Ôn Yến có lẽ đã lâu chưa gặp Tống Vĩnh Kỳ. Từ sau ngày ngã xuống hồ hôm đó, Tống Vĩnh Kỳ vẫn không xuất hiện trước Như ý hiên của Ôn Yến. Không có Bạch Phi và Tống Vĩnh Kỳ gây khó dễ, cuộc sống của Ôn Yến vô cùng thoải mái.
Ngày hôm đó mới vừa dùng xong bữa sáng, liền có tên đầy tớ tới chào hỏi, bảo Ôn Yến ăn mặc chỉnh tề, Vương gia phải dẫn nàng vào cung gặp mặt Thái hậu.
Ôn Yến có chút bất an, Thái hậu, là mẫu thân của người đứng đầu nước này, nàng đến cả những lễ nghi quy tắc trong cung của thời đại này cũng không biết, chỉ sợ vào cung là ồn ào gây cười, gây ra cười nhạo thì không nói làm gì, sợ nhất là Thái hậu không vui, vậy thì nàng nhất định rất thảm.
Ma ma thấy vẻ mặt nàng có chút hốt hoảng, liền cười nói: “Quận chúa cũng không phải là lần đầu tiên vào cung gặp Thái hậu Nương nương, sợ cái gì?”
Ôn Yến khổ sở nói: “Trước kia đều có Hoàng hậu Nương nương ở trong cung giúp đỡ, hôm nay Hoàng hậu Nương nương rời cung cầu phúc, trong lòng ta thật sự rất lo lắng.”
Ma ma nói: “Yên tâm, đến lúc đó lão nô sẽ nói đỡ Quận chúa, vả lại, Thái hậu mặc dù nghiêm nghị, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ trách mắng người, đại khái thực ra cũng chỉ là hỏi chút chuyện phu thê giữa hai người, dẫu sao cũng thành thân được một năm, trong bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, lão nhân gia thật sự rất sốt ruột.”
Ôn Yến trong lòng than thở, Tống Vĩnh Kỳ ghét nàng như vậy, chớ nói thành thân một năm, dù có thành thân mười năm đi nữa, cũng sẽ không có con, bởi vì hắn chưa bao giờ đến chỗ nàng. Có điều, nàng thật sự không hy vọng hắn tới, yêu cầu của nàng đối với phương diện này thật sự có nguyên tắc, có yêu mới làm chuyện ân ái, nàng không thể chấp nhận chuyện lên giường cùng một người đàn ông mình không yêu được.
Chỉ là nghĩ tới cái đêm vừa mới xuyên không đến, nàng vẫn có chút tim đập nhanh. Bỏ đi, coi như bỏ tiền mua vui, dù sao đối với nàng mà nói cũng không phải là lần đầu tiên.
Bất kể trong lòng có bao nhiêu không muốn, nàng vẫn phải trang điểm, sửa soạn y phục. Khoác lên mình bộ triều phục Vương phi màu đỏ đoan chính, nàng lại vì đường nét thêu trên triều phục mà khen ngợi một phen, cái thế giới này, tại sao có thể có bàn tay khéo léo, tinh xảo như vậy chứ? Nàng nhìn dung mạo trong gương đồng, mười bảy tuổi, đang là thời điểm xuân sắc, tươi trẻ nhất của con gái, da thịt trắng nõn, đến lỗ chân lông cũng nhìn không ra, con ngươi trong mắt giống như hai viên đá hắc diệu, sáng rực rất có thần, chiếc mũi cao thẳng, đẹp đẽ vừa khéo tròn xinh, môi đỏ hồng sáng bóng, khẽ mỉm cười, hàm răng trắng liền lộ ra, mắt ngọc mày ngài, thật là dung nhan thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp. Ôn Yến ở hiện đại, cũng là một người xinh đẹp, chỉ là không thèm để ý lối ăn mặc, mặc cũng cũng không nổi bật, luôn mang theo ánh mắt cứng ngắc, tỏ ra cổ hủ, già hơn tuổi. Thật ra làm gì có cô gái nào không thích trang điểm, không thích xinh đẹp chứ? Nhưng từ sau khi trải qua chuyện tình cảm đau thương ấy, nàng hoàn toàn dấu mình thật kĩ trong vỏ bọc cứng cáp, không muốn đi trêu trọc bất kì người đàn ông nào nữa, cũng tạm thời không muốn nói chuyện yêu đương.
“Quận chúa thật xinh đẹp!” Ma ma và tiểu Chi tán thưởng.
Nha đầu tiểu Khê lại lấy cho Ôn Yến một chiếc áo khoác ngoài, buộc chặt thắt lưng cho nàng, cười nói: “Đó là đương nhiên rồi, trong Vương phủ, có thể so sánh với Vương phi, xem chừng chỉ có tiểu thư Khanh Nhi thôi.”
Lại là Khanh Nhi, khoảng thời gian này, Ôn Yến nghĩ qua mấy trăm lần mượn cớ đi thăm Khanh Nhi. Nhưng nàng biết Khanh Nhi ở trong Tây Uyển, có người chuyên trách trông chừng, trừ Vương gia, Tống Vĩnh Kỳ và thần y Gia Cát ra, ai cũng không được phép đi vào. Trừ phi được Tống Vĩnh Kỳ chấp thuận, nếu không nàng không có cách nào đi vào Tây Uyển được.
Tiểu Chi ngước mắt quét tiểu Khê một cái: “Tiểu thư Khanh Nhi là ưa nhìn, chỉ là ta lại cảm thấy nàng chưa chắc có thể so với Quận chúa.”
Tiểu Khê ý thức được mình nói sai, liền vội vàng cười lấp liếm: “Là nô tỳ lỡ lời, tiểu thư Khanh Nhi có chỗ nào xuất sắc bằng Vương phi chứ?”
Ôn Yến khẽ mỉm cười, dung mạo chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nàng không hề xem trọng như vậy.
Chủ tớ mấy người vừa nói chuyện, bên ngoài có người truyền đạt nói Vương gia tới rồi. Ôn Yến hít thở sâu một hơi, đi thôi, trước sau vẫn phải đối mặt. Thái hậu cũng không phải là hổ báo lang sói gì cả, sẽ không ăn thịt nàng đâu.
Một thoáng kia khi Tống Vĩnh Kỳ vén rèm lên tiến vào, Ôn Yến chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, Tống Vĩnh Kỳ cả người áo dài màu trắng rực rỡ, khí chất dửng dưng mà cao quý, trên khuôn mặt anh tuấn, sạch sẽ mang chút không kiên nhẫn, môi mím chặt, đôi mắt đan phượng hẹp dài thời khắc nhìn thấy Ôn Yến có phần kinh ngạc, chỉ là nhìn chăm chăm, nhìn kỹ, nhưng vẫn là nữ nhân đáng ghét như xưa.
“Có thể đi được chưa?” Hắn không vui hỏi. Nếu không phải là Hoàng tổ mẫu tự mình hạ lệnh bảo hắn mang Dương Bạch Lan vào cung. Hắn bất luận như thế nào cũng sẽ không đến gặp nàng.
Ôn Yến đáp lại: “Ừm, có thể đi rồi!” Nàng đưa tay kéo kéo áo khoác ngoài, lại vuốt ve một chút đường thêu tinh xảo trên áo, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Tống Vĩnh Kỳ vốn chuẩn bị xoay người, chỉ là trước khi xoay người, khóe mắt liếc nhìn qua nàng, thấy khuôn mặt nàng vốn bình thản, không gợn sóng bỗng hiện lên nụ cười kiều diễm như hoa , trong lòng nhất thời khinh thường, giả bộ cái gì? Nàng rốt cuộc vẫn chỉ là người đàn bà thấp hèn chỉ biết lởn vởn sau lưng hắn mà thôi. Trước giả bộ không thèm để ý như thế nào, hôm nay khi hắn mang nàng vào cung, nàng liền cười hưng phấn như vậy, hóa ra, nàng không thay đổi, thay đổi chỉ là sách lược của nàng mà thôi.
Chỉ là, bất kể nàng làm ra thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ không thèm để ý, không muốn nhìn thẳng nàng.