Đánh tráo Kinh Mặc công chúa, chuyện lần này Nhu Phi đã làm quả thật rất quá đáng, hoàng thượng có muốn trừng phạt như thế nào cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng bọn họ chính là người do Trần tướng quân phái đến để bảo vệ cho Nhu Phi, hiện tại hoàng thượng muốn đưa Nhu Phi vào Sở Thần Hình, đương nhiên là bọn họ không thể ngồi yên không để ý tới.
Nhưng mà muốn đối đầu với hoàng thượng, muốn vì hành vi đại nghịch bất đạo của Nhu Phi nương nương mà phải đặt tính mạng của mình ra, đương nhiên là bọn họ không cam lòng.
Chỉ là nếu như bọn họ tùy ý để cho người của hoàng thượng mang Nhu Phi đi, chờ đến ngày Trần tướng quân trở lại...
Bọn họ canh chừng ở bên cạnh của Nhu Phi, thái độ không phải là rất kiên quyết, nhưng mà cũng không dám rời đi, chỉ là có chút khó xử nhìn Tống Vĩnh Kỳ. Thủ lĩnh thị vệ họ Tiết cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, nói: “Hoàng thượng, chuyện lần này Nhu Phi nương nương làm hoàn toàn là sai, nhưng mà Trần tướng quân vẫn còn đang dẫn binh ở bên ngoài, có thể chờ đến lúc ngài ấy trở về rồi thì lại trừng phạt nương nương được không?”
Đến lúc đó có thể bảo vệ được cho Trần Vũ Nhu hay không đó chính là chuyện của Trần Nguyên Khánh, hơn nữa đến lúc đó Trần Nguyên Khánh có công với nước nhà, vậy chắc là chuyện của nương thương cũng sẽ không giải quyết được gì.
Tống Vĩnh Kỳ nở nụ cười nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ, nhẹ giọng nói một câu: “Cái chức thủ lĩnh thị vệ này của ngươi nhận quân lương của cấm vệ trong cung, thủ vệ hậu cung, không nghe lời trẫm thì cũng thôi đi, Nhu Phi làm ra hành vi tàn bạo với công chúa mà các ngươi coi như lại không nghe thấy, trẫm thật sự không chịu đựng được dạng tướng sĩ trung thành như thế này. Mang đi cùng nhau luôn đi, nói không chừng còn có thể tra ra được một chút chuyện liên quan đến tiểu công chúa.”
Tống Vĩnh Kỳ nói như mây trôi nước chảy, nhìn không ra được tâm trạng có dao động không, lại không nghĩ rằng lúc này y đang nổi trận lôi đình.
“Hoàng thượng, chúng thần nhận được sự ủy thác của Trần tướng quân bảo vệ cho Nhu Phi nương nương, xin hoàng thượng thủ hạ lưu tình.” Tiết tướng quân nghe thấy lời nói của Tống Vĩnh Kỳ, đã vào thế chuẩn bị, hắn không thể để Nhu Phi bị đưa vào Sở Thần Hình, nếu không thì Trần tướng quân sẽ không buông tha cho mình.
“Đã không phải là tướng sĩ trung thành với ta, ta giữ lại tính mạng của hắn là để đối địch với ta à?” Tống Vĩnh Kỳ nghe nói như vậy, không những không giận mà còn cười, chỉ là đang nói ra sẽ không lưu tình.
“Hoàng thượng, dù sao thì ở đây cũng là Nhu Nghi cung, nếu thấy máu ở trong này...” Mặc dù là Lộ công công cũng rất tức Trần Vũ Nhu, nhưng mà Trần Nguyên Khánh chính là sự tồn tại mà bọn họ không thể không kiêng kỵ.
“Không sao đâu, nếu Kinh Mặc có chuyện gì bất trách, Nhu Nghi cung này không cần cũng được nữa.” Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì cũng quay người rời đi, Lộ công công hiểu ý thấp giọng nói với thị vệ Phi Long Môn ở sau lưng, sau đó đi theo bước chân của Tống Vĩnh Kỳ.
Nhu Phi không ngờ đến là Tống Vĩnh Kỳ lại dám cho người khác động thủ với mình, nàng ta sốt ruột nói với bóng lưng của Tống Vĩnh Kỳ: “Tống Vĩnh Kỳ, ca ca của thiếp mà biết được sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, người tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ ràng.”
Tống Vĩnh Kỳ cười quay đầu lại nói với Nhu Phi một câu: “Ta đường đường là một bậc đế vương, nếu như ngay cả nữ nhi của mình mà cũng không bảo vệ được vậy thì ta cũng không cần hoàng vị này nữa, chỉ là Trần Nguyên Khánh muốn áp đảo hoàng quyền thì còn phải xem xem ta có đồng ý hay không!”
Tống Vĩnh Kỳ vừa nói dứt lời liền đi ngay Lộ công công đi theo sát ở phía sau của Tống Vĩnh Kỳ, kể từ khi Ôn Yến môn chủ dùng máu của chính mình cứu được bách tính bị trúng độc, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ cũng chỉ còn lại một người là Ôn Yến. Vì Ôn Yến mà y cũng không màng tới đắc tội với triều thần, huống hồ chi Kinh Mặc công chúa là hài tử của Ôn Yến môn chủ, là máu thịt trong lòng của hoàng thượng, bị người khác đâm vào tim của mình nhưng mà lại yếu ớt không có phản ứng, cái đó quả thật không phải là tính cách của nam nhân.
“Đi nói cho trấn quốc vương gia lập tức chạy đến biên cảnh Tử Húc, hoàn toàn tiếp nhận binh mã ở trong tay của Trần Nguyên Khánh.” Tống Vĩnh Kỳ vừa đi về Thải Vi cung vừa dặn dò Lộ công công.
Chuyện Kinh Mặc giả được biết đến rất đột ngột, cho nên y cũng không chuẩn bị từ sớm, bây giờ để Tống Vĩnh Cương chạy đến đó không biết là còn có kịp không.
“Hoàng thượng, người đừng vội, đoạn thời gian trước lúc thần còn ở Thái Vi cung có nhìn thấy Thiên Sơn cô nương viết thư choTrần Sinh Lý tướng quân lá thư, đã được gửi đi cùng với lá thư của Tô Diễn tiểu tướng quân, có lẽ là bây giờ lý tướng quân đang ở biên cảnh Tử Húc. Lý tướng quân thống soái binh mã Phi Long Môn dẫn binh tác chiến, cũng không kém Trần tướng quân.” Lộ công công nhẹ giọng nhắc nhở.
“Lập tức để Thiên Sơn đến gặp ta, còn nữa, phong tỏa chặt chẽ tin tức Nhu Phi bị giam ở Sở Thần Hình..." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng dặn dò, Lộ công công còn nói cho Tống Vĩnh Kỳ nghe trước lúc mà ông ta rời đi thì đã dặn dò xong rồi, không có người nào biết chuyện ở Nhu Nghi cung.
Mặc kệ là vì ổn định cho Trần Nguyên Khánh hay là vì an toàn của Kinh Mặc, bọn họ cũng chỉ có thể che giấu tin tức.
“Cứ nói là Nhu Phi chọc giận đến hoàng thượng, phong tỏa cung.” Ngay cả lý do Lộ công công cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, ông ta bẩm báo với Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ gật đầu ngầm đồng ý, Lộ công công đã đi theo mình nhiều năm như vậy rồi, giữa chủ tớ vẫn có sự ăn ý với nhau.
Mà bọn họ vừa mới rời khỏi Sở Thần Hình, trong khoảng thời gian ngắn lại biến thành cảnh tượng tu la sát, thị vệ Phi Long Môn biết hoàng thượng là bởi vì chuyện của Kinh Mặc mới nổi giận, nên ra tay cũng không thèm lưu tình chút nào.
Trần Nguyên Khánh để lại ở cung đều là tâm phúc, cho nên đương nhiên là muốn bảo vệ sự an toàn của Nhu Phi, nhưng mà hoàng cung này vốn chính là địa bàn của hoàng thượng, bọn họ có ra tay đi nữa thì trong lòng cũng có điểm cố kị, cho nên trong một khoảng thời gian không dài bọn họ đã bị thị vệ Phi Long Môn xử lý.
“Các ngươi thật vô dụng.” Nhìn từng thị vệ bảo vệ mình đều bị xử lý mà thủ lĩnh thị vệ họ Tiết lúc nãy bảo vệ mình với thái độ kiên quyết cũng đã bị giết, nàng ta nhịn không được mà mắng chửi, nhưng mà sự sợ hãi lập tức dâng lên từ đáy lòng...
Nàng ta biết rất rõ, bây giờ Trần Nguyên Khánh không có cách nào cứu mình, tên tuổi của hắn đã không còn dùng được với Tống Vĩnh Kỳ.
Thứ mà hiện tại nàng ta trông cậy vào cũng chỉ có nam nhân đang trốn ở trong tẩm cung của, mình chỉ cần hắn ra tay thì mình có thể sống sót được một kiếp này.
Nhưng mà cho dù nàng ta có trông mòn con mắt thì cũng không đợi được nam nhân có thể cứu mình trong nguy hiểm.
“Các ngươi đừng làm loạn, ta là muội muội của Trần Nguyên Khánh, ta..." Nhu Phi sợ hãi nơm nớp lo sợ nhìn thị vệ đang đi về phía của mình, sắc mặt của bọn họ lạnh lùng, trên gương mang theo sát ý, nàng ta lùi về phía sau từng bước một, trong lòng có muôn vàn sợ hãi, nàng ta nhịn không được mà nhìn về phía tẩm cung của mình, một lần nữa cao giọng hô: “Ngươi còn không chịu ra nữa, là muốn nhìn thấy ta phải chết à, nếu như ngươi không cứu ta thì ta sẽ nói hết tất cả những chuyện mà mình biết, các ngươi cứ đợi đó đi.” "
Nhu Phi lớn giọng kêu la, trong lòng đều là sợ hãi, nàng ta biết rất rõ mình cũng chỉ là một con cờ của bọn họ, ngoại trừ bí mật của thân phận này thì nàng ta cũng không biết được bí mật của những hoàng huynh khác, mà bí mật về thân phận của mình cũng sẽ chỉ làm cho nàng ta chết càng nhanh hơn.
“Đi vào trong tẩm cung, xem xem có phải là có người trốn ở trong đó không.” Thị vệ Phi Long Môn nhìn ra vấn đề từ trong giọng nói hoảng loạn của Nhu Phi, nhanh chóng chạy vào trong tẩm cung của Nhu Phi, chỉ là bọn họ nhìn thấy có bóng người áo đen biến mất ở cửa sổ, bọn họ vội vàng đuổi theo, người đó cũng đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
“Thủ lĩnh, đã chạy rồi.” Lúc mà người ra ngoài đuổi theo ủ rũ cúi đầu trở về báo cáo với thủ lĩnh của bọn họ, mặt của Nhu Phi đã trắng thành tờ giấy.
Đó chính là hi vọng cuối cùng nàng ta, bây giờ nàng ta biết rõ rồi, hi vọng của nàng ta không còn nữa.
Mỗi một hậu cung của đế vương đều có một nơi được gọi là Sở Thần Hình, nàng ta lần mò ở trong đó mà sống sót bước ra, đương nhiên là biết sau khi bước vào đó thì sẽ đau đớn và tuyệt vọng đến cỡ nào. Mà lần này cũng không có sự giúp đỡ của hoàng huynh, nàng ta không biết là mình có thể bước ra ngoài từ trong đó được không.