Ôn Yến nâng nàng dậy, nói: “Những chuyện ấy ta chưa từng để trong lòng.”
Tiểu Tình thấy nàng hào phóng như vậy, trong lòng càng áy náy, sự hào phóng độ lượng này, giống như dòng suối ngọt, chậm rãi chảy xuôi thấm vào tâm khảm nàng, làm chấn động những nguyên tắc mà trước giờ nàng nhận định.
Ôn Yến hỏi đến bệnh tình của mẫu thân Tiểu Tình, nàng ta buồn bã nói: “Mẫu thân nô tỳ bệnh đã lâu rồi, sau khi ca ca nô tỳ bị người ta đánh chêt, bà thường xuyên tâm thần hoảng hốt, mặt mày ủ dột. Ngày ấy ra đồng làm việc vì trông thấy chiếc mũ rơm ngày trước ca ca đặt ở trên đồng, bèn phát điên, một mạch chạy đến phần mộ của ca ca, trên đường đi qua ruộng nhà người khác, không để ý liền bị trâu húc quăng trên mặt đất, chân trái nứt rách toạc một mảnh to, máu chảy loang lổ. Lúc ấy mời đại phu đến, nhưng mà miệng vết thương lúc tốt lúc xấu, khi chữa trị vì dùng thuốc nặng nên bị thương căn bản, đại phu khám và chữa bệnh qua, cũng chưa nói bệnh tình cụ thể. Chính là mỗi ngày đều khó thở, tay trái bị liệt, đau tức ngực, có đôi lúc phát bệnh, tưởng sẽ chết. Phương thuốc cũng vô cùng quý giá, hơn nữa còn cần nhân sâm để giữ mạng, khi bệnh phát tác, phải dùng miếng sâm ấn vào dưới lưỡi, mới có thể trì hoãn bệnh.” Nàng dừng một chút, liếc nhìn Ôn Yến rồi nhẹ giọng nói: “Nhu phi nương nương cũng biết hoàn cảnh của nô tì, cho nên, mỗi lần nàng đều cho người mang nhân sâm đến dụ dỗ. . . . . .”
Những lời kế tiếp nàng nói không nên lời, chỉ biết xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
Hiện giờ Ôn Yến coi như hiểu được nỗi khổ của nàng, thở dài nói: “Cũng khó cho ngươi !” Một người hiếu thảo cơ bản không phải người xấu, chính là có đôi khi buộc phải làm như vậy.
Nàng quay đầu lại nói với ma ma: “Lần xuất cung này, trong cung ban cho một cây nhân sâm ngàn năm, ngày mai ngươi mang đến cho nàng. Chính là miệng vết thương trên đùi đích, có phải vẫn nhiễm trùng chảy mủ hay không?”
Tiểu Tình gật đầu liên tục: “Đều thối rữa rồi.”
Ôn Yến muốn mở ra xem, nhưng bị Tiểu Tình ngăn lại, Tiểu Tình nói: “Vương phi đừng xem, nhìn rồi sẽ sợ hãi.”
Ôn Yến cười nói: “Có gì phải sợ chứ?” Ngày trước nàng thấy nhiều rồi, thời điểm còn làm việc ở phòng cấp cứu, gặp qua biết bao tình huống bi thảm? Vẻn vẹn miệng vết thương, làm sao khiến nàng sợ được.
Đừng nói Tiểu Tình không cho xem chính là mẫu thân Tiểu Tình cũng chết sống không đồng ý cho Vương phi xem miệng vết thương của mình, sợ dọa nàng. Ôn Yến không muốn làm cho bà lão kinh hoàng, đành phải từ bỏ, nói: “Ngày mai ta bảo ngự y đến đây xem bệnh cho mẫu thân ngươi.”
Tiểu Tình ngơ ngác nhìn Ôn Yến, câu nói thản nhiên của nàng, đối với Tiểu Tình mà nói, lại giống như nghe thấy tin lành, nàng ta lập tức quỳ xuống vừa khóc vừa nói: “Tính mạng của nô tỳ này, về sau chính là của Vương phi , Vương phi có việc gì giao phó, nô tỳ dù chết muôn lần cũng không chối từ.”
Ôn Yến thấy nàng ta động một chút lại quỳ xuống có chút bất đắc dĩ, vẫn là vẻ mặt phụng phịu ngày trước thú vị hơn, nàng nghiêm túc nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, ta làm như vậy là có điều kiện, đó là muốn cha ngươi làm việc cho ta.”
Tiểu Tình hai mắt rưng rưng, nhìn Ôn Yến đầy cảm kích, không nói đến việc mời ngự y xuất cung trị liệu, chỉ riêng nhân sâm ngàn năm cũng đáng giá để cha nàng vì Ôn Yến làm việc mười đời rồi .Trong lòng Tiểu Tình hiểu được, Vương phi nói như vậy,để lòng nàng dễ chịu chút.
Rất nhanh chaTiểu Tình đã trở lại , sau khi chuyện, mặt ông đầy cảm kích, kính cẩn cầm lấy bản vẽ, xem một chút, lập tức kinh ngạc nghi ngờ hỏi: “Cái này, có phải gọi là xe lăn không?”
Ôn Yến sửng sốt:” Ngươi biết?”
Cha Tiểu Tình nói: “Tiểu nhân đã nhìn qua, hôm trước có một vị công tử tới, đẩy một chiếc ghế như vậy vào cửa hàng, bảo tiểu nhân lắp bánh xe vào, hơn nữa ghế dựa của hắn quá kỳ quái, dễ dàng khởi động nâng lên hạ xuống, thật không biết hắn như thế nào làm được.”
Xe lăn đứng? Trời ạ, Ôn Yến ngạc nhiên, thời đại này thế mà đã có xe lăn đứng? Theo nàng biết, hiện đại ở nước ngoài vừa mới bắt đầu nghiên cứu chế tạo ra xe lăn đứng, xe lăn có thể dựng lên, làm cho người ta đứng thẳng được, nhưng mà giá trị chế tạo xa xỉ, nên chưa được lưu hành rộng rãi.
“Vị công tử này ở nơi nào? Có thể đưa ta đi tìm hắn không?” Ôn Yến vội la lên, trong lòng nàng âm thầm có chút chờ mong, có chút hưng phấn, có lẽ, nàng tìm được không chỉ là xe lăn, còn có thể là người cũng lưu lạc thiên nhai như nàng.
“Vâng, được, hiện giờ chiếc xe lăn kia vẫn để trong cửa hàng, chưởng quầy của tiểu nhân tự mình làm cho hắn bánh xe và dây dẫn, vị công tử kia nói đêm nay sẽ tới lấy, hiện tại chúng ta đi vẫn còn kịp:” Cha Tiểu Tình lập tức đứng lên bảo Tiểu tình lấy cho ông cái tẩu thuốc sau đó vội vàng đưa Ôn Yến ra cửa.
Trở lại cửa hàng, cha Tiểu Tình hỏi chưởng quầy: “Chưởng quầy, Trần công tử tới lấy xe lăn chưa?”
Ánh mắt chưởng quầy nhìn quần áo đẹp đẽ quý giá trên người Ôn Yến, thấy Ôn Yến dung nhan xuất sắc, cách ăn mặc cao quý, nên không dám chậm trễ, nói: “Mới vừa đi, vị quý nhân này cũng muốn chế tạo một chiếc sao?”
Cha Tiểu Tình nói: “Đúng vậy, vị phu nhân này cũng muốn chế tạo một chiếc, không nói nữa, trước tiên chúng ta đuổi theo Trần công tử đã.”
Nói xong, liền dẫn Ôn Yến cùng ma ma vội vã rời đi.
Một đường đi nhanh, cha Tiểu Tình thấy Ôn Yến có thể theo kịp nên không đi chậm lại, tuy rằng ông âm thầm kinh ngạc Vương phi sống an nhàn sung sướng trong khuê phòng làm sao có thể lực tốt như vậy, nhưng mà cũng không hỏi ra miệng.
Cuối cùng, ở khúc ngoặt phố tây nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến.
Cha Tiểu Tình sắc mặt vui vẻ, vội vàng gọi: “Trần công tử, chờ một chút!”
Xe ngựa từ từ dừng lại, cha Tiểu Tình vội vội vàng vàng chạy tới, người trong xe ngựa chậm rãi vén rèm lên, nói: “Thợ rèn đại thúc, có chuyện gì vậy?”
Ôn Yến cũng đi lên cùng, nàng nhìn trước mắt nam tử mặc cẩm phục màu xanh, mặt mày sáng sủa, đầu tóc ngắn, phía trên tóc ngắn còn tết thành vài lọn dùng dây cẩm màu đen buộc lại, nhìn có chút cuồng ngạo cùng phóng khoáng. Quan trọng nhất là trang sức trước ngự hắn đeo là dây bạc xỏ qua viên đạn, là viên đạn đấy, niên đại này có đạn sao?
Ôn Yến nhìn tóc ngắn của hắn, ánh mắt tự dưng liền đỏ lên, nàng nhìn nam tử, nhẹ giọng nói: “Vị tiên sinh này, có thể để lại số điện thoại ngày sau liên lạc không?”
Nam tử kia kinh ngạc, yên lặng nhìn nàng.
Bình thường phố Tây thật yên tĩnh, rất ít người đến đây bởi vì quanh đây đều là khu dân cư, ngoại trừ nhưng người sống ở đây còn lại hiếm có người khác đến bên này..
Nam tử vươn tay: “Trước kia gọi là Chung Vinh , hiện tại tên Chu Phương Viên!”
Ôn Yến bắt tay hắn: “Trước kia Ôn Yến, hiện tại Dương Bạch Lan!”
Hai tay nắm chặt lại với nhau, ánh mặt trời chiếu qua đỉnh đầu hai người, vì trời đang chạng vạng tối nên ánh tà dương mang theo vẻ ôn hòa cũng có vẻ nặng nề, xuyên về ngàn năm trước, hai người không quen biết, nhưng lại sinh ra cảm giác gặp được đồng hương.
Ở trước mắt bao người, hai người nắm tay nhau, trên người họ phát ra nồng đậm vui sướng cùng thương cảm, rất mâu thuẫn, nhưng nhìn qua lại cảm thấy hài hòa.
Ma ma tiến lên, bà dùng bàn tay lớn của mình tách hai người ra, bà chống nạnh giận dữ nhìn Chung Vinh : “Lưu manh to gan, dám trêu đùa Vương phi nhà ta?” Cha Tiểu Tình cũng ngoài ý muốn, vô cũng sững sờ nhìn cảnh trước mắt.
Chung Vinh mỉm cười nhìn qua Ôn Yến: “Chúc mừng, lăn lộn lên chứcVương phi rồi.”
“Thôi, không nói lời vô nghĩa nữa, có thể cho ta xem xe lăn của ngươi không?” Ôn Yến nói chuyện chính, muốn ôn chuyện, nơi này tuyệt đối không phải chỗ tốt, chỉ có thể hẹn ngày sau gặp ở nơi khác. Hiện tại trời sắp tối, không biết trong phủ có phát sinh chuyện gì hay không, Vương gia có lẽ sẽ không phái người đến gặp ta, nếu phái người đến đó không biết nha đầu trong phủ có thể ứng phó được hay không?
Chung Vinh kéo rèm xe ngựa ra, nói: “Ngươi có hứng thú hay trong nhà có người tàn tật?”
“Vương gia nhà ta, vì cứu ta, chân bị thương, ta vốn đã chuẩn bị bản vẽ xe lăn, tìm cha Tiểu Tình làm giúp ta, kết quả vừa thấy bản vẽ ông ta liền nói đã gặp qua, ta thực sự rất vui.” Ôn Yến nói chuyện gấp gáp, cũng có chút lộn xộn, nàng thật sự rất vui, đất khách quê người gặp bạn cũ, tuy rằng không hẳn là bạn cũ, nhưng tại thời đại xa lạ này, gặp một người cùng hoàn cảnh với mình, thật sự là việc vui vẻ, phấn khởi nhất.
“Vì ngươi? Thế mà có nam nhân tốt trọng tình trọng nghĩa như vậy?” Chung Vinh nghe vậy, thưởng thức vô cùng, suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy xe lăn này ngươi lấy trước, ta về lại làm cái khác, dù sao, ta cũng không phải cần dùng ngay, chỉ là làm ra để trong nhà dự phòng mà thôi.” Hắn nói lời cuối cùng xong giọng điệu có chút ảm đạm.
“Dự phòng? Vì sao phải dự phòng xe lăn? Trong nhà ngươi có người bị bệnh sao?” Ôn Yến cảm thấy kỳ quái lại thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi nhiều vài câu.
Chung Vinh nói: “Nghĩa phụ ta mang bệnh nặng trong người, sắp tới có thể không đứng được, trước mắt còn có thể miễn cưỡng đi đứng, có điều, đại phu nói, sang năm, hai chân có khả năng sẽ không đi lại được .”
Ôn Yến quan tâm hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Là bị bệnh gì?”
Chung Vinh nói: “Thật không giấu diếm, nghĩa phụ ta võ tướng đã từ quan, ngươi có biết Chung Thanh Thành không?”
Ôn Yến lắc đầu: “Xin lỗi, ta không biết.”
Nhưng ma ma bên cạnh lại kinh ngạc nói: “Người Chu công tử nói đến là Chu lão tướng quân? Ông bị bệnh sao?”
Ôn Yến hỏi ma ma:”Ma ma biết Chu tướng quân?”
Ma ma cười nói: “Chu tướng quân thì ai không biết chứ? Chu tướng quân còn từng là sư phụ của Vương gia, năm đó, hai vị Vương gia đều theo Chu tướng quân học tập cưỡi ngựa bắn cung, Chu tướng quân chiến công rực rỡ, có công với triều đình, hiện giờ tuy rằng giải giáp quy điền, nhưng danh vọng vẫn còn rất cao, hiện giờ võ tướng đắc lực trên triều đình, tất cả đều là thủ hạ dưới trướng của Chu tướng quân trước kia, ngay cả Hoàng Thượng đối với Chu tướng quân cũng kính trọng có thừa.”
Ôn Yến sợ hãi than thở: “Hóa ra là người có địa vị như vậy, ngài có bệnh trong người tại sao không mời ngự y trong cung đến chữa trị cho mình?”
Chung Vinh thở dài nói: “Nghĩa phụ tính tình hiếu thắng, anh hùng lúc tuổi già, đâu dễ dàng nói cho người khác biết? Ở trước mặt người ngoài ông luôn thể hiện bộ dạng cường tráng, mỗi khi nghe lệnh vào cung đều trong trạng thái tốt nhất không để lộ nửa phần yếu ớt. Thật ra, người cũng không phải có bệnh gì cả, chỉ là lúc tuổi trẻ đi chinh chiến sa trường, bị thương vô số lần, vết thương đến căn bản lưu lại mầm bệnh, hiện giờ tuổi già, tất cả đều phát ra, xe lăn này ngươi cầm trước, ta trở về lại làm cái khác.”
Ôn Yến ảm đạm, mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng lúc tuổi già, đều để cho người ta ngàn vạn lần cảm khái.
Nàng cảm ơn Chung Vinh , nói: “Nếu đã như vậy, cám ơn ngươi trước, hôm nào ta tới tìm ngươi, có một số việc gặp mặt rồi nói sau.”
Chung Vinh ừ một tiếng: “Được, ta chờ ngươi!”
Chung Vinh mời hai người lên xe ngựa, thuận tiện đưa hai người hồi phủ. Ôn Yến gặp đồng hương, lại có được xe lăn, trong lòng vui mừng, thầm nghĩ lát nữa làm cách nào khuyên Tống Vĩnh Kỳ dùng xe lăn này, nàng hồn nhiên không nghĩ tới bởi vì nàng rời phủ, trong phủ đang lâm vào cuộn sóng kinh thiên.
Xe ngựa trở lại Vương Phủ, Chung Vinh đem xe đẩy chuyển xuống, nhìn Ôn Yến hỏi: “Có muốn ta đưa vào cho ngươi hay không?”
Ôn Yến nói: “Không cần, lát nữa ta để gia đinh ra giúp đỡ, lần này thật phải cám ơn ngươi.” Nói xong, nàng nắm chặt tay Chung Vinh , tỏ ý cảm kích không ngớt.
Chung Vinh cười nói: “Được rồi, dọc đường đi ngươi đã nói cảm ơn vô số lần rồi.”
Ôn Yến nhìn hắn, vui vẻ nói: “Ngươi lại không thu ta tiền, thật khiến cho ta vô cùng xấu hổ, hôm nào ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Chung Vinh cười nói: “Đứa ngốc, ngươi cho rằng nơi này chúng ta ở là nông thôn hay sao? Ta và ngươi đơn độc đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị người lời ra tiếng vào đàm luận!”
Ôn Yến cũng nở nụ cười, cười xong, cô ảo não nói: “Người xưa, có điểm đó là không tốt.”
Ma ma đứng bên người Ôn Yến nghe hai người nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, một lời ở nông thôn, một lời lại người xưa, thật không hiểu bọn họ nói cái gì. Chỉ là bà nghĩ đến quận chúa gần đây đều kỳ kỳ quái quái, nói chuyện cũng càng cổ quái kỳ lạ, bà cũng không phải mới lần đầu không hiểu, vì lẽ đó cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
Nhìn theo xe ngựa Chung Vinh rời đi, Ôn Yến lúc này mới quay đầu, nhìn ma ma, bỗng nhiên duỗi hai tay ra ôm lấy ma ma, vui mừng nói: “Ma ma, ta thật là vui!”
Ma ma sửng sốt, lập tức cười nói: “Quận chúa ngốc của ta, có chuyện gì mà vui như thế chứ? Không phải chỉ là một cái ghế sao? Lại còn là một cái ghế sắt, Vương gia có khi còn không chịu ngồi đâu.”
Ôn Yến vui vẻ nở nụ cười: “Ngươi không hiểu, ta vui không chỉ là vì cái xe đẩy này, mà là gặp được một người ta vẫn luôn muốn gặp. . .”
Một làn âm thanh lạnh lùng từ cửa phủ truyền đến:”Ồ? Nhìn thấy người nào mà cao hứng như thế? Tới nói cho bản vương nghe một chút đi.”
Sống lưng Ôn Yến cứng ngắc một trận, trời ạ, quá bất cẩn, vậy mà lại về phủ từ cửa sau.
Cô từ từ xoay người, trên mặt tràn đầy tươi cười, lấy lòng nhìn Tống Vĩnh Kỳ đang ngồi trên ghế ở cửa, nói: “Vương gia làm sao mà lại đi ra ngoài này?”
Trên mặt Tống Vĩnh Kỳ không có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn cô một cái, khẽ nói: “Vương Phi có thể đi ra ngoài, bản vương lại không thể đi ra sao?”
Ôn Yến nghe thấy ngữ khí của hắn, biết hắn rất tức tối, lại nhìn Gia Cát Minh đang đứng phía sau Tống Vĩnh Kỳ một chút, giải thích: “Là thần y Gia Cát bảo ta đi lại nhiều một chút, có thể giúp vết thương khép lại nhanh hơn, ta cũng chỉ là tuân theo lời căn dặn của thầy thuốc.”
Gia Cát Minh khẽ nói: “Tại hạ chỉ là nói Vương Phi ở trong phủ đi lại nhiều hơn, cũng không phải là nói Vương Phi ra ngoài.”
Ôn Yến chợt nói: “A, thì ra là như vậy, thế nhưng ngươi cũng không nói rõ ràng, ta cho rằng ngươi bảo ta đi ra ngoài đi lại nhiều một chút, là ra ngoài phủ đi một chút.”
Tống Vĩnh Kỳ hừ một tiếng, lạnh lùng dặn dò hạ nhân: “Khiêng bản vương trở lại.”
Hạ nhân nâng ghế của Tống Vĩnh Kỳ lên, đi vào bên trong phủ, Ôn Yến vội vàng đuổi theo, đi được mấy bước, cô lại quay đầu nói với ma ma: “Ma ma, sai người chuyển ghế kia vào gian nhà của Vương gia đi.” Dứt lời, vội vàng đi theo phía sau Tống Vĩnh Kỳ.
Đi vào nhà, Tống Vĩnh Kỳ tức giận mà nhìn cô: “Nàng theo ta làm gì? Bản vương nhìn thấy ngươi liền thấy phiền.”
Ôn Yến ngồi ở trước mặt chàng, chân thành lên tiếng nói: “Xin lỗi, ta không nên lén lút ra ngoài phủ.”
Tống Vĩnh Kỳ vốn là trong bụng đầy tức giận, thế nhưng thấy cô bày ra tư thái xin lỗi mềm mại như vậy, tức tối trong lòng đã tiêu tan gần hết, chỉ là vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Nàng không hề có lỗi với bản vương, thân thể nàng là của nàng, chết rồi cũng không có quan hệ cùng với bản vương.”
Hạ nhân nâng xe đẩy lên đi vào, sau khi thả ở bên trong phòng, thấy bầu không khí căng thẳng, cũng không dám ở lại, đóng cửa đi ra ngoài.
Trong nhà, liền chỉ còn lại Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ.
Ôn Yến nghe chàng nói chuyện như vậy, nghĩ rằng chàng còn đang tức giận, vì thế mềm giọng nói: “Không nên tức giận, ta cũng không phải len lén ra ngoài chơi, ta là nghĩ muốn làm cho chàng một chiếc xe đẩy, giúp chàng thuận tiện hoạt động ở trong phủ, xe đẩy ta đã đem về rồi đây.”
Tống Vĩnh Kỳ nhấc mắt nhìn cái kia xe đẩy kia một chút, cuối cùng vẫn là nam nhân, đối với những sự vật mới mẻ đều có hứng thú đặc biệt, cũng không để ý tới tức giận vừa rồi, tò mò hỏi: “Xe đẩy? Có tác dụng gì?”
Ôn Yến cười cười, đứng dậy ngồi lên xe lăn, hai chân đạp lên bàn đạp, sau đó chuyển động bánh xe, xe đẩy vậy mà lại di chuyển, hơn nữa vô cùng linh hoạt, đi tới đi lui hoàn toàn không có khó khăn gì. Cô nhớ tới phụ thân của tiểu Tình còn nói có thể đứng thẳng lên, đưa tay sờ xoạng thân ghế một hồi, lại thấy phía bên phải có một cái que sắt hơi dài, còn phân chia ra mấy cái bánh răng, cô đưa tay kéo một hồi, tăng lên tới cái bánh răng thứ nhất, xe đẩy nhẹ nhàng nâng lên, thế nhưng, nâng lên được một đoạn không cao lắm, cô muốn kéo cao hơn một chút, lại phát hiện không có cách nào kéo cho nó động đậy.
Cô đứng dậy, ngồi xổm người xuống nghiên cứu một hồi, phát hiện ra lò xo chưa đủ tốt, không cách nào lên cao hơn nữa, hơn nữa thiết kế cũng không đủ hoàn mỹ, coi như kéo được thân ghế lên, cái ghế cũng sẽ nghiêng về phía sau, sẽ tạo thành mầm họa rất lớn. Cô lắc đầu một cái: “Không được, ta phải thay đổi một hồi mới được.”
Tống Vĩnh Kỳ thấy xe đẩy tốt như vậy sai bảo trong lòng vui mừng, vội vàng nói: “Giúp bản vương qua đi thử xem.”
Ôn Yến ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ còn chưa dùng được, còn cần thay đổi.”
“Không cần, bản vương trước tiên thử xem.” Tống Vĩnh Kỳ thấy cái ghế có thể chuyển động đi lại, hơn nữa có thể đi tới lại có thể lùi về sau, hoàn toàn không cần mượn tay người ngoài, trong lòng vô cùng vui mừng, nơi nào còn nguyện ý chờ thêm?
Ôn Yến đành phải đưa tay ra dìu chàng, cô tuy rằng cũng không lùn, thế nhưng so sánh với chàng, vẫn có vẻ nhỏ gầy, vì lẽ đó, cô muốn ôm được toàn bộ eo của chàng, phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể dìu chàng đi qua.
Chàng ngồi lên xe lăn, Ôn Yến dạy chàng chuyển động xe đẩy, lúc mới bắt đầu chàng cũng không quen thuộc cho lắm, chuyển động mấy lần, liền hoàn toàn quen thuộc, cứ như thế tại chỗ xoay quanh mấy vòng.
Ôn Yến thấy chàng cười đến vui vẻ như vậy, cũng rất cao hứng, ngồi ở trên ghế yên lặng nhìn chàng.
Tống Vĩnh Kỳ dừng lại, đón nhận ánh nhìn nhu hòa của Ôn Yến, trong lòng hơi động, một dòng nước ấm từ đáy lòng nâng lên, trong lồng ngực tràn đầy cảm động, đưa tay ra gọi cô: “Lại đây!”
Ôn Yến nghe theo lời chàng đứng dậy, đi tới bên cạnh chàng, câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng, chàng liền kéo tay cô, dùng sức kéo một cái, cả người cô ngã ngồi lên trên bắp đùi của chàng, cô lúng túng đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, giẫy giụa muốn đứng lên, thế nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại ôm chặt cô, thấp giọng nói: “Không được nhúc nhích!”
Ôn Yến nhấc mâu nhìn chàng, khoảng cách gần như vậy, môi của chàng hầu như muốn đụng tới chóp mũi của nàng, thân thể của cô sau khi di chuyển một hồi mới phân ra được một khoảng cách nhỏ, nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của chàng, con ngươi chạm đến nhu tình trong mắt chàng, trái tim đột nhiên giống như hươu con chạy từng bừng chạy loạn.
“Chàng… Chuyện đó, chút nữa sẽ có người đi vào.” Ôn Yến dời mắt, không dám lại nhìn chăm chú vào đôi mắt nóng bỏng của chàng, sợ lại nhìn nhiều thêm một chút, cô sẽ không nhịn được cưỡng hôn chàng.
Mà cô, đương nhiên là không có cơ hội này, bởi vì, giọng nói của cô vừa phát ra, môi chàng liền đặt lên môi cô, nhiệt tình mà bá đạo, môi chàng chạm vào đôi môi mềm mại của cô, cứ thế tùy ý cọ xát, đầu lưỡi chậm rãi luồn vào miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô quấn quýt.
Nhiệt tình dần dần dâng lên, hai tay hắn bắt đầu ở phía sau lưng cô từ từ di chuyển, ngực cô kề cận với ngực của chàng, hai trái tim va chạm, lửa nóng phập phùng.
Cửa sổ còn chưa đóng kín, một tia nắng chiều tà từ bên ngoài cửa sổ xuyên thấu vào trong phòng, hình ảnh vô cùng tốt đẹp, vô cùng nhu hòa.
Tay chàng lặng yên từ lưng của cô lướt qua trước độ cong đẹp đẽ của cô. Ôn Yến chỉ cảm thấy đầu nổ tung một trận, nhất thời một mảng trống không, bên tai cô, là hơi thở mang theo tình dục của chàng, nóng bỏng mà kích động. Mà cô đang ngồi ở bên trên bắp đùi của chàng, rõ ràng có thể cảm nhận được một ít biến hóa. Cô rất hồi hộp, có chút không biết làm sao, chỉ có thể cứ thế đi theo dẫn dắt của chàng, chàng cũng theo thế càng lúc các triền miên tiến sâu đầu lưỡi vào bên trong, khuấy đảo không gian nhỏ hẹp kia.
Chỉ là, chàng đến cùng không có tiến thêm một bước, chàng chậm rãi buông tay ra, chăm chú nhìn một mặt ửng đỏ của Ôn Yến, nhẹ giọng nói: “Đứa ngốc, nàng vừa nãy hơi run, nàng sợ?”
Ôn Yến không biết mình có phải đang run hay không, thế nhưng dù cho là cô có chút run rẩy, thì tuyệt đối cũng không phải là bởi vì sợ sệt. Cô lắc đầu một cái, cười đến có chút ngốc nghếch, “Không phải sợ, ta chỉ là…” Chỉ là cái gì, cô cũng không biết, có thể, đây chỉ phản ứng bình thường là một nữ nhân mà thôi.
“Có thể nói cho bản vương, nàng tên là gì không?” Chàng bỗng nhiên chuyển đề tài, vẫn như cũ mang theo vài phần nhu tình hỏi.
Ôn Yến sửng sốt, đầu một trận nổ vang, cô luống cuống tay chân từ trên đùi chàng nhảy xuống, cười cười phất tay:”Vương gia, có gì để nói chứ, ta không tin chàng không biết tên ta là Dương Bạch Lan.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bản vương cho rằng, ngươi vừa nãy tình mê ý loạn, sẽ quên luôn tên của mình, ha ha, bản vương đang nói nàng đấy, cô nương ngốc!”
Ôn Yến nghi ngờ không thôi mà nhìn chàng, không biết chàng câu nào thật câu nào giả, thế nhưng, mặc kệ nói thật hay là nói dối, trong đầu chàng đều tự động bù đắp tình cảnh bị người kêu là yêu nghiệt thiêu chết, mà cái yêu nghiệt kia, chính là cô, cô khẽ nở nụ cười, nói: “Vương gia vẫn là không nên nói mấy chuyện kì lạ như vậy, khiến cho ta còn sợ rằng ngài bị mất trí nhớ, muốn lập tức gọi ngự y tới đây.”
“Được, sau này không đùa giỡn với ngươi nữa, ta thấy ngươi sợ đến sắc mặt đều trắng cả rồi.” Chàng dừng một chút, lập tức bỡn cợt nở nụ cười: “Có điều, bản vương muốn nhận được không chỉ là câu nói vừa mới rồi kia, còn có xưng hô ngốc cô nương này, bản vương quên, ngươi đã sớm không còn là cô nương.” Nói xong, chàng còn cố ý dùng ánh mắt đắm đuối đánh giá thân thể của nàng, nhếch mép nở nụ cười.
Ôn Yến nhớ tới lần đó khi cô vừa mới xuyên không, mặt càng là nóng lên, trái tim thình thịch nhảy loạn, dậm chân nói: “Chàng lại nói bậy, ta sau này sẽ không để ý tới chàng nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ chuyển động xe đẩy, cất cao giọng nói: “Hiện tại, ngươi không để ý tới bản vương, bản vương có thể tự mình đi tìm ngươi.”
Khuôn mặt Ôn Yến giận giữ, lườm chàng một cái:”Ta có thể đóng cửa không gặp chàng.”
Tống Vĩnh Kỳ chuyển động xe đẩy, đi tới trước người cô, đưa tay kéo tay cô, để cho cô ngồi ở trước mặt mình, chân thành nói: “Được, không trêu chọc ngươi nữa, có điều, bản vương muốn nói với ngươi một tiếng cảm ơn.”
Ôn Yến nhìn chàng, thầm nói: “Chàng mà cũng biết nói cảm tạ? Đây thật là mặt trờ mọc từ phía tây.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Bản vương cũng không phải kẻ kiêu căng không nói lí, đúng rồi, ngươi còn nhớ thời điểm ở trên núi, đã từng cùng bản vương nói tới một chuyện ma chứ? Bản vương nhất thời quên cái nhân vật chính trong chuyện ma kia tên gọi là gì, ngươi còn nhớ không?”
Hai mắt Ôn Yến lăng lăng nhìn chàng, không hiểu chàng đang có ý đồ gì.
Tống Vĩnh Kỳ ngồi thẳng người, liếc xéo cô: “Ngươi cũng không nhớ rõ? Cái chuyện ma kia khẳng định là bịa đặt, còn nói cái gì mà ngươi là ở bên cạnh tự mình trải qua, lừa người!”
Ôn Yến cũng học theo chàng ngồi thẳng người, cũng liếc xéo chàng một cái: “Ai nói ta không nhớ rõ, nữ nhân kia tên gọi Ôn Yến.” Tuy rằng hôm nay chàng có chút kỳ quái, thế nhưng, cô vẫn là theo lời chàng đáp lại.
“Ôn Yến, Ôn Yến. . .” Chàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, ghi nhớ cái tên này, mắt chàng vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa khiến cho cô động lòng, hóa ra, khi chàng dùng loại này ngữ khí này gọi tên của cô, thật sự rất êm tai.
Chàng bỗng nhiên mỉm cười nói: “Sau này, bản vương sẽ gọi ngươi là Ôn Yến, có được không?”
Tim Ôn Yến đập nhanh hơn:”Tại sao lại gọi ta là Ôn Yến?” Chẳng lẽ chàng đã nhìn ra gì đó rồi?
Chàng kề sát vào người cô, ở trên mặt cô hôn một cái, nói: “Bởi vì, ngươi là ôn dịch của ta!”
“A?” Cô sững sờ mà nhìn chàng: “Ta là Ôn Yến của ngươi?”
“Không sai, một trận ôn dịch!” Chàng bắt đầu cười ha hả.
Ôn Yến trợn tròn hai mắt nhìn chàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng mới là ôn dịch, chàng mới là ôn dịch của ta!”