Trong lòng các nàng, cánh cửa này đóng lại tương đương với sự kết thúc của một thời đại.
E là chủ nhân của các nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Mấy ngày sau, đạo trưởng gửi tin tức về Ôn Yến đến cho Tống Vĩnh Cung để chàng ta chuyển lời cho Tống Vĩnh Kỳ, nói là Ôn Yến đã tỉnh lại nhưng không giữ được đứa bé, hơn nữa ký ức của Ôn Yến cũng bị mất hết. Cô sẽ mãi mãi không nhớ về người tên Tống Vĩnh Kỳ này và những thứ đã từng diễn ra ở kinh thành.
Ý của đạo trưởng là khiến Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn quên Ôn Yến, coi như cô chưa từng xuất hiện, người chàng yêu trước đây không tồn tại.
Tống Vĩnh Cung đã bàn bạc với Vương phi, cả hai đều cảm thấy nói như vậy quá tàn nhẫn, nhưng đôi khi sự tàn nhẫn mới có thể khiến người ta dốc sức để quên đi.
Do đó, Tống Vĩnh Cung kể lại lời của đạo trưởng không sót một từ nào cho Tống Vĩnh Kỳ nghe.
Sau khi nghe xong, Tống Vĩnh Kỳ nhếch môi mỉm cười: “Như thế thật tốt, nàng ấy đã quên ta, tương đương với việc quên đi nỗi đau. Sau này nàng ấy có thể sống hạnh phúc, có thể làm chuyện mình muốn và sẽ không bị ta làm tổn thương nữa.”
Như thể sợ Tống Vĩnh Cung không tin, chàng nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Bây giờ Trẫm là Hoàng đế, việc Trẫm cần làm rất rất nhiều, ta không thể tiếp tục để tư tình nhi nữ làm trì hoãn.”
Chàng càng nói như vậy thì càng lộ rõ việc giấu đầu hở đuôi, lúc xưng Trẫm, lúc xưng ta, có thể thấy được rằng tâm trạng của chàng đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tống Vĩnh Cung không vạch trần chàng mà chỉ nói khẽ: “Đúng vậy, bây giờ Hoàng thượng đang gánh vác trách nhiệm của quốc gia, cần phải dốc hết sức lực, Ôn đại phu cũng nên có hướng đi của riêng mình.”
“Ừm, Hoàng huynh đi đi, Trẫm muốn ở một mình trong chốc lát.” Tống Vĩnh Kỳ gật đầu qua loa.
Tống Vĩnh Cung lui ra ngoài, để lại cho chàng một không gian âu sầu.
Những chuyện này rất khốn khổ, nhưng người ngoài cũng không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính mình để từ từ vượt qua.
Vượt qua được là ổn.
Sau khi Tống Vĩnh Cung rời đi, Tống Vĩnh Kỳ lặng lẽ ngồi trong Ngự thư phòng. Chàng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài và đóng hết tất cả cửa sổ, một tia nắng cũng không thể lọt vào. Một căn phòng yên tĩnh và lạnh lẽo bao quanh chàng, chàng không biết mình phải làm gì, trong tay chàng cầm một cuốn sách nhưng cũng chỉ im lặng ngây người, tất cả những thứ hiện lên trong đầu chàng đều là những mẩu chuyện của chàng với cô trước đây.
Quên ư? Không thể nào.
Hồi ức có thể sưởi ấm chàng suốt đời hay không? Chàng không biết, và cũng không có cách nào. Bởi chàng đã hiểu được rằng sức người rất nhỏ bé, dù thế nào cũng không đấu lại được ông trời.
Hãy nhớ xem trước đây mình đã tự phụ cỡ nào? Đạo trưởng nói cô sẽ vì chàng mà chết, chàng không tin, bởi vì chàng cảm thấy mình yêu cô thì chắc chắn sẽ làm cô vui vẻ hạnh phúc, làm sao cô có thể chết vì chàng chứ?
Sự tự phụ của chàng cuối cùng đã làm tổn thương cô. Nếu không nhờ đạo trưởng tới, thì giờ đây cô đã sớm trở thành một du hồn.
“Ta chỉ có thể từ bỏ nàng!” Chàng khẽ thầm thì, một làn khói ập xuống đáy mắt của chàng.
Năm năm sau.
Mùa xuân năm thứ sáu đời Vua Gia Bình.
Bên dưới Nam Sơn là một thành thị giáp biên giới với Nam Chiếu, được gọi là Nam Sơn Thành.
“Mẫu thân, hồi nãy Từ đại thẩm tới lấy thuốc, thẩm ấy nói là bệnh của tướng công mình nặng hơn rồi và nhờ người khi nào rảnh thì tới nhà khám bệnh.”
Người nói là một bé trai khoảng bốn, năm tuổi với mái tóc ngắn, rất khác với những đứa trẻ khác, cậu bé có dung mạo thanh thú, đôi mắt rất to như hai dòng suối, trông vô cùng có hồn.
“Ừ!” Ôn Yến ở trong sân phơi dược liệu đáp một tiếng: “Bây giờ con đi cho Mao Chủ Nhiệm với cho Đầu Than ăn giúp mẫu thân, chúng đói bụng rồi.”
“Muội muội đã cho rồi.” Cậu bé trả lời.
“Là tỷ tỷ!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, một cô nhóc cao xấp xỉ cậu nhóc đi vào từ ngoài sân, ngoại hình của cô bé giống hệt cậu, chỉ là một người tóc ngắn một người tóc dài, trang phục mặc trên người khác nhau mà thôi. Cô bé ôm một bó cỏ xanh trong tay và nói một cách đanh thép: “Mẫu thân thường nói với chúng ta là phải kính già yêu trẻ. Ta là tỷ tỷ của đệ, đệ phải tôn kính ta.”
“Ngươi là muội muội!” Cậu nhóc phồng má nói.
“Sự thật là sự thật, đệ có to giọng cũng không thay đổi được sự thật.” Cô nhóc đặt bó cỏ xuống một góc rồi nói với Ôn Yến: “Mẫu thân, hôm nay Mao Chủ Nhiệm không thấy ngon miệng.”
“Hôm qua đã cho ăn quá nhiều rồi.” Ôn Yến đảo dược liệu một lượt và không can thiệp vào cuộc tranh cãi giữa hai chị em hay hai anh em bọn họ, hầu như ngày nào cũng phải diễn mấy trận, bọn nhỏ làm không biết chán.
Năm năm trước, khi cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sư phụ ngồi bên cạnh giường và nói với cô một hồi.
Ông ấy nói: “Ôn Yến, vi sư đã cứu con không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc là cứu con hay nuông chiều con, con có còn nhớ ý định ban đầu của mình khi làm thầy thuốc không? Có còn nhớ khi con tìm thấy thuật châm cứu, Dược vương đã nói gì với con không? Con còn nhớ Ôn Lang Tú không? Vi sư không muốn hỏi về chuyện giữa con và Tống Vĩnh Kỳ, nhưng con đã hoàn toàn lãng phí thuật châm cứu, quên đi ý định ban đầu về thuật châm cứu mà Ôn Lang Tú đã dành hết cả một đời để nghiên cứu. Con khiến vi sư rất thất vọng. Chẳng lẽ tình yêu thực sự là tất cả của một người ư? Nó là tất cả của cuộc sống của con ư? Ngoài Tống Vĩnh Kỳ ra, con không thể làm gì khác hoặc muốn làm gì trong cuộc đời của mình sao? Vậy tại sao lúc ấy con lại muốn theo nghề y? Kể từ ngày con bắt đầu học y thuật, con phải hiểu rằng thứ mà y thuật của con gồng gánh là tính mạng và sức khỏe của người bệnh. Ta mong con có thể hiểu được sứ mệnh và trách nhiệm của mình với tư cách là một đại phu. Đây là lần cuối cùng vi sư ra tay cứu con. Con có thể chọn quay lại bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, nhưng con phải đảm bảo rằng con tự do tự chủ, không ai sẽ hạn chế sự phát triển của con trong y thuật, và thuật châm cứu cũng nhất định phải tiếp tục truyền thừa từ tay con.”
Vào giây phút đó, Ôn Yến tỉnh ngộ hoàn toàn.
Cô nhớ lại lúc cô học y và điền nguyện vọng, khi một người có thể dùng cả cuộc đời để làm một việc, thì cô phải từ bỏ một thứ gì đó.
Vì vậy cô không quay trở lại tìm Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì ở vị trí của chàng, chàng có trách nhiệm và sứ mệnh riêng của mình. Nếu cô trở thành Hoàng hậu của chàng, cô sẽ không thể chữa bệnh cho dân chúng như bao đại phu khác, mỗi một lời nói hay hành động của cô phải theo quy tắc. Đằng sau chàng và cô đều có một đám cựu thần khư khư giữ cái cũ nhìn chằm chằm.
Năm năm trôi qua, cuộc sống của cô đã dần ổn định. Ở thành trấn giáp biên giới này, cô cũng tìm được giá trị tồn tại của mình.
Sẽ không còn một vị cựu thần nào chỉ vào xương sống của cô và nói cô hồng nhan họa thủy, quấy nhiễu lòng vua.
Sư phụ đã tới đây vài ngày trước, ông ấy rất vui mừng, đồng thời từ lời nói, ông ý dường như có ý định bảo cô quay về tìm Tống Vĩnh Kỳ, vì giờ đất nước đã ổn định, chàng không còn là vị vua bị người khác cản tay khắp nơi như xưa nữa.
Sau năm năm trôi qua, nhiều thứ đã khác đi. Bây giờ chàng đã có ba ngàn phi tần trong hậu cung, đã không còn là chàng của ngày xưa từ lâu rồi.
Hơn nữa, cô vẫn chưa tìm được đệ tử kế thừa, thuật châm cứu nhất định phải tiếp tục phát triển trong tay cô.
Điều quan trọng nhất là cô đã quen với cuộc sống lặng lẽ nhớ đến chàng như thế này.
Ở bên chàng là điều đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Cuối tháng Năm, Chung Phục Viễn trở về từ kinh thành, chàng ta về kinh thành hồi trước tiết Thanh Minh để cúng tế Lão Tướng quân.
Chung Phục Viễn đã luôn ở đây với cô trong mấy năm nay, thỉnh thoảng chàng ta về kinh thành làm một Hầu gia thảnh thơi. Chàng ta không lo ăn lo mặc, lương thực với bạc của thành thị được phong tước cũng góp hơn một nửa cho Ôn Yến mua dược liệu, hoặc là để chữa bệnh miễn phí cho dân chúng ở gần đây.