nên vui hay nên buồn.
Ôn Yến của y còn có thể sống ở bên y, bản thân nên vui mừng, nhưng nghĩ đến Ôn Yến dùng bộ dạng của bây giờ xuất hiện trong cuộc đời sau này của mình, trong lòng y vẫn tràn ngập thất vọng.
Có điều sau khi xoắn xuýt, đáy lòng y càng nhiều hơn bị thỏa mãn, chỉ cần có cô bên cạnh, cho dù không có giao lưu với mình, chỉ cần cô sống, có thể ở bên cạnh y đến già, điều này đã là sự nhân từ mà ông trời dành cho y rồi.
Khi An Nhiên lật tay thì phát hiện bức thư trên bàn, cậu bé đưa thư cho Tống Vĩnh Kỳ, sau đó tiếp tục trở về bên cạnh giường của Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ đang đọc thư, bức thư dài toàn là lời dặn dò của Ôn Yến, một câu rồi lại một câu, ấm áp ân cần, vô cùng chi tiết.
Tống Vĩnh Kỳ hình như nhìn thấy Ôn Yến ngồi ở trước mặt mình dịu dàng nói những lời này với y, nước mắt, lại từ trong khóe mắt của bậc Đế Vương rơi xuống.
Các Ngự ý vội vàng chạy đến, sau khi chẩn mạch cho Ôn Yến, đều kinh ngạc nhìn sang An Nhiên, y thuật của An Nhiên bọn họ đều rất rõ, lại không ngờ cậu bé lại có thể vào thời khắc bệnh nhân còn một hơi thở mong manh giữ lại được tính mạng của người đó.
Y thuật như thế, phóng mắt khắp các nước, sợ chỉ có Ôn Yến và Trọng Lâu mới có bản lĩnh như này.
“An Nhiên thế tử y thuật siêu quần, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.” Mấy ngự y sau khi chẩn mạch cho Ôn Yến, thương lượng một hồi, sau đó khẽ nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Thật ra kết quả này, Tống Vĩnh Kỳ sớm đã biết rõ rồi, y gật đầu, ra hiệu bọn họ rời đi, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh An Nhiên, nói một câu: “An Nhiên, Hoàng thúc và sư phụ đều phải cảm ơn cháu, nếu như không phải cháu...”
Nếu như không phải cháu, Ôn Yến bây giờ đã âm dương cách biệt rồi...
“Hòang thúc, ta nhiều nhất có thể giữ mạng của sư phụ được khoảng ba tháng, ba tháng sau ta sợ rằng...”
Khi An Nhiên nói chuyện đã cúi thấp đầu, điều cậu bé bây giờ thấy phiền nhất chính là bản thân học nghệ không tinh, nếu như bản thân có thể giống như sư phụ có thể dùng thuật châm cứu xuất thần nhập hóa, hôm nay cậu bé có thể thật sự sẽ cứu được sư phụ rồi.
Sau khi hiểu thuật châm cứu, An Nhiên cảm thấy thuật châm cứu thật sự là một bảo vật, rất nhiều tác dụng mà những loại thuốc kia không thể làm được.
Chỉ là điều cậu bé bây giờ muốn làm nhất chính là dùng thuật châm cứu giữ lại tính mạng của sư phụ...
“Bây giờ nàng đã như thế rồi, ba tháng năm tháng, một năm hai năm chắc không có gì khác biệt?” Tống Vĩnh Kỳ có hơi không hiểu, y đã chuẩn bị cả đời ở bên Ôn Yến như này, nhưng An Nhiên lại cho y thời hạn ba tháng.
Trong lòng y tồn tại hi vọng xa vời, chỉ muốn thời gian có thể nhiều hơn, như thế bản thân có thể thanh trừ triều đường, bản thân có thể ở bên Ôn Yến nhiều hơn, mà An Nhiên Gia Cát bọn họ cũng có thể có nhiều thời gian đi nghiên cứu làm sao cứu được Ôn Yến.
Chỉ có ba tháng sao? Cho dù mất đi ý thức như này nằm ở trong Thái Vi Cung, cũng chỉ có thời gian ba tháng?
“Sư phụ đang mang thai, ba tháng sau sẽ sinh, đến lúc đó sư phụ sẽ mất rất nhiều máu, khoảng thời gian này ta sẽ cố gắng bổ máu cho sư phụ, chỉ là...” An Nhiên nói rồi lại lắc đầu.
Hôm nay máu trên người sư phụ đã chảy mất hai phần ba, có thể giữ được tính mạng của sư phụ đã là kỳ tích rồi, ba tháng sau...
“Ý của cháu là đứa trẻ còn...” Tống Vĩnh Kỳ gần như không dám tin vào tai của mình, nhất thời vui buồn lẫn lộn.
“Ta đã phong ấn mấy huyết đạo của sư phụ rồi, đứa bé chắc có thể giữ được, có điều cũng phải xem về sau sư phụ có thể dùng thuốc được không, chỉ cần trong người sư phụ có đủ máu, mới có thể nuôi được đứa trẻ.” An Nhiên có hơi khó xử nói, đối với đứa bé trong bụng của sư phụ, cậu bé tự nhiên biết sư phụ có bao nhiêu mong chờ, cho nên liều mình giữ đứa trẻ đó, chỉ là bây giờ, cậu bé cũng không dám chắc giữ lại đứa trẻ đó đối với sư phụ mà nói, là tốt hay xấu.
Tình trạng bây giờ của sư phụ không thể giữ lại đứa trẻ này, sư phụ không có đủ thể lực với máu, nhưng cậu bé cũng không thể bảo đảm ba tháng sau sư phụ có thể...”
“Cảm ơn An Nhiên.” Ý của An Nhiên Tống Vĩnh Kỳ hiểu rõ nhất, bất luận là Ôn Yến hay đứa trẻ, bây giờ có thể sống đối với y mà nói đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi, y cảm thấy ông trời đã sắp xếp như thế, chắc chắn sẽ nhân từ với y...
“An Nhiên, dùng thuốc dẫn của sư phụ cháu điều chế ra thuốc dẫn, và đan hoàn mà khoảng thời gian trước hai người tạo ra đưa cho Vạn Thuần và Vạn Tường, sư phụ của cháu sớm đã sắp xếp hết rồi, mau chóng đưa thuốc đến tay của bách tính, ngoài ra, để người ta biết đây là thuốc Ôn Yến không tiếc tính mạng của mình làm ra được.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, sắc mặt nặng nề.
“Sư phụ đã nói với ta cách làm thuốc dẫn, ta sẽ đem số máu này phát huy công dụng lớn nhất, Hoàng thúc yên tâm.” Như Tống Vĩnh Kỳ đã nói, đây là thuốc mà Ôn Yến dùng tính mạng của mình để làm ra cứu người, cậu bé tự nhiên sẽ không lãng phí.
“Tiểu Lộ Tử, truyền chỉ xuống, Ôn Yến không tiếc tính mạng cứu lấy bách tính thiên hạ, trẫm không biết lấy gì báo đáp, trầm chuẩn bị phong nàng làm Hoàng hậu.”
“Hoàng thượng, điều này...” Tiểu Lộ Tử biết rõ nhất, từ sau khi Ôn Yến môn chủ trở về chuyện Hoàng thượng muốn làm nhất chính là phong hậu, cùng Ôn Yến sánh vai mà đi, chỉ là tiền triều hậu cung có dây dưa nhiều, cho nên mới mãi kéo dài đến hôm nay, mà hiện nay, tuy hắn ta cũng cảm động trước sự đại nghĩa của Ôn Yến môn chủ, hắn ta vẫn không nhịn được nhắc nhở Hoàng thượng, bây giờ vẫn không phải thời cơ tốt nhất.
Đừng nói Nam Chiêu Tử Húc nhìn chằm chằm vào, bây giờ Trần Nguyên Khánh còn dẫn binh ở biên cảnh của Đại Lương và Tử Húc Quốc, nếu như biết Hoàng thượng phong Ôn Yến làm Hoàng hậu, hắn ta không phải dẫn binh tạo phản...
“Chính vì trẫm luôn lo nghĩ tiền triều hậu cung, duy nhất lại không màng đến Ôn Yến, Hoàng đế giống như ta, ta đủ ngu xuẩn rồi, ai muốn làm gì cứ nhằm vào ta, ta muốn đem mọi thứ tốt nhất cho Ôn Yến và các con, ai cũng đừng mơ đụng vào.” Lời của Tống Vĩnh Kỳ vô cùng đanh thép.
Đăng cơ năm năm, hắn trước giờ chưa từng bi thương tuyệt vọng như hôm nay, cũng trước nay chưa từng không kiêng kỵ như hôm nay.
Y ngay cả Ôn Yến đã mất rồi, y đã không có cái gì không thể mất được nữa...
Vậy thì liều một lần, vì tình yêu của mình, vì Ôn Yến đang nằm ở đây lúc này.