Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vĩnh Cung thấy Ôn Yến và Chung Phục Viễn kéo một đống lớn nồi niêu xoong chảo tới, không khỏi trợn tròn mắt: “Đến thì đến, còn mang theo nhiều đồ như thế, sao phải phiền hà vậy?”

Chung Phục Viễn đang muốn nói là bán cho hắn, lại nghe thấy Tống Vĩnh Cung phân phó người làm: “Kéo mấy thứ này vào kho đi.”

Sau đó, giữ lấy tay Chung Phục Viễn, cảm kích nói: “Lão Trư thật có tâm, ngày hôm qua quản gia còn nói với bổn vương phải mua mấy thứ này, hôm nay ngươi liền đưa qua cho bổn vương, chỉ là bổn vương cũng không thể không có công lại lấy đồ của ngươi được, hôm nay ở lại đây ăn cơm, xem như là cảm ơn.”

Chung Phục Viễn thật sự choáng váng: “Cái… những thứ lúc nãy, ta là tính toán…”

“Ta biết ngươi là tính toán đưa cho bổn vương, bổn vương cũng không từ chối, nào, đi vào nói chuyện.” Tống Vĩnh Cung cười kéo hắn đi vào.

Chung Phục Viễn lộ ra khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, quay đầu lại khổ hề hề nhìn Ôn Yến, trong lòng Ôn Yến cười trộm sắp rút gân, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Đáng đời.”

Trải qua vài ngày phơi nắng, lại thêm Ôn Yến dùng kim châm châm cứu, tiểu quận chúa đã tốt hơn nhiều.

Vợ chồng Tống Vĩnh Cung lúc này mới yên lòng, nói thẳng muốn An Dật nhận Ôn Yến làm nghĩa mẫu.

Ôn Yến đương nhiên rất vui vẻ, cô cũng cười nói tính ra cô cũng có bốn đứa con rồi.

Sau hai ngày, thí nghiệm của Ôn Yến đã có kết quả.


Cổ độc ở trong cơ thể sống có thể sinh sôi nẩy nở, trong thịt nạc cũng có thể sinh sôi nẩy nở, nhưng tốc độ sinh sôi nẩy nở rất chậm, Ôn Yến cẩn thận khều ra, chỉ có ba, năm con cổ độc trùng.

Con chuột đã chết, trước khi chết, đặt vào ba con cổ độc, đã biến thành hơn trăm con.

“Cái này có nghĩa là gì?” Thiên Sơn hỏi.

Ôn Yến thở dài một hơi: “Chứng minh ta đã đoán đúng, có người đang khống chế độc tính của Hoàng Thái Hậu, bên cạnh bà ấy có nội gian.”

Tốc độ sinh sôi trong cơ thể sống nhanh như vậy, đáng lý Hoàng Thái Hậu đã sớm chết, nhưng bây giờ vẫn còn sống tốt, chứng minh có người đang khống chế ngày phát tác của bà ấy.

“Thịt nạc thì đặt lại, sau ba, năm ngày rồi xem lại kết quả.” Ôn Yến nói.

“Vâng!” Thiên Sơn đặt miếng thịt nạc đã có mùi kia trở lại.

Sau hai, ba ngày, Ôn Yến lại lấy ra kiểm tra lần nữa, phát hiện cổ trùng bên trong đã không còn, có lẽ sau khi chết đã biến thành nước rồi.

“Đốt đi!” Ôn Yến phân phó Thiên Sơn.

Thiên Sơn kinh ngạc nói: “Tại sao lại không thấy nữa?”

“Loại cổ độc này chỉ có thể tồn tại trong cơ thể sống, một khi người đã chết, cổ trùng cũng sẽ chết, vậy nên khi kiểm tra giải phẫu cũng không có được kết quả.” Ôn Yến nói.

“Đây chẳng phải là hủy thi diệt tích sao?” Thiên Sơn kinh ngạc nói.



“Đúng vậy, đây là chỗ lợi hại của loại độc này.”

Thiên Sơn xử lý miếng thịt xong, quay lại nhìn Ôn Yến với vẻ hoang mang: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Ôn Yến nói: “Ta sẽ thử nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc giải độc, hy vọng có thể giết chết cổ trùng, ngươi tiếp tục đi bắt chuột.”

“Hầy, gần đây nô tì sắp biến thành đại vương bắt chuột rồi.” Thiên Sơn bất đắc dĩ nói.

Ôn Yến cảm thấy đã đến lúc nói một chút tình hình cho Hoàng Đế.

Nhưng trong cung có nội gian, nói ở trong cung chỉ sợ tai vách mạch rừng, liền nói với Thiên Sơn: “Sau khi ngươi bắt chuột xong, tiến cung một chuyến, báo Hoàng Thượng ngày mai dành thời gian đến Trấn Quốc vương phủ, ta có chuyện muốn nói với ngài ấy.”

Thiên Sơn trả lời: “Vâng, lúc quay lại nô tì sẽ vào cung.”

Ôn Yến nghĩ một chút: “Không, ngươi vẫn không nên trực tiếp đi gặp Hoàng Thượng, ngươi nói với Lãnh Ninh, để Lãnh Ninh lén nói với Hoàng Thượng, đừng để bất luận kẻ nào bên cạnh nghe được, sau đó để cho ngài ấy tìm cái cớ ra cung.”

“Tại sao?” Thiên Sơn ngạc nhiên hỏi, vòng vo một vòng lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?

Ôn Yến mới nhớ chuyện mà mình nghi ngờ lúc trước còn chưa nói với Thiên Sơn, nên kể lại từ đầu đến cuối chuyện trước và sau lúc cô quay về kinh, ngay cả chuyện Hoàng Thái Hậu trúng cổ độc đều nói hết ra.

Thiên Sơn nghe xong vô cùng khiếp sợ: “Là ai muốn người quay về? Có âm mưu gì?”

“Còn chưa biết, nhưng có thể xác định một chuyện, chính là trong cung có nội gián.”

Thiên Sơn ngước đôi mắt nghi ngờ: “Người thật sự có thể dựa vào miêu tả của Chung Phục Viễn mà xác định đạo trưởng là giả sao?”

Ôn Yến nói: “Nói thật thì bắt đầu từ lúc Chung Phục Viễn nói với ta rằng sư phụ ta hy vọng ta quay về kinh thì ta đã hoài nghi, tại sao sư phụ không tự mình nói với ta? Lại phải vòng vo một vòng lớn để cho Chung Phục Viễn khuyên ta? Nhưng lúc ấy ta biết được Hoàng Thái Hậu bị bệnh, hơn nữa mấy đứa trẻ cũng lớn rồi, bản thân ta cũng muốn quay trở về một chuyến, nên không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ, ở bên trong lại ẩn chứa một âm mưu lớn.”

Thiên Sơn nghĩ lại mà càng cảm thấy sợ hãi: “Sẽ là ai được? Chẳng lẽ Khanh Nhi thật sự chưa chết? Nếu không, chúng ta đi đào mộ đi.”

Ôn Yến nghĩ một chút: “Ngươi có biết nàng ta chôn ở đâu không?”

Thiên Sơn nói: “Đương nhiên biết, lúc ấy Hoàng Thượng nói ném nàng ta đến bãi tha ma đi, cuối cùng lại thay đổi chủ ý, tùy tiện tìm một chỗ chôn cất, cũng là Lãnh Ninh mang theo người chôn cất nàng ta.”

Đào mộ là một chuyện vô cùng độc ác, tàn nhẫn, nhưng nếu Khanh Nhi thật sự chưa chết, như vậy, độc của nàng ta quả thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Nghĩ đến đây, cô cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy nữa, nói với Thiên Sơn: “Ngày mai sau khi gặp Hoàng Thượng, ta với ngươi cùng đi.”

“Vâng!”

Ôn Yến đã không còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm ấy, cô hỏi Thiên Sơn: “Ngày đó, Khanh Nhi chết như thế nào?”



Thiên Sơn nhớ tới chuyện ngày đó, vẫn còn cảm thấy ghê người: “Ngày đó, sau khi nàng ta làm chủ nhân bị thương, Hoàng Thượng đánh một chưởng lên trán nàng ta, nàng ta chết ngay tại chỗ.”

Ôn Yến ừm một tiếng: “Công lực Tống Vĩnh Kỳ thâm hậu, Khanh Nhi không thể cản được một chưởng mà ngài ấy dùng hết toàn lực.”

“Lúc ấy, lúc chôn cất nàng ta, là một thị nữ của Phi Long Môn giúp nàng ta thay quần áo, óc của nàng ta cũng lòi hết ra ngoài, không cứu sống nổi.” Thiên Sơn nói.

Ôn Yến không nói gì, cô hận Khanh Nhi sao? Đương nhiên hận, tâm địa ác độc như thế, ngay cả phụ thân và sư tỷ cũng có thể xuống tay được, một người ích kỷ như thế, không đáng để cho bất cứ ai đồng tình.

Nhưng, nghe thấy nàng ta chết thảm như vậy, trong lòng vẫn có chút khác thường.

Cô là một bác sĩ, bất cứ sinh mệnh nào đều đáng được tôn trọng. Khanh Nhi gieo gió gặt bão, nhưng sự thương tiếc đối với sinh mệnh, luôn khiến cho người ta thở dài.

“Vậy Khanh Nhi có thể đưa phương thuốc bí mật đó cho ai khác hay không?” Thiên Sơn cũng hỏi ra nghi vấn giống cô.

Ôn Yến nói: “Không biết, mọi thứ đều phải điều tra mới biết được.”

Cô chỉ cảm thấy sau năm năm, mây đen bao phủ ở trên đỉnh đầu cô vẫn chưa tán đi, ngược lại càng ngày càng tích tụ dày đặc hơn.

Lần này quay lại, là đúng hay là sai.

Tất cả mọi chuyện, không phải hướng về phía cô mà là hướng về phía Tống Vĩnh Kỳ.

Nhưng cho dù là như thế nào, mọi thứ đã dồn ép tới thì không còn cách nào trốn tránh.

Thiên Sơn vào cung gặp Lãnh Ninh, nói mọi chuyện cho Lãnh Ninh, hơn nữa dặn dò Lãnh Ninh, không được nói cho bất cứ ai, ngay cả việc thông báo cho Hoàng Thượng cũng phải nói lúc không có ai bên cạnh mới được.

Lãnh Ninh không ngờ mọi chuyện sẽ phức tạp như thế, hắn thần sắc ngưng trọng gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt.”

Thiên Sơn sầu mi khổ kiểm nhìn Lãnh Ninh: “Ta cảm thấy ngày kết hôn của chúng ta sẽ phải trì hoãn.”

Lãnh Ninh phản đối: “Đương nhiên không được, cho dù bầu trời có sụp xuống, ta cũng phải đúng ngày cưới nàng.”

Đùa gì chứ? Hắn đã phải đợi năm năm mới đợi cho đến lúc nàng đáp ứng gả cho hắn, ngày chết có thể chuyển nhưng ngày cưới tuyệt đối không thể chuyển.

Thiên Sơn nói: “Sao chàng lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Bây giờ tình hình không rõ ràng, chúng ta thành thân sao được?”


Thiên Sơn nói trắng ra, chính vì không muốn thành thân lắm, ngày tháng tự do tự tại rất tốt.


Thành thân sẽ bị trói buộc, ngay cả mẫu thân gần đây cũng luôn lải nhải trước mặt nàng, nói nàng sắp thành thân rồi, lời nói cử chỉ phải chú ý, khó coi nhiều vậy sao?


“Tình hình có như thế nào cũng phải thành thân.” Lãnh Ninh một bộ không thương lượng gì hết, hung tợn uy hiếp: “Nếu nàng dám hủy hôn với ta, ta băm nàng đấy.”


Thiên Sơn tức giận nói: “Cũng không xem tình huống, bây giờ ai còn tâm tư thành thân?” Nói xong, nâng bước đỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK