Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Lâu nhìn cô bé hỏi: “Chúng ta phải làm sao mới tìm được chứ? Tỷ biết phụ thân ở đâu sao? Tỷ lại chưa từng gặp phụ thân.”

“Đường nằm ở miệng đấy, chúng ta có thể hỏi người ta mà.” Kinh Mặc có vẻ rất hưng phấn.

“Nhưng nếu để mẹ biết sẽ bị đánh đấy. Mẹ không cho chúng ta chạy loạn đâu.” Trọng Lâu có vẻ thận trọng. Thật ra trong lòng cậu bé không biết đã muốn qua tới mức nào rồi, nhưng không thể để cậu bé đưa ra ý này được, nhất định phải do Kinh Mặc nói ra. Mẹ nói không đánh con gái chỉ đánh con trai thôi.

“Chúng ta không nói cho mẹ biết”. Kinh Mặc nhảy xuống, cầm một nắm bùn trong vườn hoa và vẽ loạn lên trên mặt, đắc ý nói: “Xem này, như vậy thì cho dù là Thiên Sơn tỷ tỷ nhìn thấy chúng ta cũng không nhận ra được. Chờ chúng ta gặp được phụ thân, bảo phụ thân mua mứt quả ăn đủ thì chúng ta trở lại, sẽ chẳng ai biết được chúng ta từng ra ngoài cả.”

“Nhưng nếu mẹ biết lại đánh đệ thì làm sao?” Trọng Lâu mếu máo hỏi.

Kinh Mặc vỗ ngực: “Có chuyện gì thì một mình tỷ gánh chịu, đệ cứ nói đây là ý của tỷ, không liên quan gì đến đệ.”

Trọng Lâu vui vẻ đi tới, ngồi xổm xuống và bôi rất nhiều bùn lên trên mặt, bôi tới khi cả gương mặt nhỏ nhắn cũng không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu, sau đó một tay ôm lấy quả cầu mây xông qua đứng đối diện với cung nữ ở cửa điện nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài chơi cầu mây.”

“Được rồi, đừng đi quá xa, chỉ chơi ở bên ngoài là được rồi.” Cung nữ không biết thân phận của hai đứa trẻ, nhưng thấy chúng rất giống với Hoàng thượng nên cũng không dám sơ suất.

“Ừ, chúng ta sẽ chơi ở bên ngoài thôi, không đi xa đâu.” Trọng Lâu bảo đảm.


Hai người nháy mắt ra hiệu, ôm quả cầu mây đi ra ngoài.

Để tránh bị người khác nghi ngờ, hai người chơi ở bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi nhìn thấy các cung nữ không để ý nữa, mới rón ra rón rén xuyên qua bụi hoa rời đi.

Xung quanh cung này đều sáng đèn, mặc dù không sáng bằng ban ngày nhưng muốn nhìn đường lại không thành vấn đề.

Chỉ là hoàng cung này thật sự quá lớn, hành lang gấp khúc bảy rẽ tám ngoặt, chúng lại không biết phụ thân đang ở cung điện nào, thật sự rất khó tìm.

“Thái Vi cung?”

Hai người đi tới cửa một cung điện, Kinh Mặc chỉ vào bảng hiệu bên ngoài cung điện nói: “Tỷ biết mấy chữ này, là Thái Vi cung.”

“Đệ cũng biết, phu tử đã dạy rồi!” Trọng Lâu ngồi bệt xuống, đấm bắp chân, nói với vẻ rất khổ sở: “Tỷ tỷ, đệ mệt quá, tỷ cõng đệ đi.”

“Đệ đệ, cố thêm một lát nữa thôi, sẽ tới ngay đấy mà.” Kinh Mặc khích lệ.

“Rốt cuộc phụ thân ở cung điện nào vậy? Đáng lẽ vừa rồi chúng ta nên thăm dò nghe ngóng trước đã.” Gương mặt nhỏ của Trọng Lâu khổ sở nói.

Trên đường hai đứa trẻ đi tới cũng nhìn thấy một số người, nhưng người ta không nhìn thấy chúng. Bởi vì tránh tai mắt của người khác nên chúng cố ý đi ở trong bụi hoa. Hai nhóc quỷ thấp bé, tuy trong điện có ánh đèn cũng không phải quá sáng, cho nên không ai phát hiện ra chúng.

“Vậy chúng ta đi tới, gặp người thì hỏi vậy.” Kinh Mặc kéo cậu bé lên và phủi bụi trên người: “Nhanh lên, nếu tới muộn, phụ thân ngủ mất thì chúng ta sẽ không kịp ăn mứt quả đâu.”



“Tỷ xác định phụ thân sẽ mua mứt quả cho chúng ta sao?” Trọng Lâu có chút ủ rũ: “Nếu phụ thân không mua, chúng ta chẳng phải đi mất công à?”

“Chắc chắn mua mà. Phụ thân đều mua mứt quả cho đám trẻ con hết. Đệ không thấy mỗi lần phụ thân của Tiểu Tam Tử trở về đều mua cho nó sao?” Kinh Mặc cố chấp nói.

Nhắc tới Tiểu Tam Tử và cha nó, Trọng Lâu lại tức giận: “Đệ không thích phụ thân của Tiểu Tam Tử, lần trước ông ta mua mứt quả cho Tiểu Tam Tử, đệ ở bên cạnh nhìn Tiểu Tam Tử ăn, phụ thân nó lại đuổi đệ đi, nói đệ là ăn xin, ngay cả nhìn cũng không cho đệ được nhìn. Đệ lại đâu phải ăn xin chứ? Mỗi lần tổ mẫu của Tiểu Tam Tử bị bệnh đều là mẹ chữa bệnh cho bà ấy. Bà ấy luôn nói không có bạc, mẹ tin tưởng bà ấy nên không thu tiền khám bệnh cho bà ấy. Nhưng nhà bọn họ còn có thể mua mười xâu mứt quả cho Tiểu Tam Tử, làm sao lại không có bạc chứ? Mẹ quá đơn thuần.”

Kinh Mặc an ủi: “Chờ chúng ta gặp phụ thân lại bảo phụ thân mua một trăm xâu mứt quả, chúng ta chẳng thèm của nó nữa.”

Kinh Mặc cúi người xuống: “Tới đây, tỷ tỷ cõng đệ.”

Trọng Lâu bò lên trên lưng Kinh Mặc, nức nở nói: “Tỷ tỷ, chờ đệ lớn lên, đệ cũng sẽ cõng tỷ đi.”

Trọng Lâu từ nhỏ đã hay bị bệnh nên yếu hơn Kinh Mặc. Tuy cô bé độc mồm độc miệng nhưng trong lòng rất thương yêu đệ đệ này.

Cô bé là tỷ tỷ tên xứng với người thực, mẹ nói cô bé ra đời sớm hơn Trọng Lâu, cô bé tắm xong rồi, Trọng Lâu mới từ trong bụng mẹ bò ra đấy. Cho nên, cô bé phải gánh vác trách nhiệm của người làm tỷ tỷ, chăm sóc cẩn thận cho Trọng Lâu.

Kinh Mặc cõng Trọng Lâu, một bước đi ba bước lảo đảo tiến về phía trước.

Nhắc tới cũng lạ, ở gần Thái Vi cung này lại không có cung vệ đi tuần tra, ngay cả một cung nhân đi ngang qua cũng không có.

Thật vất vả mới đi ra ngoài, Kinh Mặc nhìn thấy có một cung nữ cầm đèn đi tới liền vội vàng bước tới hỏi: “Tỷ tỷ, ta muốn hỏi tỷ tỷ chuyện này.”

Cung nữ này dừng lại, kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ lem luốc: “Các ngươi từ đâu tới đây? Tại sao lại ở chỗ này?”

“Chúng ta theo người nhà vào cung nhưng người nhà của ta đi lạc mất, bây giờ chúng ta muốn tìm người nhà về. Tỷ có biết Hoàng đế nghỉ ngơi ở đâu không? Người nhà ta đi nói gặp Hoàng đế.” Kinh Mặc hỏi.

Cung nữ cười nói: “Là các ngươi đi lạc đi?”

Kinh Mặc ngượng ngùng nói: “Xem tình hình thì chắc là chúng ta đi lạc.”

Cung nữ nói: “Bây giờ Hoàng thượng đang gặp mặt đại thần, các ngươi là người nhà của vị đại thần nào? Sao lại bẩn thỉu thế này?”

“Chúng ta bị ngã.” Kinh Mặc cười gượng nói.

“Như vậy đi, các ngươi đi theo ta.” Cung nữ mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, ngươi đặt cậu bé xuống, ta cõng cho.”

Kinh Mặc vội vàng thả Trọng Lâu xuống: “Tỷ tỷ thật tốt, tỷ tỷ tên là gì vậy?”



Cung nữ mỉm cười nói: “Ta là Tiểu Thái .”

“Tiểu Thái tỷ tỷ thật tốt.” Trọng Lâu cũng miệng ngọt nói, thấy Tiểu Thái cúi lung xuống, cậu bé lại bò lên, hai chân kẹp thật chặt: “Tỷ tỷ, sao Thái Vi cung này lại không có ai vậy?”

Vẻ mặt Tiểu Thái thoáng buồn bã: “Trước đây chỗ này là nơi ở của chủ tử ta. Sau khi chủ tử gặp chuyện không may, hoàng thượng đã hạ chỉ đóng lại.”

“Chủ tử của Tiểu Thái tỷ tỷ à?” Kinh Mặc ra vẻ rất thành thục hỏi: “Chủ tử của Tiểu Thái tỷ tỷ tên gì vậy?”

Người lớn nói chuyện đều vậy hết đấy. Mỗi lần có người lớn tới cả nhà, gặp người đều sẽ hỏi tên chúng, cho nên chúng cũng cho rằng hỏi tên chính là lễ phép.

Tiểu Thái thản nhiên cười: “Có nói các ngươi cũng không biết đâu.”

“Ồ!” Kinh Mặc làm gì quan tâm xem mình có biết hay không, chỉ là muốn tỏ ra mình lão luyện thành thục mà thôi.

“Chủ tử ta tên là Ôn Yến, sợ rằng cả đời cũng sẽ không trở về nữa.” Tiểu Thái vẫn nói. Khi nhắc tới chủ tử, trong lòng rất nhớ. Nàng ấy đi theo bên cạnh Ôn Yến không lâu, nhưng Ôn Yến là chủ tử tốt nhất mà nàng ấy từng hầu hạ, cô căn bản không đối xử với bọn họ như nô tỳ.

“Ôn Yến? Tỷ là nha hoàn của mẹ à?” Trọng Lâu giật mình hỏi.

“Mẹ?” Tiểu Thái khẽ run: “Mẹ nào?”

Kinh Mặc sợ sau khi Tiểu Thái phát hiện ra thân phận của chúng sẽ bị mang về, vội vàng chỉ về phía trước mặt nói: “Ơ, bên đó có người kìa.”

Tiểu Thái bị thu hút sự chú ý nhìn qua nhưng không thấy ai cả: “Ở đó có ai đâu?”

“Ta nhìn nhầm.” Kinh Mặc ngượng ngùng nói rồi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Trọng Lâu, bảo cậu bé đừng nói linh tinh.

Trọng Lâu nhớ tới một trăm xâu mứt quả của mình nên cũng không dám để lộ ra nữa, nằm ở trên lưng Tiểu Thái nói: “Ta thật mệt, bao giờ mới đến nơi vậy?”

Tiểu Thái cười nói: “Sắp rồi, đi qua lối rẽ trên hành lang kia, ra khỏi sân chính là Ngự thư phòng.”

“Phụ thân ta đang ở Ngự thư phòng sao?” Trọng Lâu vẫn không nhịn được hỏi.


“Cha ngươi là vị đại nhân nào? Tên gọi là gì?” Tiểu Thái hỏi.


Trọng Lâu lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết tên phụ thân ta là gì.”


Tiểu Thái bật cười: “Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”


“Bốn tuổi rưỡi!” Hai người trăm miệng một lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK